Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 83: Chương 83: Sự Khác Thường Của Anh




Ninh Duệ Thần vác bộ mặt âm trầm trở lại phòng bệnh, lúc này Tô Duyệt đang cúi đầu nghịch băng gạc trên tay, thấy Ninh Duệ Thần quay lại thì nhảy xuống giường bệnh đi ra cửa.

"Đang nhìn gì vậy?"

Tô Duyệt mở tờ giấy trong tay ra, trên đó viết một đống tên người, trêu ghẹo nói, "Đây là tên của những đồng nghiệp mới, nếu em muốn nhờ bọn họ giúp gì, đâu thể gọi này này được?"

Nếu cô đã đến công ty mới rồi, vậy cần phải nhanh chóng tiếp nhận tất cả những điều mới, như vậy mới có thể mau chóng hòa mình vào trong đó.

Nhanh chóng nhớ tên của những người khác cũng là một sự tôn trọng đối với họ, như vậy cũng có thể tận lực khiến mọi người có ấn tượng tốt với mình ở công ty mới, dù sao ai cũng hy vọng tên của mình được nhớ đến.

"Ừ." Ninh Duệ Thần đáp một tiếng, bỗng nhiên nói: "Về sau không nên tùy tiện cứu người."

Trong đầu Tô Duyệt lập tức hiện lên bó hoa hồng cùng bưu thiếp được đưa đến công ty, liền gật đầu một cái, "Vâng."

Thấy Tô Duyệt nghe lời như thế, Ninh Duệ Thần cũng không nói gì tiếp, đưa cô về nhà.

***

Sáng sớm, Tô Duyệt đến cửa công ty, nhìn nhìn tay phải của mình, mặc dù bị bỏng nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng, liền len lén tháo băng gạc xuống để ở trong túi xách, đợi đến sau khi tan việc thì băng bó kỹ lại, như vậy sẽ không bị Ninh Duệ Thần phát hiện, một khi bị anh phát hiện nhất định sẽ quở trách, nói cô không biết tự chăm sóc bản thân.

Hôm nay trong công ty không ai nói cô lười nhác đến công ty, tất cả mọi người đều cố gắng làm công việc của mình, mặc dù không nói nhiều, nhưng cũng không bàn tán sau lưng người khác, nếu người nào phạm sai lầm sẽ bị chỉ ra ngay, mà không phải thờ ơ lạnh nhạt.

"Tô Duyệt, vị khách lần trước đạo diễn Lý giao cho cô sẽ đến muộn một chút, chắc là xế chiều sẽ đến đấy, cô tranh thủ thời gian đọc tài liệu đi, những điều quan trọng tôi đã ghi chú rõ rồi." Một người đàn ông đeo gọng kính đen đặt chồng tài liệu xuống trước mặt Tô Duyệt, phía trên kia có rất nhiều chỗ được đánh dấu bằng bút màu, còn có vài tờ giấy đặc biệt viết về những vấn đề nên hỏi khách mời.

"Cám ơn Cao Vũ." Tô Duyệt giơ tài liệu trong tay lên, cười nói với người đàn ông đối diện.

Cao Vũ lộ vẻ chấn động, không ngờ Tô Duyệt có thể nhớ tên của mình. Nhớ năm đó, khi anh ta mới vào công ty, phải mất gần một tháng mới có thể miễn cưỡng nhớ gần hết tên của mọi người.

Còn Tô Duyệt chỉ trong thời gian mấy ngày đã nhớ tên của anh ta.

Nhìn Cao Vũ im lặng không lên tiếng, trong lòng Tô Duyệt không khỏi thầm than, chẳng lẽ cô đã nhớ nhầm tên rồi sao?

Nếu quả thật như vậy thì đúng là mất mặt rồi!

"Có phải... tôi đã gọi nhầm tên anh rồi không?" Tô Duyệt thận trọng hỏi.

"Không phải." Cao Vũ vội lắc đầu, "Cô đã nhớ hết tên của tất cả mọi người trong công ty rồi sao?"

"Chắc là thế đấy ạ.”

"Cô thật là lợi hại." Cao Vũ gãi gãi đầu, mặt lại bỗng nhiên đỏ bừng.

Mặc dù anh ta có chút sức hấp dẫn, nhưng chỉ cần nói chuyện với con gái mấy câu thì mặt sẽ hồng lên, bởi vì điều này nên cũng thường bị đồng nghiệp nữ giễu cợt.

"Tô Duyệt, hoa của cô được đưa đến phòng bảo vệ, tôi lấy lên cho cô rồi đấy." Một đồng nghiệp khác đi tới đưa một bó hoa hồng cho Tô Duyệt.

Tô Duyệt nhận lấy hoa, lấy một tấm thiệp nhỏ ra, quả nhiên, phía trên vẫn là hàng chữ rồng bay phượng múa kia

—— Được em hôn, là bất ngờ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi!

Nhìn bó hoa hồng này, Tô Duyệt chỉ cảm thấy đau đầu, mặc dù cô học qua sơ cứu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cứu người, không ngờ lại gặp ngay phải người kì quái như vậy!

Tay trái cầm bó hoa hồng kia tiếp tục lấy tư thế đường pa-ra-bôn chính xác ném vào trong thùng rác!

Khi sắp tan làm, đột nhiên ông cụ Tô gọi đến!

"Tiểu Duyệt à, tối nay về nhà ăn cơm đi, đột nhiên ông muốn ăn đồ ăn của Duệ Thần nấu."

Trong ấn tượng của cô, Tô Lê Đông chưa bao giờ chủ động hai người về nhà ăn cơm.

Một là không muốn tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, công việc đã mệt chết rồi, nếu ông còn ép buộc bọn họ về nhà, vậy sẽ tạo ra gánh nặng cho hai người.

Còn có một phương diện nữa là, Tô Lê Đông hy vọng hai người có thể chủ động về nhà thăm ông.

Nếu ông nội đã lên tiếng, tất nhiên Tô Duyệt đồng ý.

"Được, tối nay chúng cháu sẽ về nhà ăn cơm."

"OK, tốt lắm." Ông cụ Tô vui vẻ lên tiếng, rồi cúp điện thoại.

***

Đến nhà, rốt cuộc Tô Duyệt đã hiểu vì sao hôm nay ông cụ Tô lại đột nhiên chủ động như thế.

Thì ra là được Ninh Hạc Hiên nhờ vả.

Bên trong phòng khách, Ninh Hạc Hiên đang đánh cờ cùng Tô Lê Đông, còn ánh mắt của Ninh Hạc Hiên lại thỉnh thoảng liếc về phía cửa ra vào.

Khi thấy Ninh Duệ Thần thì con cờ nắm trong tay Ninh Hạc Hiên rõ ràng dừng một chút, chinh chiến nhiều năm trên thương trường như vậy, mà lúc này lại thể hiện tất cả cảm xúc ra ngoài.

Hai mắt của Tô Lê Đông nhìn tới nhìn lui hai, ngoắc ngoắc tay với Ninh Duệ Thần, "Duệ Thần à, mau đến nhìn xem bàn cờ này nên làm thế nào?"

"Không đâu ạ, ông nội, cháu đi nấu ăn." Ninh Duệ Thần xoay người đi vào trong phòng bếp

Không khí lập tức trở nên trầm mặc, trên mặt Ninh Hạc Hiên hiện ra vẻ lúng túng rõ ràng.

"Vừa rồi không phải ông bảo hôm nay cháu gái của ông sẽ đưa bạn trai về sao, là ai vậy?" Tô Lê Đông vội vàng nói sang chuyện khác, vui vẻ nhìn Ninh Hạc Hiên.

Ông vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên một giọng nói trong trẻo.

"Chị dâu, nhà chị vậy mà có hai anh lính đứng trông cửa đấy, dáng người cũng không tồi." Ngoài cửa, Ninh Uyển Thu vừa nháy mắt với cảnh vệ vừa nghịch lọn tóc quăn của mình.

"Anh yêu, thất thần gì vậy, mau vào đi!" Ninh Uyển Thu lôi kéo Lâm Phi Châu đi đến bên cạnh Ninh Hạc Hiên, cũng không dám nhìn Ninh Duệ Thần.

Hôm nay cô gọi điện thoại cho Ninh Duệ Thần bảo anh tìm một người đàn ông đến để đối phó với Ninh Hạc Hiên, Ninh Duệ Thần liền gọi trợ lý đến, nhưng không ngờ, đẩy đến bên cạnh Ninh Uyển Thu chưa đến một tiếng, hai người lại gặp mặt.

"Lần trước nhân viên ở công ty nhìn thấy em đi với đàn ông chính là anh ấy, tên là...."

"Lâm Phi Châu." Trợ lý Lâm vội vàng tiếp lời.

"Đúng đúng đúng, Lâm Phi Châu, anh ấy là trợ lý của anh trai, nhân phẩm tuyệt đối đảm bảo, hơn nữa chúng em rất yêu nhau, đúng không, Phi Châu?" Ninh Uyển Thu dùng bộ ngực lớn của mình cọ xát lên người đàn ông bên cạnh, trợ lý Lâm thật thà sợ hãi vội vã phụ họa

"Đương nhiên đương nhiên, cô Ninh nói đúng lắm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, xin Ninh tổng yên tâm." Giọng nói kia, vào tai người nghe thì giống như học sinh tiểu học đang tập đọc bài ngữ văn trong sách vậy.

Ninh Hạc Hiên nhìn Lâm Phi Chu một cái, thấy nói là trợ lý của Ninh Duệ Thần thì ánh mắt rõ ràng hòa hoãn hơn, "Vậy thì tốt, về sau yêu nhau cho tốt, đã lớn như vậy, cũng nên nghiêm chỉnh đi."

"Đương nhiên đương nhiên, đây là điều chắc chắn rồi ạ!" Ninh Uyển Thu vội vàng phụ họa.

Ninh Duệ Thần nhàn nhạt liếc Ninh Uyển Thu đang hả hê một cái, ánh mắt kia cực kỳ lạnh nhạt nhưng lại làm cho Ninh Uyển Thu cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Ninh Uyển Thu tuyệt đối biết chuyện Ninh Hạc Hiên đến nhà ông cụ Tô, cũng biết anh cũng bị gọi tới, vậy mà Ninh Uyển Thu lại dám gạt anh sao?

Em gái của anh, lá gan càng lúc càng lớn rồi!

Nhưng dù sao vẫn là em gái mình, Ninh Duệ Thần cũng không trách cứ nhiều, ánh mắt sắc bén nhất thời quét về phía Lâm Phi Châu.

—— Trợ lý Lâm, có phải cảm thấy công việc gần đây quá rảnh rỗi rồi không?

Lâm Phi Châu lập tức cảm thấy uất ức vô cùng, làm bộ đáng thương nhìn áo cơm cha mẹ ở trước mặt.

—— Luật sư Ninh, là anh bảo tôi tới làm bạn trai tạm thời của cô ấy mà, tôi thật sự không biết chuyện em gái anh sẽ dẫn tôi tới nơi này.

Ninh Duệ Thần tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Phi Châu, ánh mắt lạnh lùng chỉ hận không thể đâm một lỗ thủng lớn trên người cậu ta.

Trợ lý Lâm đáng thương không thể làm gì khác hơn là chuyển sang Tô Duyệt cầu cứu.

"Ông xã, chúng ta nhanh đi nấu cơm đi, em đói bụng rồi." Tô Duyệt kéo tay Ninh Duệ Thần nói, ánh mắt đó thật lòng khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt.

"Em không biết ông cụ Ninh sẽ đến." Tô Duyệt dính chặt vào Ninh Duệ Thần, nhỏ giọng nói.

"Anh biết." Ninh Duệ Thần tiếp tục cắt dưa leo trong tay, mím môi, không nói nhiều.

Tô Duyệt cũng ý thức được người đàn ông bên cạnh có gì đó bất thường nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng bên cạnh với anh.

Trên bàn cơm, tay Tô Duyệt bị quấn băng gạc vụng về gắp thức ăn, lúc này ông cụ Tô mới chú ý tới Tô Duyệt bị thương.

"Con bé này, tay cháu bị sao vậy?"

"Cháu không cẩn thận bị bỏng, trầy da chút xíu thôi, không có việc gì đâu ạ." Tô Duyệt lơ đễnh nói.

Ninh Duệ Thần lại buông đôi đũa trong tay xuống, bưng chén của Tô Duyệt lên, không nói hai lời liền gắp một miếng cơm đưa tới bên miệng Tô Duyệt, "Há miệng."

Hoàn toàn không nghĩ tới ở trước mặt mọi người mà Ninh Duệ Thần lại đột nhiên làm như vậy, mặt của Tô Duyệt đỏ bừng, đưa tay cầm chén của mình, nhỏ giọng nói, "Không cần, em có thể làm được."

"Há miệng." Giọng nói của anh vẫn cứng rắn, tay cầm chén dùng sức, mặc cho Tô Duyệt làm thế nào cũng không giật lại nổi

Điệu bộ như thế, rõ ràng là không có đường thương lượng.

Tô Duyệt không thể làm gì khác hơn là làm theo Ninh Duệ Thần, dưới cái nhìn mập mờ của mọi người ăn cơm Ninh Duệ Thần đút cho.

"Ơ, anh, không ngờ anh lại chăm sóc thế đấy, Phi Châu, đến đây, em cũng đút cơm cho anh." Ninh Uyển Thu làm bộ muốn lấy chén cơm trong tay Lâm Phu Châu, trợ lý Lâm sợ hãi sống chết ôm chặt lấy chén của mình, không để cho Ninh Uyển Thu lấy đi.

"Lão Ninh, ông cũng nếm thử món ăn cháu trai của ông làm đi, mặc dù hơi nhạt, nhưng mùi vị thật sự không tệ đâu.” Ông cụ Tô vui vẻ gắp một miếng cá bỏ vào chén cho Ninh Hạc Hiên, tay lại vụng trộm ở phía dưới ra hiệu hai chữ.

—— Lão Ninh, cháu trai của ông tôi đã mời, đừng quên ông đã nói sẽ cho tôi hai chai Mao Đài đấy!

Ninh Hạc Hiên thu ánh mắt đang nhìn Ninh Duệ Thần lại, nhìn Tô Lê Đông đang hả hê bên cạnh.

—— Biết rồi, tối nay tôi sẽ đưa hai chai Mao Đài đến cho ông!

Ông cụ Tô vừa nghe vậy thì vui vẻ gắp tiếp một miếng cà bỏ vào chén Ninh Hạc Hiên, "Ăn nhiều một chút, cà này thơm lắm."

Quả thực là thơm, hai chai Mao Đài cơ mà!

Không để ý tới Tô Lê Đông ý cười đầy mặt, Ninh Hạc Hiên gắp miếng cà lên, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, mắt nhìn về phía Ninh Duệ Thần ngồi ở đối diện.

Bác sĩ tư nhân của ông đã từng dặn, khi dùng bữa phải ăn nhạt một chút, mà bây giờ, có một khắc Ninh Hạc Hiên cho rằng, Ninh Duệ Thần nêm nhạt như vậy là vì ông.

Nhìn Ninh Duệ Thần đang chăm chú đút cơm cho Tô Duyệt, Ninh Hạc Hiên lại cười cười tự giễu, đứa nhỏ này hận ông còn không kịp, sao có thể làm thế chứ, tất cả đều là trùng hợp thôi.

Cúi đầu, Ninh Hạc Hiên gắp một miếng cơm bỏ vào trong miệng.

"Ông xã, muốn ăn thức ăn...." Tô Duyệt nhỏ giọng nói, kể từ khi Ninh Duệ Thần chủ động xin đi giết giặc đút cơm cho cô, thì thật sự chỉ cho cô ăn cơm, chẳng lẽ anh quên bình thường cô ăn nhiều thức ăn hơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.