Gặp Được Hồng Hạnh Thê

Chương 33: Chương 33: Không phải mẹ ruột




“Mau tan làm sao được, chờ lát nữa bệnh nhân đến sẽ rất nhiều, sẽ rất bận đấy, em đi không được.” Cô quay đầu nói với Ôn Thụy Hạo, ý chính là cô không có biện pháp đi, muốn chạy cũng không thể đi.

“Alex trong chốc lát nữa sẽ qua tới, có Alex hỗ trợ liền không thành vấn đề, em có thể yên tâm tan ca sớm.” Ôn Thụy Hạo mỉm cười với cô nói.

Thi Vân Nhu tức khắc sững người, lại có chút dở khóc dở cười. Không nghĩ tới động tác của anh sẽ nhanh như vậy, thế nhưng lại liên lạc với Alex. Anh sẽ không vừa nghe thấy tiếng Tề Lạc liền lập tức gọi điện thoại cho Alex đi? Nói thật, có đôi khi cô thấy Ôn Thụy Hạo rất hay lo lắng cho người khác.

“Cảm ơn.” Tề Lạc nói với Ôn Thụy Hạo.

“Không cần khách khí.” Ôn Thụy Hạo hào phóng đáp lại.

Thi Vân Nhu nhịn không được xem thường, nghĩ thầm hai cái người đàn ông này coi cô không tồn tại sao? Bất quá, nếu lát nữa Alex sẽ đến, cô tan làm sớm rời đi cũng không còn lo lắng gì.

“Chờ em một chút.” Cô nói với Tề Lạc, sau đó đứng dậy đi thay quần áo, trên đường thấy được hai y tá vẻ mặt tò mò chặn cô lại hỏi chuyện, đang hỏi cô tên kia vừa mới đến là ai, xem ra quan hệ của hai người có vẻ thân mật.

Cô trả lời qua loa, cầm quần áo của mình đi vào nhà vệ sinh. Thay đồ xong xuôi, dọn dẹp tủ đồ sau đó xách túi đi ra bên ngoài.

Tề Lạc cùng Ôn Thụy Hạo, hai người đều đi ra bên ngoài đến phòng khám, đứng nói chuyện một hồi lâu, không biết đang nói cái gì, cửa kính phía trước hoàn toàn ngăn cách cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.

“Bà chủ, bà chủ, soái ca kia là ai vậy? Bạn bè của cô sao? Kết hôn chưa vậy, có bạn gái hay không, giới thiệu một chút cho tôi biết đi mà.” Y tá Lị đuổi theo cô nắm chắc cơ hội giữ chặt một tay của cô, kích động bắt lấy cô hỏi.

“Anh ta không tính kết hôn, không có bạn gái, khẳng định một điều anh ta cũng không hứng thú với cô.” Y tá Tề đáp.

“Cô là có ý gì, nói điều kiện tôi kém, không xứng với anh ta sao?” Trong nháy mắt gương mặt y tá Lị biến sắc, giận không được trừng mắt với y tá Tề.

“Anh ta đã có con trai hai tuổi.” Thi Vân Nhu vì không muốn hai người cãi nhau, không muốn bầu không khí của phòng khám trở nên cằng thẳng, vội vàng mở miệng dời đi lực chú ý hai người bọn họ.

“Cái gì? Con cũng đã có?” Tức khắc vẻ mặt của y tá Lị hiện lên vẻ chán nản, còn y tá Tề bên cạnh cười hả hê.

“Tôi có việc tan làm trước, việc còn lại liền phiền hai người giúp đỡ rồi.” Cô nói với hai người, sau đó đẩy cửa pha lê của phòng khám ra, đi ra bên ngoài. Hai người đàn ông nói chuyện với nhau thấy cô xuất hiện liền dừng lại.

“Có thể đi rồi?” Tề Lạc không chớp mắt nhìn cô ôn nhu hỏi.

“Có thể.” Cô gật đầu.

“Hai người các người chắc là có rất nhiều chuyện muốn nói, tôi liền không quấy rầy hai người. Đúng rồi Vân Nhu, em có thể cùng anh ta chậm rãi nói chuyện, không cần vội vã về nhà, nếu là muốn ở bên ngoài, nhớ rõ gọi điện thoại cho anh một tiếng là được.” Ôn Thụy Hạo chớp chớp mắt nhìn cô.

“Anh ở đây đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Mặt Thi Vân Nhu đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Thụy Hạo một cái.

“Ha ha, em biết anh là có ý tốt mà.” Ôn Thụy Hạo cười nói, sau đó đẩy cửa kính đi vào phòng khám.

“Tình cảm của hai người thật sự rất tốt.” Tề Lạc mở miệng nói, trong lòng có chút ghen ghét. Biết rõ anh ta là cái tên đồng tính luyến ái vậy mà anh vẫn không thể khống chế tình cảm của mình.

“Đi đâu đây?” Thi Vân Nhu hỏi.

“Ở đây em quen đường hơn anh, chúng ta đi ăn một chút gì đó đi.” Tề Lạc đáp.

* * *

Một người lái xe, một người chỉ đường trong chốc lát đã đến nhà ăn, bởi vì mới 5 giờ nhiều mà thôi, cho nên nhà ăn không có nhiều khách, bọn họ lựa chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Gọi thức ăn xong, cô kêu bà chủ cho nước uống lên trước, sau đó Thi Vân Nhu hỏi về sức khỏe của Tề lão.

“Ông nội hiện tại thế nào? Sức khỏe có ổn không? Ông nội lúc này hơi gầy, anh nên bồi bổ dinh dưỡng cho ông một chút?” Cô mặt đầy lo lắng nói.

“Ông nội đã khỏe hơn rồi, quả thực thân thể có suy yếu. Từ sau khi em đột nhiên rời khỏi, ông nội thường xuyên khó chịu, luôn muốn tìm em. Không thấy được em, ông sẽ không chịu ăn cơm, anh cũng không có cách nào. Cho nên thân thể ông mới càng ngày càng suy yếu, ngày càng sa sút.” Anh nói.

“Thực xin lỗi, tất cả đều tại em.” Sắc mặt cô không tự chủ được trở nên trắng bệch, biểu tình tràn ngập vẻ tự trách cùng hối hận.

“Không phải lỗi do em.” Anh lắc đầu.

“Anh đã hỏi qua mẹ, bà ấy rốt cuộc cũng thừa nhận là chính bà đã đuổi em đi, tiền cũng là bà ấy chủ động cho em, mà điều kiện chính là muốn em phải rời xa anh. Thực xin lỗi, anh nên tin tưởng em, không nên hoài nghi điều gì về em.”

Thi Vân Nhu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

“Mẹ anh, bà ấy không phải mẹ ruột của anh.” Tề Lạc thình lình xảy ra nói cho cô biết.

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên nhìn về phía anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.