Kỉ Tích lành bệnh xuất viện, Tiêu Trần cân nhắc muốn bồi bổ cho hắn. Hôm nay chín giờ sáng, bên phòng an ninh gọi điện báo, nói có bưu kiện lớn mau xuống nhận. Tiêu Trần chạy tới vừa thấy, nhất thời há hốc miệng. Thùng gỗ chuyển phát nhanh tốp năm tốp ba dày đặc, chồng chất cùng một chỗ, quả thực tựa như tòa núi nhỏ.
Tiêu Trần ký tên xong, kéo xuống phong thư trên bốn năm tầng thùng nhựa trong suốt, vui vẻ nhìn. Nguyên lai, là bốn tên Đồng Hâm Đồng Đức gửi tới. Không ngờ mấy người rời khỏi nhà khách, lại vẫn nhớ kỹ lúc trước Kỉ Tích vì phòng ngừa Viên Viện chó cùng rứt giậu, dự bị để lại địa chỉ nhà. Không biết, có phải hay không bởi vì ngại ngùng, bốn người cư nhiên không gọi điện thoại thông tri.
Tiêu Trần không có phương thức liên lạc đám người Đồng Hâm, tự nhiên không có cách nào nói lời cảm tạ. Anh nhanh chóng nhắn tin cho Kỉ Tích, bảo hắn mau chóng về nhà, đem Hợi Nhẫm Tĩnh cũng kéo tới. Chính mình ngồi ở phòng an ninh chờ, hơn một ngàn cân (1 cân TQ chỉ bằng 0.5 kg thôi)đồ, một người sao đối phó được?
Kỉ Tích vừa xem, Trần Trần triệu tập khẩn cấp. Lộ trình ba mươi phút, hắn rút ngắn trong mười lăm phút đuổi tới, phía sau còn kéo một cái đuôi thở hổn hển.
Không đợi Kỉ Tích hỏi nguyên do, Tiêu Trần cầm thư trong tay nhét vào tay hắn.
Hai mắt Kỉ Tích đảo qua nội dung trong giấy, phất tay gọi bảo vệ trong phòng an ninh, đem một đống lớn thùng gỗ đến khu mười hai phòng 302. Trần Trần không biết, bảo an xã khu sớm bị hắn đổi thành bảo tiêu Kỉ thị, nhân công nhà mình có thể dùng không công.
Bảo vệ không chỉ hỗ trợ mang đồ vật, còn vì bọn họ dỡ bỏ thùng mới rời đi. Hợi Nhẫm Tĩnh nhìn chằm chằm trong phòng khách phòng bếp đầy áp thức ăn mà ngây người.
“Sáu trăm cân gạo, một trăm cân gạo nếp. Rau cải trắng, dưa chuột ri, mướp, đậu cove, khoai tây, cà chua, bắp cải, rau chân vịt, tổng cộng là ba thùng lớn. Đêm qua mới gửi tới, xem, bên trên còn mang theo sương.” Tiêu Trần sửa sang lại đồ chuyển phát nhanh tán loạn, một bên cùng nội dung trong thư đối chiếu.
Kỉ Tích tách thịt bò đông lạnh, cười nói: “Loại thời tiết này, may mắn là có tủ lạnh. Nếu không, hôm nay sẽ không tươi nữa.”
“Ừa.” Tiêu Trần đáp lời, tiếp tục tính. “Nửa con bò, mười cân dạ dày bò, hai mươi cân gân bò, bốn cái chân bò, ba trăm năm mươi cân thịt bò, bảy mươi cân xương bò. Còn có một đôi sừng.”
OoO~ “Trời ạ! Nhiều như vậy? Xem các cậu là heo a?” Hợi Nhẫm Tĩnh hét lên.
Hai người Tiêu Kỉ dò xét nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh ghen ghét, mặc kệ hắn, đều tự bắt tay vào làm việc. “Ba bộ lòng heo, năm cân mũi, lỗ tai heo, hai trăm cân thịt heo, một trăm đuôi heo, cộng thêm ba mươi cân xương heo.”
“Bốn trăm cân thịt dê, hai mươi cân lòng dê, năm mươi cân xương dê, tám cái chân.” Kỉ Tích xử lý tốt thịt bò, tiếp theo chia thịt dê.
◎0◎~~ Hợi Nhẫm Tĩnh giúp Tiêu Trần thu thập, nghe hai người báo cáo, ngẩn ngơ nói: “Này phải ăn đến ngày tháng năm nào a?”
Kỉ Tích cười bổ sung nói: “Còn có ba mươi con gà đất, hai mươi con gà giò, mười lăm con vịt, tám con ngỗng, không nhiều không ít năm mươi cân gan. Xem này, thùng nhỏ này dùng rơm ngăn cách, thả hai mươi quả trứng ngỗng.”
>o