Edit: Yan
——
Đó có lẽ là một giấc mơ rất dài, Chu Quân bị kẹt lại trong buồng lái toàn sắt thép của xe tải, bị nhấc bổng lên cao. Không biết đầu bị đập vào đâu khiến mắt hắn tối đen trong chớp mắt, cả người như chìm sâu vào biển rộng. Hình như hắn nghe thấy giọng Ung Tấn, đó cũng là một nơi hắn không hề quen thuộc hắn ôm lấy eo Ung Tấn ngã vào đệm giường mềm mại.
Ung Tấn không vui lắm, bởi vì hành động của hắn mà tóc y tán loạn. Khóe môi y mang vài phần uy nghiêm, ánh mắt khắc chế rồi lại như có lửa đang thiêu đốt. Ung Tấn nói: “Chu tiên sinh, cậu quá thất lễ.” Hắn nghe thấy giọng mình tựa ngâm mật mà than nhẹ: “Vậy nên muốn trừng phạt em sao? Nhưng em thích ngài như vậy, tha thứ cho em đi.”
Lời hắn nói hẳn là có hơi chọc người ta bật cười, hắn thấy giữa mày Ung Tấn đang nhăn chặt từng chút một buông lỏng. Y duỗi tay chạm vào mặt Chu Quân, Chu Quân rủ mi như con mèo nhỏ cọ cọ lòng bàn tay Ung Tấn hắn nghe Ung Tấn nói: “Chẳng qua mới lần đầu gặp mặt, thậm chí cậu còn là một con ma men, tôi không tin cậu.” Hai má Chu Quân đỏ ửng hơi thở nóng rực, hắn nói: “Làm thế nào mới có thể tin em?”
Ung Tấn nắm cằm hắn, như quân vương cao quý bắt bẻ nhìn kỹ hắn. Ánh mắt y tuần tra qua lại trên mặt Chu Quân như bình phán giá trị của hắn. Y lạnh lùng nói nhỏ, chứa đầy hứng thú: “Cậu có thể làm gì vì tôi?”
Chu Quân vươn đầu lưỡi liếm lên ngón tay cái đang đè lên khóe miệng mình như bị mê hoặc nói: “Em có thể chết vì ngài.” Đáy mắt Ung Tấn sâu thẳm, y không tin hắn. Chu Quân cảm thấy bàn tay đang rời khỏi cằm mình, hắn luống cuống. Trong tiềm thức hắn phát hiện Ung Tấn không vừa lòng, bởi vậy y sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn nữa.
Chu Quân cầm bàn tay đang lưỡng lự trên mặt mình. Ngón giữa của Ung Tấn đeo một chiếc nhẫn màu đỏ tươi, hắn hôn lên đá quý lạnh lẽo thành kính nói: “Em là lữ khách đa tình, nguyện dừng bước vì ngài.” Hắn tiếp tục nói bằng tiếng Đức: “Trái tim này, có đủ chăng?” Ung Tấn cười, tay y rời khỏi đôi môi chuyển qua nắm lấy sau gáy Chu Quân, y nói: “Còn chưa đủ......”
Còn chưa đủ sao, người đó nói, em phải sống vì tôi. Những lời này như có lực hút kéo Chu Quân từ cảnh trong mơ ra ngoài. Hắn đột nhiên mở mắt ra thở dốc từng hơi lớn, cả người không có chỗ nào không đau, hắn bị nhốt trong chiếc xe bị lật, bên cạnh có người đang thấp giọng rên rỉ, là Tiểu Nhậm. Tiếng súng ngoài xe còn chưa dừng nhưng lại không có ai nhắm vào chiếc xe này của họ nữa.
Quân địch trốn trong chỗ tối chỉ tập chung hỏa lực đối phó chỗ trạm kiểm soát. Có lẽ bọn họ chỉ là quá xui xẻo mới bị kéo vào. Chu Quân gian nan lật người trong xe, hắn cũng do dự xem có nên đi ra ngoài hay không, lúc này đi ra ngoài liệu có thể trở thành mục tiêu hay không. Dược phẩm sau xe, ông chủ Hứa, rất nhiều suy nghĩ làm Chu Quân hết mực ưu phiền. Cũng may súng của hắn vẫn còn, Tiểu Nhậm tỉnh rồi, trên đầu hắn ta có máu cũng đang giãy giụa muốn chạy ra khỏi xe trốn đi.
Chu Quân còn đang do dự, nhưng hắn cũng lo dầu chảy ra khỏi xe tải sẽ gây nổ, giờ phút này cũng không muốn nghĩ nhiều nữa sống chết tùy mệnh đi. Cửa xe tải còn chưa biến dạng, hắn chật vật chui ra khỏi xe. Chu Quân lấy tay che đầu bò ra sau xe lại muốn xoay người lôi Đại Cước và ông chủ Hứa nữa. Nhìn vào trong thấy ông chủ Hứa vẫn ở đó, Đại Cước bị kẹt dưới ghế phó lái hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Nhậm và lão Mao đều bò ra khỏi xe, trên người mọi người đâu cũng là vết thương, rất chật vật. Chu Quân quay đầu nhìn lại xem có chỗ nào có thể trốn hay không, cách đó không xa có mấy sườn núi nhỏ nhưng vẫn cách bọn họ một khoảng. Tùy tiện chạy tới có lẽ ngày này năm sau sẽ là dỗ đầu bọn họ. Chu Quân nản lòng cực kỳ, lần kiếp nạn này không biết là có tránh được hay không.
Hắn lại nghĩ tới giấc mơ đẹp đẽ vừa ngắn ngủi vừa dài dòng khi nãy, tìm vui trong khổ, hắn nghĩ đây có lẽ là ký ức khi hắn và Ung Tấn lần đầu gặp mặt đều được tìm về trong từng giấc mộng. Cười cười, biểu cảm trên mặt hắn cũng dần trở nên kiên nghị. Hắn quay đầu nói với tiểu Nhậm ngồi bên cạnh: “Sống người nào hay người đó, bên kia có một sườn núi tôi chạy thử ra đó trước. Nếu tôi không chết...” Lời nói chưa xong, cuối đường bỗng truyền đến tiếng vang lớn ầm ầm.
Cách đó không xa bụi mù cuồn cuộn, có mấy chiếc xe tải quân dụng đang lái qua đây. Đó là một loại cảm giác kỳ quái, giống như mỗi một lần hắn thấy cảm giác này đều là một loại rung động và xúc động như thế. Lần này cũng không hề sai, hai chiếc xe phanh gấp bên cạnh xe vận tải, binh lính trên xe tải nổ súng mãnh liệt về phía sườn núi quân địch.
Trong từng tiếng súng điếc tai vang lên, Ung Tấn cứ như vậy xuất hiện trước mặt Chu Quân, như thiên thần hạ xuống sau lưng ngập ánh mặt trời.
Chu Quân cứ mặt xám mày tro như vậy dựa bên cạnh xe tải bị lật nghiêng, trên trán còn có vết máu có một ít lan vào mí mắt phải tạo thành một vệt nếp gấp đỏ thẫm. Nhưng đôi mắt hắn vẫn luôn mở to, thẳng tắp nhìn người đàn ông trước mắt này. Phản ứng của tiểu Nhậm tới nhanh hơn hắn, gã nhào lên bên cạnh chân Ung Tấn kêu cứu mạng. Đáng tiếc lời gã nói không ai nghe, trong tiếng súng dày đặc hai người kia vẫn luôn nhìn nhau.
Khoảnh khắc đối diện kia dường như rất dài, thực tế lại rất ngắn. Chẳng qua bằng thời gian mấy tiếng súng vang lên, Ung Tấn thu hồi tầm mắt, y duỗi tay giúp đỡ tiểu Nhậm chỉ vào chiếc xe tải quân dụng mà y ngồi tới khi nãy bảo gã đi qua. Tiểu nhậm liên thanh nói cảm ơn quay đầu lại kéo Chu Quân. Chu Quân chưa hoàn hồn, hắn chỉ như khúc gỗ bị tiểu Nhậm nắm tay áo lôi từ mặt đất dậy.
Ung Tấn rất nhanh đã đi qua người bọn họ, lúc đi ngang qua nhau tay Chu Quân bị nhét vào một cái khăn. Hai người được đưa vào xe tải, cùng được đưa vào còn có Đại Cước đang hôn mê và lão Mao bị trúng đạn. Ông chủ Hứa mất quá nhiều máu nên sắc mặt trắng bệch như ma. Quân y ở lại trong xe thô bạo băng bó cho ông chủ Hứa khiến ông ta liên tục ai ai kêu đau.
Chu Quân nắm khăn tay ngồi một chỗ phát ngốc. Tiểu Nhậm dựa gần hắn, xem xét hắn vài lần nhỏ giọng nói: “Cậu quen vị quân gia vừa nãy?” Chu Quân không định nói chuyện, hắn lấy khăn tay đè lên mí mắt lau từng vệt máu khô: “Từng có một chút giao tình.” Tiểu Nhậm thấp giọng nói: “Vậy là tốt rồi, lần này chúng ta cũng không tính là trắng tay.”
Có lẽ là không hiểu ý của gã, Chu Quân nghiêng mặt nghi hoặc nói: “Sao cơ?” Tiểu Nhậm nhìn xung quanh, lại gần dán lên tai Chu Quân thì thầm nói: “Lần này chúng ta được những người tham gia quân ngũ này cứu, thuốc trong xe nhất định sẽ bị tịch thu. Không nhìn thấy sắc mặt ông chủ Hứa sao, chính ông ta cũng biết là chỗ thuốc này là không thể lấy lại.”
Hắn hiểu được ý của tiểu Nhậm, thế nhưng nhất thời lại khó xử nhăn mày lại. Về tư tâm hắn không muốn chỗ thuốc này bị tịch thu, dù sao thì cũng có liên quan đến lợi ích trong nhà còn có người chờ hắn kiếm tiền trở về. Nhưng tình trạng của Ung Tấn bây giờ như thế nào hắn không biết, làm thế nào mở miệng đi cầu xin chuyện này được. Ở đây nhiều người nhiều miệng, dù Ung Tấn đáp ứng y mở miệng thả nhiều dược phẩm đi như vậy có thể bị ảnh hưởng nào khác hay không.
Bây giờ hối hận cũng không kịp Tiểu Nhậm đã biết, không cần nghĩ chắc chắn lát sau ông chủ Hứa nhất định sẽ yêu cầu hắn. Quả nhiên, không bao lâu ông chủ Hứa liền hô lớn tên của hắn, chờ hắn đi qua lập tức tới bên tai hắn nhịn đau ưng thuận chia đôi. Vốn dĩ chỉ có hai phần, bây giờ 5:5 quả thực đổ máu quá nhiều. Dù vậy trong lòng Chu Quân vẫn thấp thỏm luống cuống.
Hắn đang do dự, trong xe chợt nhiều thêm rất nhiều người, xe lập tức khởi động không biết là lái về hướng nào. Khoảng nửa giờ chạy xe, Chu Quân vừa xuống xe đã bị đưa tới một điểm dừng chân tạm thời. Căn phòng kia không quá chỉnh tề, bản đồ quân dụng đặt trên bàn, bên cạnh còn đặt một bát mì mới ăn được một nửa. Trong sọt rác có băng gạc dính máu, bên cạnh ấm nước đặt một chai thủy tinh bên trong chỉ còn mấy viên thuốc hạ sốt.
Hoàn cảnh thật sự không tính là tốt, thậm chí đơn sơ. Chu Quân hơi thấp thỏm tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống, nghĩ nghĩ hắn lại đứng lên vò vò tấm khăn Ung Tấn vừa mới đưa cho hắn, chấm một chút nước muốn tìm một cái gương lau qua mặt một chút. Đáng tiếc căn phòng này tuy nhỏ đồ vật lại nhiều, trong lúc nhất thời cũng không tìm được thứ có thể soi.
Hắn dùng cái khăn ướt nhẹp lau lung tung lên mặt không may xoa đến miệng vết thương. Đau đến độ hai mắt Chu Quân ướt át, một luồng gió thổi qua cửa phòng bị người ngoài đẩy vào. Ung Tấn tháo mũ xuống trở tay đóng cửa lại. Chu Quân không dám động, hắn chưa bao giờ nghĩ tới lúc gặp lại Ung Tấn hắn sẽ căng thẳng như vậy.
Rõ ràng lúc trước hắn còn dám túm đầu đánh người này một bạt tai. Bây giờ không biết là do cuộc đời thay đổi quá nhanh hay là bởi nguyên nhân gì khác mà hắn động đậy cũng không dám. Ung Tấn nhíu mày nhìn hắn hồi lâu như là rất không hài lòng rồi lại không chịu dễ dàng mở miệng.
Mặc dù cửa phòng đóng nhưng cửa sổ thì không. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào nhà, quá sáng sáng đến độ Chu Quân dễ dàng cân nhắc được biểu cảm trên mặt Ung Tấn. Rất nhanh, sống lưng hơi cong của hắn từng chút thẳng lại, lại tìm về khí thế Chu thiếu gia trước đây. Đáng tiếc lúc ánh mắt Ung Tấn rơi xuống lồng ngực hắn thế mà mất đi đúng mực, biểu cảm giật mình. Chu Quân theo ánh mắt y nhìn xuống, đồng hồ quả quýt của hắn không biết khi nào đã lộ ra, phát sáng bên ngoài quần áo.