Edit: Yan
——
Đầu Chu Quân cũng muốn to ra, hết an ủi vị thai phụ này lại đến vị khác. Nước mắt của phụ nữ mang thai như nước lũ nói đến là đến. Nhưng mà muốn gặp mặt chị dâu cũng rất khó, hiện tại nhà họ Dung dốc toàn lực bảo vệ chị dâu, nói là bảo vệ nhưng thực tế căn bản là không cho chị đi gặp anh cả. Chị dâu cũng từng gây sự từng vùng vằng nhưng đứa nhỏ trong bụng không cho chị có hành động nào quá lớn.
Chị dâu vẫn luôn cho rằng anh cả không đến thăm chị là bởi cha mẹ chị không cho phép. Nhưng mẹ Dung thương con gái, bà nói với chị dâu rằng cũng không phải chỉ vì cha chị thấy nhà họ Chu sụp đổ nên mới không cho chị ở lại mà bởi lúc đầu đau lòng con gái gặp phải đại nạn này, cũng biết chị dâu có đứa nhỏ nên không đành lòng để chị chịu khổ.
Nhưng không ngờ đón con gái về cũng đã mấy tháng mà con rể không nói đến điện thoại, ngay cả đến cửa thăm nom cũng không có. Điều này khiến nhà họ Dung vốn đã có tâm tư muốn hai người tách ra nay càng kiên định. Lần gọi điện được cho phép này của Dung Lan Chi cũng rất không dễ gì có được, chị mượn cớ gọi mấy người bạn cũ đến mở tiệc trà.
Dưới sự giúp đỡ của bạn bè cuối cùng cũng được ra ngoài. Bây giờ chị đang ở quán cà phê dưới lầu khách sạn mới mở với bạn bè của chị. Chị bảo Chu Quân nhanh đến đây, thời gian của chị không có nhiều. Nhớ phải lái xe như vậy chị mới có thể cắt cái đuôi của nhà họ Dung. Tính tình chị dâu vẫn kịch liệt như vậy, mang thai mà thoát khỏi nhà họ Dung với hắn cứ như chạy nạn chỉ để gặp anh cả một lần.
Chu Quân trầm mặc, cuối cùng mới nói: "Chị dâu, em sẽ không gặp chị, chị đừng làm chuyện ngốc nghếch mau quay về đi." Giọng nói hắn truyền qua, thật lâu sau chị dâu mới thất hồn lạc phách nói: "Anh cậu... là anh cậu không cần chị sao?" Chu Quân vội nói: "Sao có thể! Chị đừng suy nghĩ lung tung. Cho Dù bây giờ chị có quay về cũng chưa chắc đã có thể chăm sóc tốt cho chị. Đợi đến khi sinh đứa nhỏ xong anh cả nhất định sẽ đón cả mẹ cả con về nhà."
Thực ra lời này bản thân Chu Quân cũng không dám khẳng định, sức khỏe của anh cả mặc dù cũng coi như ổn định nhưng theo như lời bác sĩ thì không biết khi nào sẽ không thể khống chế được. Sau khi biết được tình huống của anh cả, Chu Quân mới hiểu được vì sao anh lại đồng ý để nhà họ Dung đón chị về. Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của hắn, hắn đoán anh cả thật sự đã có lòng muốn tách ra.
Nhưng chút không dám khẳng định trong giọng nói hắn vẫn để chị dâu nghe ra, tiếng hít thở của chị từ từ nặng nề. Rất nhanh điện thoại đã ngắt, Chu Quân đau đầu vò tóc, thay một bộ quần áo vội vã ra cửa chạy về hướng quán cà phê. Hắn lo chị dâu sẽ làm ra chuyện xúc động gì, nếu như xảy ra chuyện gì anh cả nhất định sẽ nổi nóng với hắn.
Hắn chạy tới quán cà phê hỏi lễ tân cửa hàng, nhận được trả lời là quả thực có một nhóm tiểu thư ngồi ở đây uống cà phê. Cũng có một vị nữ sĩ giống như hắn miêu tả đến lễ tân mượn điện thoại, nhưng mười phút trước khi hắn đến thì nhóm tiểu thư kia cũng đã rời đi. Chu Quân cầm mũ nhìn quanh quán cà phê, lại hỏi: "Rời đi rồi ư, là đi cùng nhau hay là một mình chị ấy rời đi?"
Nhân viên cửa hàng nhìn Chu Quân, hỏi lại: "Ngài hỏi thăm chuyện này để làm gì?" Chu Quân nói: "Vị tiểu thư kia gọi điện thoại cho tôi hẹn tôi gặp mặt ở đây." Nhân viên cửa hàng hiểu ra, cô nhỏ giọng nói với Chu Quân: "Cô ấy dùng điện thoại xong bèn đi toilet sau đó có người tìm cô ấy nhưng không tìm được. Một đám người lật tung quán cà phê của chúng tôi một lần rồi mới đi."
Ngữ khí của nhân viên đầy hóng hớt đầy ẩn ý, có lẽ cho rằng Chu Quân và vị tiểu thư kia là một đôi tình nhân bỏ trốn, hẹn nhau ở quán cà phê này. Chỉ là tình nhân cũng không mang theo hành lý, sau khi nghe nói không thấy tiểu thư thì sắc mặt lập tức nôn nóng nhanh chóng chạy ra khỏi quán cà phê. Nhân viên cửa hàng nhìn bóng dáng vội vàng của vị tiên sinh này chỉ lau cái ly trong tay lắc đầu chẹp chẹp hai tiếng.
Chu Quân mờ mịt đứng ở đầu đường nhìn xung quanh, nếu chị dâu ra được sẽ đi đâu?" Hắn vào buồng điện thoại gọi một cú về nhà họ Chu rồi lại báo cho tiểu Phó một tiếng. Vừa mới buông microphone chợt phát hiện chị dâu đội mũi mặt che khăn lụa đứng phía sau hắn. Buồng điện thoại này không có cửa, lòng Chu Quân hồi hộp nhớ lại lời mình vừa nói.
Hình như là nói nhà họ Chu nếu thấy chị dâu vào cửa thì báo cho nhà họ Dung, bảo tiểu Phó đi thăm anh cả đừng để anh biết chuyện này. Chị dâu kéo khăn lụa khỏi mặt nhìn Chu Quân như không hề quen biết hắn, dò hỏi: "Vì sao? Quân Quân, cậu... không muốn chị về sao?" Mấy ngày hôm nay chị dâu cũng suy nghĩ rất nhiều, cơ bản là bởi chị hại nhà họ Chu, chị biết.
Nếu không phải chị không an phận, dù thế nào cũng muốn tham gia tụ tâp với bạn cùng trường cũng sẽ không bị người ta bắt đi khiến Chu Diêm phải tốn rất nhiều tiền mới có thể cứu mình ra. Mà chị vừa ra ngoài, hành vi của nhà mẹ đẻ lại càng khiến lòng người lạnh lẽo, chị cũng biết. Mẹ ruột nói với chị rằng Chu Diêm chưa từng tới cửa, ngay từ đầu chị không tin chỉ cảm thấy chẳng qua là bọn họ vì muốn để hai vợi chồng ở riêng rồi li hôn, bây giờ lại không thể khẳng định.
Chị dâu thất hồn lạc phách, ngực co rút từng đợt đau đớn. Chị nỗ lực mở miệng nói: "Quân Quân, chị thực sự xin lỗi mọi người, tiền chị sẽ nghĩ cách chị chỉ muốn gặp anh ấy. Nếu anh ấy không muốn chị cũng phải giáp mặt nói với chị để chị hết hy vọng." Chu Quân hoảng cực kỳ, hắn nhíu mày nhìn chị dâu nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Bên này, sau khi tiểu Phó nhận được điện thoại, đầu tiên là xử lý chuyện trong tay sau đó mới lái xe đi bệnh viện thăm Chu Diêm. Những năm gần đây hắn cũng tích cóp được không ít gia sản, hắn cũng từng đề nghị với Chu Diêm rằng mình có thể bán của cải lấy một ít tiền mặt và vay tiền cho Chu Diêm, như vậy thì không cần phải bán gia nghiệp để lấy tiền mặt nữa. Nhưng Chu Diêm từ chối, hắn nhớ rõ bất đắc dĩ và một loại thê lương bởi mất đi ý chí trên mặt Chu Diêm.
Có lẽ là Chu Diêm mệt mỏi, sau khi biết dây xích thuốc phiện để chống đỡ sản nghiệp bị Chu Quân chặt đứt thì mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ suy yếu của Chu Diêm. Chuyện không may cứ thế kéo nhau đến, Chu Diêm cắn răng chống đỡ đến ngụm khí cuối cùng cũng vỡ, có lẽ đây mới là lý do vì sao trước đây Chu Diêm không bệnh bây giờ lại bệnh như núi tới phải vào viện.
Thực ra Chu Quân cũng không lăn lộn một cách mù quáng, Chu Quân từng phân tích cho họ nghe lợi hại. Tiểu Phó cho rằng nếu là Chu Diêm chỉ sợ cũng là phú quý hiểm trung cầu, chưa chắc sẽ có sự quyết đoán tách khỏi như Chu Quân. Đây cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, dù sao có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải vấn đề. Nếu phải mất mạng thì mất nhiều hơn được.
Hắn thở dài, vừa mới đến bệnh viện chợt thấy phía trước cũng đỗ một chiếc xe, một vị nữ sĩ bước xuống xe, Chu Quân đi cùng cô. Tiểu Phó lắp bắp kinh hãi bước nhanh về phía bọn họ. Chu Quân nhìn thấy tiểu Phó chỉ phất tay lắc đầu với hắn. Cuối cùng ba người cùng nhau lên lầu hai, hắn và Chu Quân đứng ngoài phòng bệnh nhìn Dung Lan Chi đẩy cửa vào.
Tiểu Phó vê một điếu thuốc cho Chu Quân, Chu Quân nhận lấy. Hắn cũng không biết mình làm có đúng hay không nhưng việc này giấu cũng chưa chắc tốt hơn không giấu. Tựa như hắn và Ung Tấn, ngay từ đầu Ung Tấn đã lựa chọn tự mình giải quyết không hỏi hắn có bằng lòng hay không. Có lẽ anh cả cũng nghĩ giống Ung Tấn như vậy mới không hỏi chị dâu có bằng lòng hay không.
Hai vị nam sĩ đứng ở bên ngoài nói chuyện, Tiểu Phó hỏi hắn tình huống trên đường đi như thế nào. Chu Quân châm thuốc xong rồi rủ mi mắt chơi bật lửa. Cách sương khói, Tiểu Phó thấy Chu Quân hơi hơi nheo mắt rất có vẻ nguy hiểm mà cười nói: "Cũng được, chỉ là có người cần phải dạy dỗ một chút." Tiểu Phó mặt không đổi sắc nâng mi nói: "Cần hỗ trợ không?"
Chu Quân lắc đầu: "Việc của mình tự mình giải quyết." Nói xong, Chu Quân nhờ tiểu Phó lát nữa đưa chị dâu về nhà họ Dung, hắn có chuyện quan trọng đi trước. Tiểu Phó thấp giọng hỏi: "Có cần súng không." Chu Quân nghĩ nghĩ: "Cũng không cần, tôi còn chưa muốn mạng hắn." Dứt lời hắn cười nghiền ngẫm: "Dù sao thì vợ nhỏ của tôi thích tôi thiện lương một chút."
Tiểu Phó: "......"