Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 77: Chương 77: Em tặng anh đều thích




Giọng của Thẩm Tuấn Ngạn càng lúc càng lớn, mọi người xung quanh dần dần bị hấp dẫn tụ tập lại, còn có người nhận ra Thẩm Tuấn Ngạn, len lén chụp hình.

“Đi theo anh.” Thẩm Tuấn Ngạn trầm mặt, lôi kéo Trần Vân đi ra ngoài.

Không phải anh sợ mọi người nghị luận chỉ chỏ về anh như thế nào, anh chỉ không muốn mọi người bàn tán về Trần Vân, người phụ nữ của anh, đương nhiên anh phải bảo vệ cho tốt.

Nhìn Thẩm Tuấn Ngạn kéo tay mình, Trân Vân khẽ nhíu mày, nhưng tiếng nghị luận chung quanh càng lúc càng lớn, cô không thích cảm giác bị người khác chỉ chỏ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc bước theo Thẩm Tuấn Ngạn.

Tô Duyệt cũng đứng lên, đi khắp nơi, đến trước cửa một tiệm đồ cổ độc quyền thì dừng lại.

Cũng đã lâu rồi cô không đi thăm ông nội, nên tìm thời gian thích hợp đi dỗ dành ông cụ thôi.

Đi tới quầy bán hàng, ở đây có bầy một ấm tử sa rất cổ, trên nắp có hình hoa mai, trên bình có hàng chữ “Bình sinh đã là người yêu trà, tìm được trà ngon cũng như đồ trân quý”, chữ viết mạnh mẽ có lực, thiết kế tinh xảo, điêu khắc tinh tế, nếu tặng ấm trà này cho một người mê trà như ông cụ Tô thì lại càng thích hợp.

Trong đầu đã hiện ra dáng vẻ ông cụ cầm ấm trà mà cười không khép được miệng.

“Có thể lấy cho tôi xem ấm trà này không?” Tô Duyệt hỏi cô bán hàng.

Cô bán hàng ngại ngùng nói, “Thật xin lỗi, chiếc ấm này đã có người đặt hàng rồi, trong cửa hàng của chúng tôi còn rất nhiều kiểu dáng khác, cô có muốn xem không?’

Tô Duyệt nhìn theo tay cô bán hàng, nhưng đều là một loại, hoàn toàn không lọt được vào mắt ông cụ Tô.

Ánh mắt vẫn dừng lại trên chiếc ấm kia, trong đôi mắt lộ ra vẻ nuối tiếc, nếu không mua được thì thật sự không cam lòng.

“Cô có thể giúp tôi liên lạc với người khách hàng kia được không? Tôi thật sự rất thích chiếc ấm này.”

“Chuyện này...” Cô bán hàng có chút khó xử, nhìn cô gái trước mặt nháy nháy mắt, ánh mắt hy vọng nhìn vào mình, “Được, vị tiên sinh kia có lưu lại số điện thoại, bây giờ tôi sẽ hỏi giúp cô.” Nói xong, liền đi vào phòng làm việc.

Một phút sau, cô bán hàng liền đi ra nói với Tô Duyệt, “Vị tiên sinh kia nói bây giờ ngài ấy đang ở gần đây, lập tức sẽ đến ngay.”

“Ừ.” Tô Duyệt gật đầu, trong đầu đã bắt đầu tính toán nên nói như thế nào để người nọ bán lại chiếc ấm này cho mình.

Nhưng nếu người kia thật sự thích nó, đương nhiên cô sẽ không làm khó người nọ.

Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đôi mắt trong suốt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một tiểu hòa thượng làm bằng gốm sứ, cái miệng nhỏ của nó cười toét ra, khiến cho người khác có cảm giác rất thoải mái.

Nếu tặng cho Ninh Duệ Thần, hẳn là anh ấy sẽ thích...

Chỉ vừa nghĩ đến dáng vẻ yêu thích của Ninh Duệ Thần, khóe miệng của Tô Duyệt cũng không nhịn được mà kéo lên một đường cong.

Lúc này ánh mặt trời chiếu vào, bao phủ một vầng sáng màu vàng nhạt xung quanh cô gái, nụ cười thản nhiên động lòng người.

Khi Thẩm Gia Dũng vừa bước vào, cứ như vậy đứng khựng lại.

Tô Duyệt.

Dường như bây giờ cô xinh đẹp hơn mấy tháng trước càng khiến người ta động tâm.

Là vì người đàn ông kia sao?

Cảnh tượng Thẩm Gia Dũng nhìn thấy trong buổi hôn lễ cứ như vậy mà xông vào đầu anh ta, đột nhiên anh ta cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

“Cô Tô, vị tiên sinh kia đã đến rồi.” Cô bán hàng vừa nhìn thấy anh ta, thì tốt bụng vội vàng nhắc nhở Tô Duyệt.

Tô Duyệt chỉnh sửa lại suy nghĩ trong đầu một chút, lúc này mới xoay người lại, “Tiên sinh, anh có thể đưa ấm...”

Nhưng, sau khi nhìn thấy rõ người trước mặt, lời nói liền ngưng lại, nụ cười trên mặt của Tô Duyệt cũng biến mất theo, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, như một con nhím đang đối mặt với kẻ thù vậy, gai góc toàn thân đều dựng lên.

Kiềm chế lại khó chịu trong lòng, Thẩm Gia Dũng bước vào đứng ở trước mặt Tô Duyệt, nhìn cô không chớp mắt, im lặng không nói gì.

Tô Duyệt không vui nhíu mày, thật là xui xẻo, nếu biết chiếc ấm này là của Thẩm Gia Dũng thì cô tuyệt đối sẽ lựa chọn từ bỏ, dù sao chiếc ấm tử sa này còn có thể đi tìm mấy chỗ khác, ít nhất cũng không cần đối mặt với Thẩm Gia Dũng.

“Tiên sinh, cô gái này rất thích chiếc ấm của anh, anh xem có thể nhường lại cho cô ấy được không?” Cô bán hàng không rõ chân tướng, nhiệt tình mở lời thay cho Tô Duyệt.

“Tôi biết cô ấy, để cho chúng tôi nói chuyện một chút.” Thẩm Gia Dũng nói chuyện với cô bán hàng.

Trong cửa hàng có một căn phòng riêng, cô bán hàng dẫn hai người vào bên trong.

“Tiểu Duyệt, anh đói rồi, em đi ăn với anh một bữa cơm, anh sẽ tặng em chếc ấm này, được không?” Thẩm Gia Dũng nhìn cô, trong lòng của anh ta, cho dù Tô Duyệt nán lại thêm một lúc cũng là tăng thêm tình cảm, đều tốt.

Tô Duyệt ngước mắt, đôi mắt trong suốt nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi cười lạnh, vậy mà Thẩm Gia Dũng lại đưa ra điều kiện này, anh ta coi cô là cái gì vậy!

Thấy Tô Duyệt không nói gì, Thẩm Gia Dũng vừa gấp vừa vội biểu lộ tình cảm của mình, “Tiểu Duyệt, nhừng ngày này anh sống không hề tốt, anh cho rằng mình muốn tài sản nhà họ Thẩm, lúc trước bỏ rơi em, cũng chỉ cảm thấy tiếc hận, dù sao không thể một lúc giữ cả cá và tay gấu, mặc dù trong lòng rất khổ sở, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ mọi thứ mà anh đã phải rất vất vả mới có thể đạt được ở nhà họ Thẩm.”

“Nhưng hôm nay, anh lại phát hiện, mình đã sai rồi. Tiểu Duyệt, chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, tất cả ở nhà họ Thẩm anh đều không cần.” Ánh mắt của Thẩm Gia Dũng âm trầm nhìn Tô Duyệt, hận không thể hòa tan cô trong ánh mắt của chính mình.

“Vậy còn mẹ của anh? Thẩm Gia Dũng, không phải ban đầu mẹ anh đã dặn anh phải thật cố gắng để bà ấy có thể bước vào nhà họ Thẩm lần nữa sao, thế nào, anh đã quên rồi hả?” Tô Duyệt giễu cợt nói, lời nói của cô... như một con dao nhọn đâm trúng chỗ đau của Thẩm Gia Dũng, ngay cả ánh mắt cũng vô thức mà né tránh.

Anh ta hơi chần chừ, Tô Duyệt cảm thấy càng chán ghét nhiều hơn.

Ngay cả người trong lòng mình cũng không nhận rõ, thế mà vẫn dám ở đây vô liêm sỉ giữ cô lại. Anh ta càng như vậy, cũng chỉ khiến cô càng cảm thấy may mắn, đoạn tình cảm vô vọng kia đã sớm là quá khứ.

Thấy mình bị chắn, Thẩm Gia Dũng vội vàng che giấu sự luốn cuống của mình, chuyển để tài nói, “Tiểu Duyệt, có phải em rất hận anh không?”

“Không, tôi không hận anh, không thương nên cũng không quan tâm, nhưng mà, đối với những người quấy rầy cuộc sống của tôi, đối với anh, tôi sẽ cảm thấy chán ghét.” Tô Duyệt không chút lưu tình nói, đối với Thẩm Gia Dũng, cô chỉ cảm thấy còn dư lại sự mệt mỏi, người đàn ông này mang đến cho cô thời gian mấy năm vui vẻ, mặc kệ sau này như thế nào, cô cũng sẽ cất giữ những kí ức đẹp đẽ ấy.

Còn lúc này, mỗi lần anh ta xuất hiện, sẽ quấy rầy đến kí ức ấy, khiến tất cả những điều tốt đẹp nhất đều bị phá hủy không còn chút nào.

Cô không hiểu, vì sao Thẩm Gia Dũng lại không chịu buông tay.

“Thẩm Gia Dũng, về sau xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Tô Duyệt nghiêm túc nói, không nhìn sắc mặt của Thẩm Gia Dũng, xoay người đi ra ngoài.

“Tiểu Duyệt...” Thẩm Gia Dũng vội vàng cầm tay cô, không để cho cô rời đi.

Nghiêng đầu nhìn cánh tay bị giữ lại, trong lòng Tô Duyệt đột nhiên dâng lên cảm giác chán ghét, dạ dày không ngừng lăn lộn, đồ ăn vừa rồi dường như muốn phun ra toàn bộ.

Thì ra, cô đã chán ghét Thẩm Gia Dũng đến mức này.

“Buông tay ra.” Tô Duyệt lạnh giọng nói.

“Tiểu Duyệt...” Thẩm Gia Dũng vẫn nỉ non tên cô như cũ, Tô Duyệt chịu không nổi nữa cầm ly nước trên bàn hất vào mặt anh ta.

Một cảm giác lạnh lẽo từ trên đầu giội đến dưới chân, Thẩm Gia Dũng vô thức buông tay ra, Tô Duyệt không thèm nhìn anh ta lấy một, liền đi ra ngoài.

“Tôi không muốn chiếc ấm tử sa kia nữa, gói giúp tôi người gốm này lại.” Tô Duyệt đi ra ngoài, nói với nhân viên bán hàng, tốc độ nói rất nhanh, chỉ hận không thể lập tức rời đi.

Nhân viên bán hàng gật đầu, nhanh chóng gói lại rồi đưa cho cô.

Ánh mắt trời lúc đầu chiều rất gắt, Tô Duyệt đi vào “Nghỉ ngơi trong mây” uống trà, lẳng lặng thưởng thức.

“Biên tập Tô, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.” Ninh Thiến Như lắc mông nện giày cao gót bước đến, giọng nói không mặn không nhạt vang lên.

Vừa rồi ở tầng trên uống trà chiều với mấy vị phu nhân khác, liền thấy Tô Duyệt ngồi một mình ở trong góc, hình ảnh Ninh Duệ Thần ở bên cạnh cô thoáng tràn vào trong đầu bà ta, Ninh Thiến Như không nhịn được nữa, mang theo lửa giận hừng hực đi tới chỗ của Tô Duyệt.

Tô Duyệt khẽ cau mày, vận số hôm nay của cô thật là kém, toàn gặp cực phẩm.

Trên mặt Tô Duyệt vẫn là sự lạnh nhạt, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như không nhìn thấy Ninh Thiến Như đang bước đến.

Trên mặt Ninh Thiến Như lập tức biến đổi đủ loại cảm xúc, nhịn sự không vui ở trong lòng xuống, ngồi đối diện Tô Duyệt, hơi giễu cợt nói, “Thế nào, chỉ có mình cô thôi sao?”

Tô Duyệt vẫn không nói, chỉ coi nư đối diện có chó đang sủa.

Chó cắn người, chẳng lẽ bản thân còn cắn lại sao?

Không, cô ngại bẩn.

Thấy bộ dạng phớt lờ của Tô Duyệt, cho dù Ninh Thiến Như có được nuôi dạy tốt hơn nữa thì giờ phút này cũng không giấu được sự tức giận, lạnh lùng nói, “Những năm gần đây nếu không có tôi chăm lo thì tập đoàn Ninh thị đã sớm sụp đổ rồi! Đối với ba, nó hiếu tâm được mấy phần! Nó cho rằng chỉ cần nó quay lại là có thể đoạt được sao?”

“Bà nói với tôi những điều này làm gì?” Cuối cùng Tô Duyệt cũng dừng tầm mắt lại trên khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo của Ninh Thiến Như, “Nói càng nhiều thì càng chứng minh bà đang chột dạ, trong lòng cảm thấy chưa đủ tự tin nên mới liều mạng đi khiêu khích người khác để chứng minh bản thân mình.”

“Khá khen cho một con nhóc có miệng lưỡi sắc bén, cô về nói cho Ninh Duệ Thần biết, tôi tuyệt đối sẽ không để nó động đến tập đoàn Ninh thị đâu.”

Giọng nói kia, tựa như một kẻ ăn cắp chuyên nghiệp tuyên thệ trong thánh đường Jesus, nói mình vĩnh viễn không phạm tội, đúng là tức cười.

Đáng tiếc, cô không phải là Jesus, không có kiên nhẫn nghe bà ta nói.

Tô Duyệt không muốn nói thêm câu nào nữa, liền xoay người rời đi.

“Tô Duyệt, Ninh Duệ Thần chỉ đang đùa vui với cô mà thôi, nó là loại người tuyệt đối sẽ không đặt ai vào trong lòng, bởi vì nó đã sớm mất đi năng lực yêu người khác rồi!” Giọng của Ninh Thiến Như the thé.

Tô Duyệt dừng bước, Ninh Thiến Như cho rằng mình đã chọc đúng chỗ đau của Tô Duyệt, trong lòng cảm thấy thư thái được một chút.

Tô Duyệt nghiêng đầu, nhìn Ninh Thiến Như vẫn ngồi đó, bình tĩnh nói, “Quên không nói, cái áo lần trước bà tặng tôi không tệ, cảm ơn nhiều, cô út.” Nói xong, trên mặt vẫn không quên nở ra nụ cười chân thành tha thiết, giống như cảm thấy rất hài lòng với cái áo sơ mi Ninh Thiến Như tặng lúc trước.

Ninh Thiến Như ở sau lưng tức giận đến run rẩy. Tô Duyệt không chút lưu luyến bước ra ngoài, tiếng cốc vỡ cùng giọng nói the thé cũng không khiến bước chân cô dừng lại.

Ninh Duệ Thần... Chắc hẳn anh đã từng rất khó chịu, những năm qua, bên cạnh anh có ai thật sự lo lắng cho anh, quan tâm đến anh không?

Cô vẫn còn có thể cảm nhận được tình thân ấm áp, ngay cả khi ba bị bỏ tù, người nhà vẫn không quên chú ý đến suy nghĩ của cô. Còn Ninh Duệ Thần thì sao, ở bên ngoài lâu như vậy, có ai để ý đến cảm giác trong lòng anh chưa?

Đột nhiên trong lòng dâng lên một sự chua xót, so với chính mình bị uất ức thì càng khó chịu hơn.

Cô cúi đầu đi một hồi lâu, ngước mắt, lại phát hiện mình đã đến trước cửa của phủ thị chính.

Sau khi phát hiện ra thì vội vàng xoay người trở lại đường cũ, cô không muốn quấy rầy Ninh Duệ Thần lúc anh đang làm việc.

Nhưng, Tô Duyệt lại dừng bước.

Bây giờ đi vào, hẳn là không sau đâu nhỉ?

Nếu có ai hỏi, thì nói... Lần trước còn để quên tài liệu ở đây là được rồi.

Trong lúc Tô Duyệt còn đang do dự, phía sau cô đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn.

“Luật sư Ninh, chị dâu đến đón anh về nhà kìa.”

“Luật sư Ninh đúng là có phúc lớn mà, sao lại có người vợ tốt như vậy chứ?”

“Phi Châu, sau này phải tìm vợ theo tiêu chuẩn này đấy, xinh đẹp mà hiền lành, thông minh lại tài giỏi, chậc chậc, thật tốt mà.”

“...”

Lúc này Ninh Duệ Thần đứng ở ngoài cửa, nhìn cô gái đưa lưng về phía mình đứng cách đó không xa, kể cả không nhìn anh cũng có thể tưởng tượng ra, lúc này khẳng định khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng rồi.

Thu lại ý cười trong mắt, người đàn ông thản nhìn nhìn thoáng qua, thế giới lập tức yên tĩnh lại.

Nhìn mọi người tan tác như chim muôn, lúc này mới đi lên phía trước, nhìn cô gái trước mặt đang cúi đầu nhăn nhó không dứt, ôn hòa hỏi, “Sao lại đến đây?”

Trong giọng nói của anh có mang theo một loại mê hoặc khó diễn tả bằng lời, mặc dù vẫn mang lại cho cô cảm giác như mọi lần, nhưng mỗi lần nghe thấy, Tô Duyệt vẫn không nhịn được mà tim đập mặt đỏ.

Tô Duyệt đưa cái túi trong tay lên phía trước, tốc độ nói hết sức nhanh. “Em đến để đưa cái này cho anh.”

Anh hơi nhướng mày, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, cũng không nhận lấy túi giấy.

Thấy Ninh Duệ Thần không nhận, trong lòng Tô Duyệt đột nhiên cảm thấy mất mát, thu tay lại, “Không muốn thì thôi vậy...” Còn chưa nói xong, túi giấy trong tay liền bị người đàn ông cầm lên, mở ra lấy tượng gốm trong túi ra.

Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, xuyên qua búp bê gốm chiếu vào tay anh, đôi mắt thâm sâu hơi nheo lại, tỉ mỉ quan sát con búp bê nhỏ.

“Em vốn muốn mua đồ cho ông nội, nhưng chọn mãi vẫn không chọn được thứ phù hợp, lại không thể không mua cái gì, nên thuận tay cầm cái này.” Tô Duyệt vội vàng giải thích, vươn tay định lấy lại, “Nếu không thích thì em đưa cho Phó Đình.”

Ninh Duệ Thần giơ tay lên cao, mày rậm nhếch lên, “Ai nói không thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.