Edit: Yan
——
Lộ trình phải đi bằng đường thủy trước đến khi tới nơi sẽ được sắp xếp xe sau, bọn họ phải đi cùng xe một khoảng thời gian đến điểm nhận hàng. Nghe qua rất đơn giản nhưng ông chủ người phía nam kia, lúc này gọi là ông chủ Hứa trước khi xuất phát một ngày dẫn hắn đi chọn vũ khí, đó là một gian tầng hầm ngầm trong nhà của ông chủ Hứa, súng ống đạn dược đều bị khóa lại trong cỏ khô.
Ông chủ Hứa thấy Chu Quân nhìn thấy lượng súng ống lớn như vậy cũng không bị dọa trong lòng càng thưởng thức hắn, ông vỗ bả vai Chu Quân: “Cậu em Chu, chú có biết dùng không cần tôi dạy cho không?” Chu Quân lắc đầu tùy tiện chọn một khẩu đùa nghịch trong tay, trọng lượng và chiều dài đều rất ổn cũng rất phù hợp để mang theo tùy thân. Thấy tư thái quá mức thuần thục của Chu Quân làm ông chủ Hứa không khỏi tò mò: “Cậu em Chu, chú như này...”
Chu Quân lại cười nói: “Anh hứa, xem tình hình này hẳn là trên đường không được yên ổn.” Hắn nhẹ nhàng khéo léo bỏ qua câu vừa nãy, ông chủ Hứa cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, bây giờ thời buổi rối loạn nào có ngày tháng an bình. Để mà nói thì có thể yên ổn kiếm tiền ai lại không muốn chứ.” Lời ông chủ Hứa làm lòng Chu Quân xúc động, quả thực trong khoảng thời gian này hắn mới phát hiện chuyện làm ăn khó như thế nào.
Sau khi nhà họ Chu bị tổn hại lớn các khách hàng lâu năm chẳng hề nể tình khách mới lại khó tìm, khoảng thời gian này Chu Quân tìm kiếm khách hàng cũng coi như được thấy nhân sinh trăm thái (trăm loại dáng vẻ của cuộc đời), ăn đủ ánh mắt lạnh lùng và nhục nhã mà nửa đời trước hắn chưa từng phải chịu. Vốn tưởng rằng thời gian còn dài hắn vẫn chịu đựng được. Chu Quân mang vàng thỏi trong ngân hàng đổi thành tiền mặt đi bàn bạc chuyện làm ăn, cũng bàn được một đơn hàng xuất khẩu nhưng đơn hàng này mất quá nhiều thời gian, phí trị liệu của anh cả lại quá gấp. Chỉ có thể bí quá hoá liều, ra hạ sách này.
Ông chủ Hứa dẫn hắn xem vũ khí xong sai người chuẩn bị rượu và đồ ăn. Chu Quân không giỏi từ chối chỉ đợi đến khi uống kha khá hắn mới chào về. Ngày mai phải xuất phát hắn muốn đến thăm anh cả. Uống rượu xong không nên lái xe, may là hôm nay hắn ngồi xe kéo tới nên tất nhiên là gọi xe về. Xe chạy qua quán cà phê hắn và Ung Tấn từng gặp, hắn say khướt xuống xe, cởi bao tay đưa tiền.
Hắn vốn muốn vào quán cà phê uống ly cà phê đen cho tỉnh táo, không ngờ lúc cầm cà phê chuẩn bị đi thì trước cửa quán cà phê có hai vị khách đang cãi lộn. Chu Quân nhíu mày không muốn góp vui nên đi cửa sau qua lối nhỏ ra ngoài. Ngoài ý muốn lại gặp một người hơi quen mắt đang đứng ở đường nhỏ hút thuốc. Người kia cũng không ngờ Chu Quân sẽ đi từ chỗ này ra bèn vội vàng đội mũ lên, vội vàng đi qua lối nhỏ ra ngoài hòa vào dòng người.
Chu Quân cũng không đuổi theo, hắn chậm bước theo lối nhỏ ra ngoài đón xe đến bệnh viện. Khoảng thời gian này vẫn luôn có người đi theo hắn, vừa nãy lại là một lần gặp mặt của hắn và người âm thầm theo hắn. Người nọ là người đàn ông mặc áo xám lần trước hắn từng gặp, hắn từng suy đoán rằng Ung Tấn thả người bên cạnh mình. Bằng không nhẫn cũng không xuất hiện trên tay Ung Tấn, mặc dù đây vẻn vẹn chỉ là suy đoán nhưng người theo dõi hắn chưa có bất luận hành vi gì làm tổn hại đến hắn.
Hắn gần như có thể xác định đây là người của Ung Tấn, cũng chỉ có Ung Tấn mới có thể làm loại chuyện này. Hắn ngồi lắc lư trên chiếc xe kéo màu vàng, nhẹ nhàng cười: “Luôn xem thường em.” Ngữ điệu oán trách, thậm chí còn hơi chút ngọt ngào.
Lúc này ở một nơi khác, Ung Tấn đang ngồi bên trong một lều chữa thương. Mảnh đạn cắt lên tay phải y sâu đến độ thấy xương, quân y đang khẩn cấp khâu lại cho y nhưng sắc mặt Ung Tấn không có gì thay đổi dùng tay trái không bị thương và miệng mở một phong thư. Bên trong thư bị chấn động rơi ra một tấm ảnh và một bức thư. Ung Tấn không xem lá thư kia mà nhặt bức ảnh kia lên trước.
Trên tay y có máu lúc chạm vào mặt người trên ảnh chụp để lại một vết bẩn. Ung Tấn không dám đụng vào, cản thận thu tay về. Y nhìn nụ cười cởi mở của người nọ lúc nói chuyện với người khác trên ảnh bản thân bất giác cũng cười.
Khi Chu Quân tới bệnh viện đã khá trễ rồi, anh cả vẫn chưa ngủ mà đang xem sổ sách. Chu Quân cũng không ngăn cản anh, dù sao khoảng thời gian này ở bệnh viện anh cả vẫn luôn không yên tâm lắm về việc làm ăn. Không cho anh xem bảo anh nghỉ ngơi anh lại không chịu nghe. Chi bằng để anh xem, tự xem đến lúc mệt mỏi rồi đi ngủ trên tâm lý cũng coi như thỏa mãn. Chu Quân cũng cảm thấy không xem anh cả như người bệnh lại khiến anh tốt lên nhiều.
Anh cả biết ngày mai hắn phải xuất phát, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng thực tế lại rất lo lắng cho hắn. Thậm chí yêu cầu hắn ra ngoài một tuần phải gọi điện thoại hoặc điện báo về nhà, nếu không đủ điều điều kiện thì phải gửi thư. Chu Quân không khỏi cười khổ: “Anh, anh à! em phải ở trên thuyền ít nhất nửa tháng mới có thể lên mặt đất làm sao gửi tin cho anh. Anh cũng đừng lo lắng, nhiều nhất hai tháng là em sẽ trở lại.”
Chu Quân ở lại phòng bệnh một lát rồi về nhà sắp xếp hành lý. Hắn bỏ chiếc đồng hồ quả quýt và túi gấm đựng đồng tiền ra dùng chỉ đỏ buộc đồng tiền lại rồi đeo lên người. Ngày hôm sau hắn cầm rương hành lý, mặc một bộ quần áo bình thường gọi xe kéo đi ra bến tàu. Bây giờ hắn không chú ý như trước đây nữa nên không đi cả giày da. Ban đầu lúc phải bôn ba khắp nơi hắn đi giày da khiến chân đau bị nổi lên không ít bọt nước.
Chị Lý đau lòng hắn nên làm cho hắn một đôi giày. Lúc đi vào mặc dù không đẹp lắm nhưng rất thoải mái. Chu Quân mặc một bộ quần áo vải thô nhưng dáng vẻ và khí chất quanh thân vẫn không hề tầm thường. Vừa tới bến tàu, ông chủ Hứa đã rất nhanh nhận ra hắn tới vẫy mũ kêu to với hắn. Đi cùng ông chủ Hứa còn có ba người giúp việc, Chu Quân không bày dáng vẻ làm ăn kinh doanh mà bắt tay với họ, mấy người này cũng không thích như vậy.
Người có vóc dáng cao gọi là Đại Cước (chân to), nói là vì chạy trốn rất nhanh. Da hơi đen một chút gọi là Lão Mao, bơi rất giỏi. Một người khác có dáng vẻ lanh lợi gọi là tiểu Nhậm, trông còn rất thanh tú. Nghe nói là từng đi rất nhiều chuyến, là một tay già đời. Đánh nhau nghe ngóng tin tức cũng khá tinh thông. Chu Quân khách khí nói: “Mọi người gọi tôi tiểu Chu là được.”
Mấy người sau khi hội họp liền soát vé lên thuyền, Chu Quân buông bọc hành lý xong lập tức uống rượu cùng với mấy người làm kia và ông chủ Hứa. Uống rượu liên tục còn cả đánh bài nói vài chuyện phong lưu giường chiếu. Dáng vẻ Chu Quân xuất chúng, tất nhiên là bị ồn ào muốn hắn nói chuyện của mình. Còn nói chờ đến nơi rồi sẽ dẫn hắn đi tìm tiểu thư đầu bảng. Đương nhiên Chu Quân sẽ không đi tìm tiểu thư, bây giờ hắn nào còn tâm tư này đó.
Đành phải móc chiếc đồng hồ quả quýt từ trong lồng ngực ra, liếc mắt nhìn mấy người kia một cái: “Vợ nhỏ của tôi tặng cho tôi, chờ xong việc còn phải quay về cưới người ta.” Đại Cước cười haha, vỗ đầu gối nói Chu Quân có phải là đàn ông hay không mà còn sợ vợ. Tiểu Nhậm cũng không tính là lớn tuổi bởi vậy cũng thành vị tiếp theo bị vây công. Thế nhưng tiểu Nhậm thế mà lại rất phóng khoáng, bắt đầu thao thao bất tuyệt nào là phụ nữ có làn da mềm mại chơi khá là sướng.
Ngày đầu tiên cứ như vậy trôi qua, Chu Quân uống đến khi hơi say. Mấy người buôn bán này mang toàn rượu mạnh tới, có lẽ là bởi thường xuyên phải ăn ngủ ngoài trời mà rượu mạnh thì ấm thân. Lúc mới rót vào yết hầu thì cay nhưng vẫn còn chịu được. Chu Quân nửa đường rời khỏi bàn nhậu về phòng ngủ. Một giấc này không được an ổn, lúc nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh chợt thấy mép giường ngồi một người. Chu Quân hoảng sợ, hiển nhiên là người nọ cũng không ngờ Chu Quân sẽ tỉnh.
Lần này đi ông chủ Hứa không hề keo kiệt với bọn họ, không để bọn họ ở mười người một phòng mà là hai người một phòng. Chu Quân ở một phòng với tiểu Nhậm, Chu Quân đứng dậy thắp sáng đèn dầu hỏa. Thân tàu lung lay, đèn dầu hỏa làm bóng người kéo ra thật dài. Tiểu Nhậm đang say ngồi ở đầu giường hơi ngốc nghếch nói với hắn: “Mắt của cậu thật là đẹp.”
Trong phòng có hai chiếc giường cố định, Chu Quân cũng không cho rằng người này hơn nửa đêm còn ngồi ở mép giường hắn chỉ là vì say rượu nổi điên. Hắn rất nhạy bén đối với một số việc, bởi vậy hắn lui người về phía sau: “Tiểu Nhậm, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.” Tiểu Nhậm cười ngây ngô nửa ngày: “Cậu nói cậu có vợ, tôi không tin.” Sắc mặt Chu Quân không thay đổi: “Quả thực là tôi có.” Tiểu Nhậm nhìn hắn thật kỹ càng: “Rõ ràng là cậu cùng một con đường với tôi, tôi có thể nhìn ra được.”