Edit: Yan
——
Trên xe chỉ còn im lặng buồn tẻ, bó hoa không thể dừng trước bia mộ mà toàn bộ đập vào những người đứng trước đốc quân Ung, chẳng có đến nửa cánh chạm được vào người đốc quân Ung. Thi tiên sinh tức giận cho người kéo Chu Quân xuống xong mới bước lên xử lý chuyện kế tiếp. Cũng may đốc quân rất nể mặt ông ta chỉ nói sơ vài câu rồi bắt tay, vì ông ta mới bỏ qua việc Chu Quân thất thố.
Tân Uyển Quân ngu ngốc này tất nhiên là cùng chung kẻ địch, lúc ở trên xe vẫn luôn chặt chẽ dựa gần Chu Quân, trong mắt toàn là thương tiếc pha lẫn tình thương của mẹ, chỉ thiếu ôm họ Chu kia vào ngực vỗ lưng sau đó nói một câu đừng sợ. Thi tiên sinh đau đầu vô cùng, lười đến để ý tới bọn họ. Chu Quân tựa trán lên cửa sổ lạnh lẽo, thân xe chấn động theo da thịt truyền vào bên trong.
Lộn xộn trong óc hắn dần tan, mọi việc cũng chậm rãi rõ ràng. Giống như tâm lý mấy ngày nay xây dựng lên đều tan rã toàn bộ. Hắn không có một khắc thanh tỉnh để ý thức được hiện trạng của mình, mặc kệ Ung Tấn đã chết hay chưa, hiện tại hắn cũng chẳng làm được cái gì. Ngoại trừ tính trẻ con mà trút giận lên đốc quân Ung lại có thể như thế nào? Nếu hôm nay người đi theo hắn không phải Thi tiên sinh hắn đã sớm chết vào một khắc hắn ném bó hoa kia ra.
Tân Uyển Quân lo lắng nhìn Chu Quân, cho đến khi hắn ngồi ngay ngắn nghiêng thân tạ lỗi với Thi tiên sinh cô vẫn còn sốt ruột. Thái độ Thi tiên sinh lạnh nhạt, không để ý đến lời nói của Chu Quân chỉ rủ mi tay chống cằm thờ ơ. Chu Quân nói xong cũng không quên ân tình của Tân Uyển Quân. Hắn kêu Uyển Quân, vốn giọng đã khàn khàn một tiếng kêu này càng tựa tình ý miên man khiến vành tai người ta ngứa ngày.
Ít nhất là lúc Thi tiên sinh nghe thấy khiến ông ta cực kỳ không quen. Mà Chu Quân chỉ đơn thuần bày tỏ cảm kích, ngày sau nếu có thể giúp dẫu hắn muôn lần chết cũng không chối từ. Tân Uyển Quân nhanh chóng lắc đầu: “Ân tình ngày ấy anh xả thân cứu em, em mới không thể quên.” Thi tiên sinh vừa nghe đã nhăn mày, sao ông ta lại nhớ rõ là mình mới là người cứu hai người họ, giờ lại thành hai người họ tự cứu lấy nhau? =)))
Lại nghĩ đến Tân Uyển Quân lừa ông ta rằng cha đứa nhỏ trong bụng là Chu Quân, Thi tiên sinh không vui nhưng ông ta biết thế nào mới có thể giải quyết vấn đề. Ông ta trước nay vẫn luôn là người thông minh, một kích tất chết. Ông ta nói với Chu Quân: “Tôi nghi ngờ rằng y không chết.” Chu Quân đột nhiên nhanh trí, rất mực vội vàng cúi người với Thi tiên sinh: “ngài nói vậy là sao?”
Thấy người kia vội vàng, Thi tiên sinh ngược lại cười: “Tôi cho cậu tin tức, cậu có thể cho tôi cái gì?” Chu Quân ngẩn ra, hắn chẳng có cái gì thì có thể cho gì đây. Thi tiên sinh thiếu cái gì hắn cũng không biết. Thi tiên sinh cũng không nhiều lời vô nghĩa, ông nói thẳng: “Tôi muốn mang một ít hàng hóa vào nước Đức, tôi biết cậu có cách, cần cậu giúp một tay.”
Nghe thấy yêu cầu này Chu Quân rất khó xử. Hắn phải vất vả cỡ nào mới dứt ra khỏi mối làm ăn súng ống kia bây giờ lại muốn dính vào, hơn nữa là làm với người như họ Thi, nghĩ như nào cũng thấy nguy hiểm. Nhưng chuyện liên quan đến Ung Tấn không cho phép hắn do dự. Bởi vậy hắn gật đầu đồng ý, nhưng hắn phải biết tin này là thật hay giả, bằng không giao dịch này cũng không công bằng.
Mu bàn tay Thi tiên sinh chống dưới cằm thấy Chu Quân đồng ý liền vui vẻ gật đầu: “Người của tôi nói, cỗ thi thể kia căn bản không nhận ra là ai. Hơn nữa......” Lưng Chu Quân cứng đờ, hắn biết câu kế tiếp vô cùng quan trọng gần như là chứng cứ mấu chốt. Nhưng vào lúc này Thi tiên sinh lại không nói: “Cung cấp cho tôi một cái tên cùng với địa điểm giao dịch.”
Chu Quân cắn răng, thật đúng là người làm ăn chẳng chịu ăn chút thiệt nào: “Tôi đã rời khỏi đó mấy năm, có lẽ những cách đó đã sớm vô dụng.” Thi tiên sinh rất bình tĩnh nói: “Có dùng được hay không tôi sẽ tự mình nghiệm chứng. Nhưng nếu cậu dám gạt tôi...” Ông ta nheo mắt lại, lực uy hiếp trong lời nói khiến đồng tử Chu Quân hơi co lại, như bị mãnh thú theo dõi mà lông tơ dựng ngược.
Tân Uyển Quân ở bên cạnh mắt thấy hai người đang giằng co khiến cô hơi sợ, lúc hoảng hốt lại muốn ăn cái gì đó. Đành phải run rẩy tay lấy từ ví cầm tay ra một gói ô mai cắn một tiếng giòn tan. Thi tiên sinh bị âm thanh cô gây ra hấp dẫn hơi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, ngược lại thu liễm khí thế trên người làm Chu Quân thở ra một hơi.
Chu Quân lấy giấy bút viết tên và địa điểm đưa cho Thi tiên sinh. Thi tiên sinh cũng không xem, tùy ý giao cho trợ lý phía trước rồi mới bổ sung tin tức hoàn chỉnh: “Nghe nói di vật nghiệm chứng thân phận thi thể là được bổ sung sau. Nếu chết thật, sẽ không làm điều thừa.” Nhịp tim Chu Quân dần gia tốc, cơ thể cũng dần nóng lên. Tin tức này giống như một liều thuốc trợ tim làm cả người hắn đều sống dậy.
Hắn căng thẳng khiến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một lúc lâu sau mới nói: “Ngài có thể xác định tin này là thật hay không?” Thi tiên sinh khinh thường trả lời hắn vấn đề này, ngược lại nói: “Tôi còn có rất nhiều tin tức nhưng phải xem cậu có xứng hay không.” Chu Quân bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi liền nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Thi tiên sinh gật đầu sau đó kêu người dừng xe. Tân tiểu thư nghi hoặc ai một tiếng Chu Quân đã bị nửa đường đuổi xuống xe. Tân tiểu thư dò đầu ra khỏi cửa sổ xe ra vội vàng nói: “Chu tiên sinh, sao anh lại xuống xe!” Chu Quân cười trấn an cô: “Tôi có thể tự mình về, hôm nay cảm ơn em.”
Hắn vừa dứt lời xe ngay lập tức rời đi chỉ để lại một đám khói. Chu Quân đứng lại nghĩ thầm vị Thi tiên sinh này có vẻ còn để ý Tân Uyển Quân hơn mình nghĩ. Chỉ hi vọng không phải là dục vọng chiếm hữu của đàn ông mà là trong lòng thực sự có cô gái ngốc kia.
Cô gái ngốc ở chung một phòng với Thi tiên sinh đang rất căng thẳng. Thi tiên sinh nói không nhiều, sau khi Chu Quân bị đuổi xuống thì bèn nhắm mắt dưỡng thần. Tân Uyển Quân nhờ Thi tiên sinh chuyện này nhưng Thi tiên sinh lại chưa nghĩ ra muốn cô cho lại cái gì. Cô cẩn thân mở miệng: “Thi tiên sinh, ngài đã nghĩ xong em phải báo đáp ngài như thế nào chưa?”
Vừa nãy ngài ấy việc công xử theo phép công với Chu Quân như vậy, còn hợp tác vui vẻ, cô khó tránh nhớ đến món nợ mình còn thiếu nên mới hỏi ra. Sau khi Thi tiên sinh nghe thấy lời cô lười biếng mở mắt ra, ánh mắt rơi xuống bụng cô một lúc lâu nhìn đến mức Tân Uyển Quân hận không thể cuộn người lại mới mở miệng nói: “Ăn ngon lắm à?”
Tân Uyển Quân ngốc nghếch há miệng sau đó nhìn thấy ví nhỏ mình đặt trên đùi, quả nhiên còn không phải là ở chỗ bụng sao, đúng là cô nghĩ nhiều rồi. Cô lấy lòng gật gật đầu, lấy từ trong túi ra một viên ô mai tròn vo đưa qua. Lòng bàn tay cô hồng hồng, ô mai nằm trong lòng bàn tay trông lại có vài phần đáng yêu. Tân Uyển Quân đưa qua, Thi tiên sinh lại không có ý nhận.
Hai người giằng co một hồi lâu, lúc này Tân tiểu thư mới phản ứng lại nhón một viên đưa lên miệng Thi tiên sinh, bón cho người nọ một viên. Nhưng mà Thi tiên sinh mới vừa cắn xuống sắc mặt lập tức khó coi. Thi tiên sinh cau mày nuốt đồ trong miệng vào: “Quá chua.”Tân Uyển Quân cười cười: “sau khi mang thai khẩu vị sẽ thay đổi, người ta vẫn nói là nam chua nữ cay đó thôi.”
Cô khoe xong mới nhớ ra không nên nói những lời này với vị trước mắt, bởi vậy nhanh chóng thu lại nét cười ngồi đứng đắn. Trên tay còn dư lại nửa viên ô mai cũng nhanh chóng nhét vào miệng mình. Quai hàm phình phình nhìn ra cửa sổ. Lại không thấy được ánh mắt Thi tiên sinh vừa mâu thuẫn vừa phức tạp nhìn cô, lâu sau mới như đau đầu thở dài, lại nhắm mắt.