Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 106: Chương 106: Ai hàng phục ai!




"Ông nội, con đã từng nói con sẽ chăm sóc cho Tiểu Duyệt." Ninh Duệ Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, ý của những lời này cũng vô cùng rõ ràng.

Anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô, không cần bất kỳ ai lo lắng.

"Duệ Thần, Tiểu Duyệt có con bên cạnh, ta thật sự rất yên tâm, hi vọng từ nay về sau con sẽ đối đãi với Tiểu Duyệt như bây giờ."

Ninh Duệ Thần khẽ mỉm cười, giọng điệu từ tốn lại vô cùng kiên định, "Đương nhiên rồi ạ."

Ông cụ Tô cũng không nói thêm gì nữa, phất tay làm bộ đuổi bọn trẻ lên lầu.

Đi đến phòng đầu tiên ở phía Đông, Thẩm Tuấn Ngạn cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn hai người họ, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Giọng nói the thé của Triệu Nhã Cầm anh cũng vừa vặn nghe được, Tô Thiến Tuyết sắp trở về? Nhưng lần trước lúc anh kéo Trần Vân đến nhà Tô Duyệt thì rõ ràng đã nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ cực kỳ giống Tô Thiến Tuyết...

Thẩm Tuấn Ngạn nhíu mày suy tư, nhưng cũng không thêm gì, rất dễ nhận ra lần này Tô Viễn Hàng đến đây khiến cảm xúc của người nhà họ Tô không được ổn định.

Chuyện không xác định được có nói ra cũng chỉ khiến mọi người có thêm gánh nặng mà thôi.

"Ngày mai tôi đưa Trần Vân tới biệt thự đứng tên tôi, cách Lạc thành khá xa." Thẩm Tuấn Ngạn nói, vẻ mặt lại làm như không có gì.

Trong lòng anh, chỉ cần có thể ở cùng với Trần Vân thì ở đâu cũng được cả.

"Được." Ninh Duệ Thần hờ hững đáp, Tô Đông Thần cũng không nói gì, thậm chí có phần hâm mộ Thẩm Tuấn Ngạn, ít nhất anh có người phụ nữ anh thích.

=====

Trong nháy mắt, hai người ở nhà đã được một tuần lễ, sức khỏe của Ninh Duệ Thần cũng không còn đáng ngại, bên phủ Thị Chính cũng gọi điện thoại tới, thúc giục Ninh Duệ Thần đi làm lại, còn Tô Duyệt gần đây lại rất nhàn nhã, nghe nói mấy ngày gần đây, biên tập Lý dẫn bọn Cao Vũ Lý Thiến đi phỏng vấn thực địa, như vậy cũng để cho cô có mấy ngày nghỉ.

Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày, hai người liền đi làm lại như thường.

"Tiểu Duyệt, chỗ chúng ta cách phủ Thị Chính cũng không xa, cô xem những tài liệu này đi, nếu như thiếu cái gì thì gọi điện thoại bảo Viên Viên đưa cho cô." Lý Thần vừa bước vào phòng làm việc lập tức nói với Tô Duyệt, thậm chí trong mắt còn có mấy phần mềm mỏng.

"Hả?" Tô Duyệt sững sờ, không hiểu vì sao Lý Thần lại đột nhiên nói vậy.

"Tiểu Duyệt, cô mang thai cũng không thông báo cho chúng tôi biết, thật là không biết suy nghĩ gì cả!" Lúc này Cao Vũ hài hước nói, ánh mắt không tự chủ dừng trên bụng Tô Duyệt.

Bọn họ không biết chuyện Tô Duyệt mang thai, nên mỗi ngày khi Ninh Duệ Thần mang cơm tới, bọn họ cũng chỉ tưởng rằng do Ninh Duệ Thần cưng chiều Tô Duyệt, mà đây cũng là quyết định của Tô Duyệt, chính vì không muốn quá phô trương.

Nhưng tình hình này thì rõ ràng đã vượt qua sự tưởng tượng của cô rồi...

"Vừa rồi luật sư Ninh gọi điện tới, nói phản ứng khi mang thai của cô khá lớn, nhờ chúng tôi chăm sóc giùm, nhưng chúng tôi chăm sóc nào được như luật sư Ninh chứ. Tiểu Duyệt cô mau đi đi, nhưng sáng mai có cuộc phỏng vấn phải làm, nhớ về đấy."

Bọn họ nói như vậy rõ ràng là muốn đuổi cô tới chỗ Ninh Duệ Thần, thậm chí có thể là Ninh Duệ Thần dùng chính sách lấy lui làm tiến, bọn họ còn tưởng rằng Tô Duyệt đã sớm biết điều này.

Náo loạn một hồi, Tô Duyệt không muốn đi cũng phải đi.

Vừa đi tới cửa, Tô Duyệt liền nhìn thấy Lâm Phi Châu đang ngoan ngoãn đứng trước xe Porsche, xem ra lại là do Ninh Duệ Thần sắp xếp rồi.

Dạo này, trợ lý của luật sư biến thành bảo vệ tài xế từ khi nào vậy?

"Cô Tô, luật sư Ninh bảo tôi tới đón cô." Lâm Phi Châu có nề có nếp nói, ánh mắt lại vô thức liếc qua bụng của Tô Duyệt.

"Ừ." Tô Duyệt đành phải lên xe, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn bực.

Sao chuyện này anh không hỏi ý kiến của cô đã tự quyết định vậy? Cảm giác này giống như cả thế giới đều biết, chỉ có mình cô bị lừa vậy.

Tô Duyệt cực kỳ không vui, mím môi ngồi ở sau xe im lặng không nói tiếng nào.

Lâm Phi Châu thông qua kính chiếu hậu nhìn Tô Duyệt, bất cứ lúc nào cũng giữ bộ dạng muốn nói lại thôi, chờ Tô Duyệt mở miệng tự mình nói, có như vậy thì anh tố khổ cầu xin Tô Duyệt cũng lộ vẻ chuyện đương nhiên.

Thế nhưng....

Cho dù anh cố ý thả chậm tốc độ, nhưng sắp đến phủ Thị Chính rồi mà Tô Duyệt vẫn không nói với anh dù chỉ một câu, khiến anh phải tự mở miệng.

Anh cũng hoài nghi có phải sớm muộn gì Tô Duyệt cũng biết chuyện này hay không!

Nhưng hôm nay không thử một lần thì Lâm Phi Châu thật sự không có cách nào khác.

Vừa nghĩ tới việc ngày ngày Ninh Uyển Thu nhìn chằm chằm vào mình, anh đã sợ đến mức nổi da gà toàn thân!

Từ sau khi giả làm bạn trai cô đến nhà họ ông cụ Tô ăn cơm, ngày hôm sau Ninh Uyển Thu liên tục chạy đến phủ Thị Chính tìm anh. Sau khi anh nói với Ninh Uyển Thu rằng cô ở đây sẽ quấy nhiễu công việc của anh thì quả nhiên cô không xuất hiện nữa, nhưng khi anh về nhà lại thấy có một cô gái ngồi chồm hổm ở cửa cười hì hì chờ anh.

"Cô Tô, cô Ninh đã liên tục ngồi ở trước nhà tôi năm ngày rồi." Vẻ mặt Lâm Phi Châu đau khổ nói, ánh mắt yên lặng nhìn kính chiếu hậu quan sát sắc mặt của Tô Duyệt.

"Ồ, vậy tốt rồi." Tô Duyệt thuận miệng đáp, thái độ không có gì biến hóa.

"... Cô Tô, cô có thể khuyên nhủ cô Ninh được không, bảo cô ấy đừng làm như vậy nữa?"

"Ừ." Tô Duyệt đáp, không làm khó Lâm Phi Châu.

Trong lòng Lâm Phi Châu ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Tô Duyệt thì Lâm Phi Châu lại hoài nghi rốt cuộc cô có nghe thấy lời thỉnh cầu của mình hay không.

Không bao lâu, sau khi tới phòng làm việc, Lâm Phi Châu liền phát hiện quả thực Tô Duyệt hoàn toàn không nghe lọt lời mình nói.

======

"Trợ lý Lâm, tôi có vài lời muốn nói với luật sư Ninh, hay là anh...." Tô Duyệt mỉm cười nói, giọng điệu nghe vô cùng bình thản, nhưng không hiểu sao Lâm Phi Châu lại có cảm giác khí lạnh bao trùm xung quanh.

Nhưng lại nhớ tới buổi cá độ sáng nay với đồng nghiệp, chỉ cần anh có thể ở trong phòng năm tiếng thì đám người kia sẽ mời anh đến nhà hàng Túy Tiên ăn một bữa.

Hương vị đồ ăn của nhà hàng Túy Tiên đó phải nói là... vô cùng hấp dẫn!

Trợ lý Lâm miễn cưỡng lắc đầu, "Bây giờ là giờ làm việc, là một trợ lý của luật sư có tiếng thì không thể lười biếng rời bỏ cương vị, cô Tô, cô có điều gì muốn nói với luật sư Ninh thì cứ việc nói, tôi tuyệt đối sẽ không nghe trộm."

Ánh mắt sâu thẳm chỉ nhìn Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần hăm hở nhìn hai người, cũng không có ý tiếp lời.

"Vậy sao? Đột nhiên nhớ tới rất lâu không nói chuyện với Uyển Thu, hay là..."

Còn chưa chờ Tô Duyệt mở lời, Lâm Phi Châu vội vàng ngoan ngoãn nói với Ninh Duệ Thần, "Luật sư Ninh, đột nhiên tôi nhớ tới thị trưởng có vài việc cần tôi làm, có thể mấy tiếng nữa mới trở về."

Ninh Duệ Thần cũng không làm khó, "Đi đi, tối hãy về."

"... Vâng!" Lâm Phi Châu nghe vậy, lập tức đi nhanh ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

"Ninh Duệ Thần, có cần em giúp anh làm hẳn cái trang nhất thông báo cho toàn bộ nhân dân Trung Quốc đều biết em đang mang thai con của anh hay không?" Cửa vừa được đóng lại, Tô Duyệt liền nổi giận đùng đùng nói.

Vừa rồi khi cô mới bước vào cửa phủ Thị Chính, người nào nhìn thấy cô đều cười tủm tỉm nói chúc mừng, hai mắt cũng đồng thời nhìn xuống bụng cô, chỉ còn thiếu bước cầm hoa tươi ra nghênh đón cô mà thôi!

An phận, những gì cô cần chỉ là an phận! Kết quả, Ninh Duệ Thần thì ngược lại, gặp người nào cũng nói Tô Duyệt cô đang mang thai con của anh!

Ninh Duệ Thần nghe vậy thì cẩn thận suy nghĩ, "Cách này cũng không tồi."

"....!"

"Được rồi, đừng giận nữa, tối nay đi với anh đến tham gia tiệc của nhà họ Thẩm nhé." Ninh Duệ Thần giang hai tay ôm cô gái vào lòng nhẹ nhàng nói.

Chuyện hôm qua cũng không giấu diếm, chẳng mấy chốc Lâm Tuyết Mai tìm thấy Thẩm Tuấn Ngạn. Tiệc ngày hôm nay Thẩm Tuấn Ngạn bắt buộc phải đi, sáng sớm đã gọi điện cho anh, sống chết phải kéo anh cùng đi, nói là vì ủng hộ sĩ khí.

"Không đi!" Tô Duyệt vô cùng có cốt khí nói, "Muốn đi thì mình anh đi đi."

Cái người này làm việc gì cũng chẳng bao giờ hỏi qua ý kiến của cô, còn cô lại dựa vào cái gì mà nghe lời anh chứ!

"Tiểu Duyệt, chuyện này là anh không đúng, nhưng tối nay cùng đi đi, được không?" Tay của người đàn ông nhẹ nhàng di chuyển nơi eo của cô gái, đầu ngón tay trơn tròn chậm rãi vẽ vài vòng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên tai cô gái, khiến Tô Duyệt cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

"Không đi!" Tô Duyệt kiên định nói, không có vẻ gì là muốn nhượng bộ cả.

Người khác đều là mẹ vinh nhờ con, tại sao lần nào cô cũng bị Ninh Duệ Thần ức hiếp vậy! Từ nhỏ Tô Đông Thần ông cụ Tô vẫn luôn nhường nhịn cô, coi cô như bảo bối trong lòng bàn tay, sao đến khi gả cho người đàn ông này thì mệnh của cô lại mặc cho anh tùy tiện nắn bóp nhào nặn tròn dẹp thế này!

Tính khí đại tiểu thư nổi lên, Tô Duyệt mất hứng, Tô tiểu thư nhà chúng ta muốn giữ gìn lợi ích của mình!

"Em không đi, muốn đi thì tự anh đi đi!"

"Thật không đi sao, hử?" Đôi môi gợi cảm như có như không lướt qua làn da cổ trắng nõn của cô gái, giọng nói hơi lên cao dường như có thể cảm hóa lòng người ta.

Một tay xoan nắn nơi cao ngất nào đó, tay còn lại dao động bên hông Tô Duyệt từ từ di chuyển xuống vùng đất thần bí kia, dùng sức lực vừa phải nhẹ nhàng chậm rãi vân vê.

Cảm giác có điện từ đáy lòng tự nhiên sinh ra, cả người Tô Duyệt vô thức run rẩy trong ngực Ninh Duệ Thần, nhưng vẫn cố chấp cắn môi, không để mình phát ra một tiếng nũng nịu nào.

Nhìn người con gái trong ngực như vậy, Ninh Duệ Thần chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, giống như có một bàn tay đang nhẹ nhàng kích thích dây cung có tên là lý trí ở trong lòng anh, bộ dạng không chịu thua của Tô Duyệt ngược lại lại đốt lên ngọn lửa dục vọng muốn được chinh phục của đàn ông.

Mặc dù đã lừa được cô về nhà, nhưng Ninh Duệ Thần vẫn có cảm giác cô nàng bé nhỏ này có bản lĩnh bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tâm tình của anh thay đổi bất thường.

Rõ là... quá kích thích!

"Không đi là không đi!" Thừa dịp người đàn ông ngây người không tấn công mình, Tô Duyệt lớn tiếng hô lên, tuyên bố quyết tâm của chính mình.

Ninh Duệ Thần hoàn hồn, cũng không gấp không giận, tay đang xoa nắn nơi thần bí đột nhiên rút ra, Tô Duyệt thở dài một hơi, thực sự nghi ngờ vì sao Ninh Duệ Thần cởi giày thể thao của mình.

Nhưng cũng chẳng mất bao lâu, rốt cuộc Tô Duyệt cũng biết vì sao anh như vậy...

"Đi đi, được không?" Ninh Duệ Thần lại kiên nhẫn nói, Tô Duyệt cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn buổi hiện đủ loại xúc cảm khó khăn, cặp mắt kia vốn định biểu đạt sự căm tức nhìn Ninh Duệ Thần kiên quyết không đi, lúc này lại mờ mịt hơi nước.

"Không... không... không đi!" Vất vả lắm Tô Duyệt mới nói xong, tay đang nắm lấy chân của Tô Duyệt lại thêm dùng sức.

Đôi chân trần trắng nõn bị bị bàn tay kia nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn mấy chỗ, làm Tô Duyệt sợ run muốn chết.

"Ninh Duệ Thần, em... em đang mang thai!" Tiểu Duyệt khóc không ra nước mắt, vội vàng sử dụng đòn sát thủ.

Ninh Duệ Thần hếch mày lên, "Anh biết, Tiểu Duyệt em yên tâm, anh có chừng mực."

Tô Duyệt lại càng muốn khóc hơn, có chừng mực? Thế sao tay của anh còn...!

Nhìn bộ dạng của cô gái trong lòng, ánh mắt sâu thẳm khẽ hiện lên ý cười, đúng vậy, là anh cố ý muốn chọc cô, không nghe lời hả, muốn phản kháng hả, vậy thì cứ làm thế đi, xem ai hàng phục ai!

Nhìn cô gái nhu mì trong lòng lại không thể ăn, trong lòng Ninh Duệ Thần cũng khô nóng khác thường, từ trước đến nay anh vốn không bạc đãi bản thân mình, cho nên liền nắm lấy tay của cô...

Người đàn ông dùng một chiêu dứt khoát như vậy, một tay mơ trong tình trường như Tô Duyệt sao có thể chống đỡ được? Cuối cùng liền liên tục cầu xin tha thứ, Ninh Duệ Thần mới bỏ qua cho cô.

Nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô, Ninh Duệ Thần thật sự muốn nuốt cô vào bụng.

Nhưng vì đứa con... chỉ có thể nhịn.

"Đi ngủ một giấc trước đi, buổi tối sẽ có người mang quần áo tới đây." Ninh Duệ Thần trực tiếp ôm Tô Duyệt vào phòng nghỉ, in trên trán cô một nụ hôn.

Lúc nào điện thoại đột nhiên rung lên, là một dẫy số lại, giống với dãy số Tô Duyệt nhận được lúc ở trong bệnh viện.

Mặc dù đã xóa tin nhắn đó đi, nhưng Tô Duyệt vẫn ghi nhớ lại dãy số này.

Bây giờ...

Tô Duyệt ổn định lại tâm trạng, quyết định mở tin nhắn ra đọc.

Một bức hình của cô gái đập vào mắt Tô Duyệt, cô gái trong hình có mái tóc đen dài mềm mại, giữa đôi lông mày là sự lạnh nhạt khó diễn tả bằng lời, tuy chỉ là một bức hình, nhưng Tô Duyệt vẫn có thể cảm giác được sự xa cách trong hơi thở của cô gái, dường như không có gì qua được mắt của cô gái đó.

Không khó để nhìn ra, tấm hình này cùng với cô gái giấu tên gởi bức hình đến công ty cô là cùng một người.

Phía dưới chỉ có ba chữ…

Hàn Dĩ Linh... Chính là tên của cô gái này sao?

Người này vì sao lại gửi những bức ảnh này cho mình? Là muốn nói điều gì? Biểu đạt điều gì?

Nhưng mặc kệ người gửi những tấm ảnh này là ai, không nghi ngờ rằng người kia đang uy hiếp cô!

Tô Duyệt không thấy buồn ngủ nữa, bức ảnh này đối với Tô Duyệt mà nói giống như quả bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, thậm chí trực giác nói cho cô biết người phụ nữ này bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Cho dù ngày hôm nay Ninh Duệ Thần có cảm giác gì với Hàn Dĩ Linh, cho dù anh xem cô ta là người xa lạ, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Hàn Dĩ Linh sẽ xuất hiện trước mặt Ninh Duệ Thần một lần nữa, Tô Duyệt rất cảm thấy khó chịu trong lòng, tựa như thứ vốn thuộc về mình lại bị ép đặt lên bàn, không thể bảo vệ được bị ai đó đột nhiên cướp đi.

Mặc dù cô có lúc sẽ tùy hứng sẽ bướng bỉnh giận dỗi Ninh Duệ Thần, nhưng tất cả chuyện này đều dựa trên cơ sở anh là người đàn ông của cô, nếu những người con gái khác làm vậy với anh thì....

Không được, cho dù chỉ là tưởng tượng, Tô Duyệt cũng thấy khó chịu!

Tâm tư cố ý làm nũng muốn trốn bữa tiệc tối nay đều biến mất không còn một mống, Tô Duyệt đột nhiên nhảy xuống giường, cầm túi xách đi ra ngoài.

"Sao vậy?" Ninh Duệ Thần nhìn Tô Duyệt hỏi.

"Em... em đột nhiên nhớ tới đã quên không để đồ ăn vào trong chén của Tiểu Hôi, em về nhà trước đi đây."

Ninh Duệ Thần nghe xong cũng không ngăn lại, "Trở về nhà ngoan ngoãn ngủ một giấc, tối anh sẽ về nhà đón em."

"Được." Tô Duyệt qua quýt gật đầu, vội vàng đi ra ngoài, trong đôi mắt thâm sâu hàm chứa ý cười nhẹ nhàng vẫn luôn nhìn cô gái rời đi.

Đợi đến khi Tô Duyệt đi khỏi, ý cười trong mắt bỗng biến mất, Ninh Duệ Thần hờ hững liếc Lâm Phi Châu một cái, "Đuổi theo cô ấy, không được để cô ấy phát hiện ra, nếu như có chuyện gì xảy ra, vậy thì Ninh Uyển Thu..."

"Ok Ok, luật sư Ninh yên tâm!" Lâm Phi Châu vội vàng nói, vội vàng đi ra ngoài.

Anh em nhà họ Ninh này, thực sự là người này còn đáng sợ hơn cả người kia...

Lúc này đôi mắt thâm sâu như một vực sâu không đáy khiến người ta không thể suy đoán được sự huyền bí bên trong đó, Tô Duyệt không cần nói anh cũng biết, nhất định là người kia gởi tin nhắn gì đó cho người phụ nữ của anh.

Cái người đang núp trong bóng tối kia rất thông minh, bề ngoài nhìn như là đang đối phó với Tô Duyệt, nhưng trên thực tế là đang đối đầu với Ninh Duệ Thần.

Lẳng lặng thản nhiên, im hơi lặng tiếng nắm được nhược điểm tri mạng của anh, nếu Tô Duyệt rời khỏi anh, vậy không cần tới bất cứ đả kích nào, cho dù là người không có sức mạnh chỉ cần đẩy nhẹ một phát anh cũng sẽ tan tành vỡ nát.

Thật sự là ác độc.

Nhưng khi Lâm Phi Châu gọi điện thoại báo cáo thì Ninh Duệ Thần lại ngây ngẩn cả người.

"Cô Tô quả thực không về thẳng nhà, cô đi tới cửa hàng Mùa Xuân Milan làm tóc, trang điểm, sau đó lại đi tới siêu thị chọn mấy bộ trang phục, mua vài đôi giày cao gót, sau đó mới về nhà, cho tới bây giờ vẫn chưa ra khỏi cửa."

Làm tóc, trang điểm, mua quần áo giầy dép ư? Dường như cho tới bây giờ cô nhóc này không hề dành thời gian cho phương diện này nha.

Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, anh cũng có chút thấp thỏm chờ mong nhìn bộ dạng bây giờ của nhóc con kia rồi.

"Có khác biệt gì lớn… so với trước không?" Ngón tay thon dài xoay xoay cây bút trong tay, Ninh Duệ Thần thờ ơ hỏi.

"Vâng, thay đổi rất lớn, dường như trở nên xinh đẹp hơn, suốt dọc đường trở về, cô Tô thu hút rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông lạ lẫm, hơn nữa số lượng cũng khá khách quan." Lâm Phi Châu gãi đầu, cuối cùng tổng kết lại bộ dáng bây giờ của Tô Duyệt.

Suy cho cùng, tỷ lệ và tần suất hấp dẫn đàn ông có thể nói rõ giá trị sức quyến rũ của một người phụ nữ nhỉ? Anh giải thích như vậy hẳn luật sư Ninh sẽ hiểu chứ?

"Còn có người hỏi số điện thoại của cô Tô nữa." Dừng một chút, Lâm Phi Châu lại bổ sung một câu.

Người đàn ông bỗng nhíu mày lại.

"Nhưng bị cô Tô cự tuyệt rồi." Lâm Phi Châu lại nói.

"Ồ? Vậy… Cậu cứ trơ mắt nhìn người khác đến bắt chuyện nhìn ngắm cô ấy?" Ninh Duệ Thần chậm rãi nói qua điện thoại, giọng điệu rét lạnh kia không vì truyền qua điện thoại cách cả trăm km mà suy yếu.

"Tôi..." Lâm Phi Châu không biết phải giải thích thế nào, luật sư Ninh đã thông báo không thể để Tô Duyệt phát hiện ra, nhưng nếu anh ra tay quấy nhiễu vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao?

"Mười phút sau cậu có thể tan ca." Ninh Duệ Thần cầm lấy áo khoác, nện bước đi ra ngoài.

Anh đã có chút nóng lòng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tô Duyệt rồi.

=====

Đến nhà, mở cửa phòng ngủ, vừa vặn nhìn thấy cô gái nhỏ đang cởi quần áo, trên tay cầm bộ váy dài lộ vai màu tím nhạt đang chuẩn bị mặc thử.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Duyệt vội vàng theo bản năng cầm bộ váy dạ hội chắn trước ngực mình, vẻ mặt bối rối quay đầu lại.

Bộ dáng được trang điểm tỉ mỉ của Tô Duyệt rất nhanh đập vào mắt người đàn ông.

Đôi mắt vốn trong suốt giờ được đánh một lớp phấn mắt màu tím nhẹ nhạt, đường kẻ mắt khiến khóe mắt khẽ hếch lên càng thêm quyến rũ động lòng người, hai bên gò má có một lớp phấn màu hồng nhạt, đôi môi phớt hồng lúc này được phủ một màu son đỏ càng dụ người.

Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, chỉ e cũng không gì hơn cái này…

Ánh đèn màu hoàng hôn ấm áp chiếu lên người cô gái càng thêm quyến rũ chết người, lúc này Ninh Duệ Thần chỉ cảm thấy trái tim như lỡ mất một nhịp.

Đôi mắt thâm thúy thâm sâu nhìn xuống dưới, trong mắt là vóc dáng lung linh của cô gái, làn da trắng nõn, cho dù bụng hơi nhô ra nhưng cũng có phần thú vị hấp dẫn hơn người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.