Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 60: Chương 60: Vợ, là lỗi của anh, anh sai rồi!




Editor: Đường Ngọc

Mỗi một giây ở nhà, đại luật sư Ninh đều cảm thấy vô cùng nhàm chán, vất vả lắm mới chịu đựng được đến trưa, anh nhanh chóng lái xe đến gặp cô, lấy cớ đơn giản chỉ là vì ăn cơm một mình quá buồn chán, nên tìm người cùng ăn cơm.

Nhưng không ngờ, đến đây anh lại thấy cảnh này.

Bàn tay to của người đàn ông từ từ xoa nhẹ những sợi tóc mềm mại, vừa vặn cũng chính là vị trí lúc nãy Đường Văn Thanh đặt lên, cứ lặp đi lặp lại, không ngại phiền phức, dường như muốn tự mình xóa hết mấy dấu vết trên đó.

"Vợ, anh nhớ em quá, sợ em bị người xấu lừa bán, không yên lòng, nên tới đây xem một chút, tiện thể ăn cơm với em luôn." Ninh Duệ Thần cười hết sức ôn hòa, giọng nói kia cũng có vẻ vô cùng qua quít.

Lúc này Đường Văn Thanh mới đưa mắt nhìn về phía người đàn ông kia, lại cảm thấy có chút quen quen, "Tiểu Duyệt, vị này là ai?"

Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, còn người đàn ông này vốn không hề có ý định muốn tự giới thiệu, vẫn luôn nhìn Tô Duyệt đắm đuối, hình như chỉ chờ cô mở miệng giới thiệu.

"Anh ấy là ông xã của em, Ninh Duệ Thần"

Trong mắt Đường Văn Thanh thoáng hiện qua một chút kinh ngạc, nhìn về phía Ninh Duệ Thần, người này đã từng là luật sự đại hiện của công ty Ellen, hiện giờ thì tự mình gầy dựng sự nghiệp, cũng từng gây một đợt sóng lớn trong giới thương mại giới chính trị toàn cầu, cái tên này đối với anh ta cũng không hề xa lạ gì.

Bởi vì, bọn họ từng biết nhau ở trên tòa án.

Tô Duyệt, cô ấy có biết những chuyện này hay không?

Ánh mắt thâm sâu của anh nhất thời chống lại ánh mắt của Đường Văn Thanh, ánh mắt họ tiếp xúc với nhau, ở trong một cái nháy mắt này không phát ra tiếng động, rồi kết thúc cũng không hề có âm thanh.

Giữa những người thông minh với nhau họ không cần nói quá nhiều, một ánh mắt thôi cũng khiến tất cả mọi người hiểu là có ý gì.

Sự kinh ngạc trong mắt lập tức được che giấu đi, Đường Văn Thanh vươn tay ra, nhìn Ninh Duệ Thần, trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười nho nhã như cũ, " Xin chào, tôi là học trưởng của cô ấy, Đường Văn Thanh."

Ánh mắt thâm sâu của Ninh Duệ Thần hơi nheo lại, lấy tay kéo Tô Duyệt tới bên cạnh mình, không để ý tới cánh tay duỗi về phía mình, "Thật xin lỗi, tôi có tính thích sạch sẽ."

Trong không khí nhất thời hiện lên vẻ lúng túng, Tô Duyệt vội vàng nói. "Học trưởng, anh ấy thật sự có tính thích sạch sẽ, đối với ai cũng đều như vậy cả."

Trên người của người đàn ông kia vẫn duy trì phong độ nho nhã như trươc, đưa tay nâng gọng kính màu đen, cười nói, "Không sao". Thế nhưng, ánh mắt giấu sau cặp kính đen kia lại khóa ngay chỗ tay Ninh Duệ Thần đặt lên eo thon của Tô Duyệt.

Đúng, anh ta đối với ai cũng đều như vậy, nhưng chỉ đối với mình cô ấy thì không phải như vậy.

Không biểu lộ quá nhiều cảm xúc trên mặt mình, Đường Văn Thanh thông minh nói lảng sang chuyện khác , "Không ngờ nhóc con đã kết hôn nhanh như vậy rồi đấy,"

"Em cũng đã 24 tuổi rồi, cũng không nhanh lắm đâu." Tô Duyệt chu môi nói, vẫn không phát hiện ra chuyện khác thường gì.

Tính tình, giọng điệu vẫn còn trẻ con như vậy, lại khiến trong mắt Đường Văn Thanh có chút sầu não. Thời gian sáu năm thật sự đã lấy đi rất nhiều thứ, anh ta vẫn cho rằng có một vài người vẫn còn ở chỗ cũ, đợi chờ anh ta, vì vậy mà anh ta mới có thể an tâm đeo đuổi sự nghiệp của mình.

Nhưng đợi đến lúc anh ta trở về thì lại phát hiện, người và cảnh vật đã sớm không còn như cũ.

"Học trưởng, anh làm sao vậy?" Tô Duyệt kéo kéo áo Đường Văn Thanh, nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái nhóc con ngày đó đã kết hôn rồi." Trước sau như một, anh vẫn dùng giọng điệu của một học trưởng để nói với cô.

Cho nên, Tô Duyệt vẫn không phát hiện ra câu nói có hàm nghĩa đặc biệt nào, nhưng vào tai của người nào đó thì lại không phải như vậy.

Nhóc con? Anh còn chưa gọi cô thân mật như vậy, người đàn ông kia dựa vào cái gì mà với vợ mình như thế?

Học trưởng? Dựa theo phân tích bình thường mà nói, giữa người anh học cùng trường với cô em khóa dưới xảy ra mối quan hệ nào đó thì xác xuất bình thường đều là có tiến triển đi lên, cho dù nhiều năm xa cách về mặt địa lý đi nữa chỉ cần có một tia lửa nhỏ vẫn có thể dấy lên cả vùng pháo hoa xinh đẹp.

Lần này Đường Văn Thanh trở về, cố ý tìm đến Tô Duyệt, tuyệt đối không đơn giản chỉ xem cô như em gái học khóa dưới theo nghĩa đơn thuần như vậy.

Đôi mắt thâm sâu đã dâng lên vô số cảm xúc hỗn loạn, từ trước đến nay não bộ của anh vẫn tinh anh có thể tính toán bất kì số liệu nào, lúc này vẫn chuyển động nhanh nhạy, nghĩ tới cách gì đó ngáng chân Đường Văn Thanh để anh ta chạy về Mỹ.

Nhìn gương mặt anh tuấn vẫn duy trì nụ cười dịu dàng kia, không ai có thể tưởng tượng được rằng, đằng sau đôi mắt trong veo kia thì anh đang nghĩ đến những mưu kế độc ác.

Cho nên, Tô Duyệt cũng bị con sói đội lốt cừu này mê hoặc rồi.

“Anh Ninh, học trưởng đợi ăn cơm với chúng ta đó.” Tô Duyệt ngước mắt, ánh mắt trong suốt nhìn Ninh Duệ Thần.

“Nhưng mà anh chỉ đặt chỗ cho hai người”. Trên mặt Ninh Duệ Thần lập tức hiện ra vẻ khó xử, đôi mắt thâm sâu lại nhìn về phía Đường Văn Thanh, ẩn ý như muốn nói với anh ta rằng “Anh tránh xa chúng tôi ra đi”.

“Vậy thì thêm một chỗ nữa, cùng lắm thì em ăn ít lại một chút, nhường một phần cho anh ấy.” Tô Duyệt vội vàng nói, cô chỉ nghĩ đến chuyện nhất định phải tiếp đãi khách chu đáo, lại không hề phát hiện lúc này người nào đó vốn đã có sẵn tâm lý biến thái rồi nghe cô nói những lời này, lại có thêm một chút biến đổi tinh tế.

Nhưng Đường Văn Thanh biết, Ninh Duệ Thần nổi giận.

Theo như trong giới thương trường truyền tai về cách nói của anh, anh càng tức giận, thì nụ cười trên mặt lại càng sâu, đầu độc xung quanh người đó, sau đó thừa lúc người đó không phòng bị thì đánh cho một nhát trí mạng.

“Học muội, đột nhiên anh nhớ ra, chiều nay anh còn có một cuộc họp, không thể đi theo em, lần sau lại đến thăm em, được không?”

“Vâng, như vậy cũng được.” Tô Duyệt gật đầu, trên mặt lại lộ ra một chút tiếc nuối, dù sao cô và anh ấy cũng đã sáu năm không gặp mặt nhau.

Người đàn ông nho nhã theo bản năng chuẩn bị đưa tay lên xoa xoa tóc Tô Duyệt như trước kia, tay mới vừa đưa ra, đôi mắt thâm sâu lại phức tạp kia quăng về phía anh ta, cuối cùng Đường Văn Thanh cũng buông thõng tay xuống, anh ta không nói gì thêm, chỉ nhìn Tô Duyệt cười cười, rồi bắt đầu rời đi.

“Ninh Duệ Thần, sao anh không nể mặt em chút nào vậy?” Học trưởng đi rồi, Tô Duyệt lập tức chất vấn Ninh Duệ Thần, cái gì mà chỉ đặt hai chỗ? Người ngốc cũng biết đây chỉ là cái cớ, người thông minh sao lại lấy cái cớ như vậy!

Chỉ có lúc cô tức giận, hoặc là thẹn quá hóa giận, hoặc là cô quá lo lắng bất an mới gọi của tên lẫn họ của anh ra, xem ra lần này cô giận thật rồi.

Bởi vì người đàn ông kia.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Duệ Thần cũng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt anh vẫn nở nụ cười sâu hơn.

“Anh chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm với vợ mình, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?” Giọng nói của anh như gió xuân tháng Ba, từ từ thổi đến bên tai Tô Duyệt, xôn xao một chút, liền vuốt hết tất cả lửa giận ở trong lòng cô.

“Cho dù là như vậy anh cũng không nên xua đuổi anh ấy, dù sao anh ấy cũng là khách.” Tô Duyệt bất mãn trừng mắt nhìn Ninh Duệ Thần một cái, nhưng khí thế đã giảm hơn phân nửa.

“Lần sau mời anh ấy tới nhà chúng ta làm khách, vợ à, em đừng tức giận nữa, được không?” Trong con ngươi thâm sâu kia nhuộm đầy nụ cười, sự nhân nhượng của người đàn ông đó khiến cô có chút ngượng ngùng, lập tức gật đầu một cái, ý nghĩ trong lòng của người đàn ông này vẫn u ám.

Đường Văn Thanh, chỉ cần anh ta dám đến, anh sẽ dám bỏ thuốc chuột hay gì đó vào trong canh của anh ta, coi như vì thế giới xinh đẹp này bỏ bớt một côn trùng tai hại.

“Đi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Ninh Duệ Thần cười hết sức dịu dàng, mặc dù Tô Duyệt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng vẫn nói không ra, nghi ngờ nhìn Ninh Duệ Thần một chút, gật đầu, hai người lập tức tùy ý tìm một nhà hàng, ngồi xuống ăn cơm.

=== ======

Vào công ty, Tô Duyệt không đi thẳng đến phòng làm việc, mà đi tới phòng giải khát trước.

Vừa nãy ở trong quán ăn cô đã ăn một món hết sức mặn, căn bản là không có cách nào so sánh với Ninh Duệ Thần, bây giờ cô chỉ muốn uống nước, uống thật nhiều nước.

Nhưng mới vừa bước tới cửa phòng giải khát, nhìn qua cửa kính trong suốt, lập tức thấy có ba bốn người phụ nữ quây quanh một chỗ. Bạch Nhạc Huyên ngồi giữa các cô gái đó, Tô Duyệt bỗng nhiên dừng bước, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi về phía phòng làm việc.

Nhưng vào lúc này, cuộc nói chuyện của các cô gái lại khiến Tô Duyệt dừng bước.

“Thật đúng là không ngờ, trong công ty chúng ta lại có một nhân tài, nắm được rồi là không buông, còn câu thêm nữa, thật không hổ danh là thiên kim tiểu thư được dạy dỗ trong nhà thị trưởng, có bản lĩnh cũng có thủ đoạn.”

“Chúng ta cũng không thể so sánh với người ta, người ta có luật sư Ninh che chở, chỉ cần một cú điện thoại, tiết mục vốn không thể phát sóng, lập tức được phát sóng. Nhưng cũng phải thôi, dù sao luật sư Ninh cũng là người đáng tin cậy bên cạnh thị trưởng, chỉ một câu nói thôi cũng đã có giá trị hơn sự cố gắng của chúng ta nhiều năm rồi.”

“Tuy mỗi ngày luật sư Ninh đều tới đón, nhưng ai biết được là có kết hôn thật hay không? Bây giờ trong xã hội này, thật cũng làm giả được, mà giả cũng làm như thật được, hơn nữa, thiên kim tiểu thư đã được nuông chiều từ bé, nói không chừng vì không chịu nổi khốn khổ, vì tham lam hư vinh làm ra chút chuyện mà người khác không biết, đúng rồi Tiểu Huyên, không phải trước kia cô làm trợ lí bên cạnh luật sư Ninh sao? Cô có từng nghe qua chuyện anh ấy kết hôn không?”

Bạch Nhạc Huyên cho một thìa đường vào tách cà phê, chậm rãi khuấy lên bằng cái thìa bạc, nếm thử mùi vị rồi mới nhìn lướt qua mấy cô gái, ánh mắt cô ta khẽ nhìn về phía sau một chút, lúc này mới cau mày nói: “Chuyện này ngược lại không có, cũng có thể là bí mật kết hôn, mà chuyện như vậy chúng ta cũng đâu thể biết được, không nên nói bừa thì tốt hơn.”

“Không nói chính là không kết hôn, Tiểu Huyên, cô ngây thơ quá rồi, có một vài chuyện cô không biết đâu, có một vài người vì tiền bạc che mờ mắt mà có thể bán thân mình, cha của cô ta cũng từng là thị trưởng, đại biểu của quốc gia, cuối cùng thì ai ngờ tới việc ông ta tham ô, trên thực tế…. chậc chậc, ở sau lưng ông thị trưởng trước kia, ông ta đã tìm không biết bao nhiêu mẹ kế cho con gái mình…”

“Bốp!” Một cái tát rõ mạnh trong nháy mắt cắt đứt lời còn chưa nói hết của người nọ, Tô Duyệt cắn môi dưới, lúc này ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào cô!

Người khác nói cô như thế nào cũng không sao, nhưng cô không cho phép người khác nói cha cô như vậy!

Trong lòng Bạch Nhạc Huyên cười lạnh, cô ta đã sớm phát hiện Tô Duyệt đứng ở phía sau nhưng vẫn không lên tiếng nhắc nhở những người phụ nữ này, vì cô ta cũng có ý muốn Tô Duyệt nghe thấy mấy lời này, muốn rắc thêm muối lên vết thương của Tô Duyệt!

Kiềm lại sự giễu cợt trong lòng mình, Bạch Nhạc Huyên giả bộ ra vẻ là người hòa giải nói: “Chị Duyệt đừng nóng giận, họ cũng chỉ là ác miệng nhưng không ác tâm, thuận miệng nói bừa thôi, chị đừng để trong lòng”

“Nếu như người nào còn để cái lưỡi của mình nói bậy thì tôi cũng không ngại cho cô ta thêm một bạt tay!"

Nói xong, Tô Duyệt lập tức thản nhiên nhìn đám người này một cái, xoay người, bước nhanh về hướng phòng làm việc của Lý Tuyết Lỵ.

Bên trong phòng làm việc

“Chị Lý, đoạn phỏng vấn lần trước của tôi, tại sao đột nhiên lại được phát sóng?” Tô Duyệt hỏi trực tiếp Lý Tuyết Lỵ.

“Tình cảnh của thôn Lâm gia lúc kiểm định chất lượng đã không đạt chuẩn, có người uống nước sông ở đó mà sinh bệnh, cuối cùng kinh động tới thị trưởng, chính quyền lập tức chỉ định đài chúng ta làm một bài về nhà sinh vật học với cái nhìn về tình hình nơi đó, vừa vặn có bài phỏng vần của cô rất thích hợp, lập tức phát sóng.” Lý Tuyết Lỵ thản nhiên nói, mặc dù không trí mạng, nhưng bất cứ người nào cũng biết, trên đời này sao có chuyện khéo như vậy. Hơn nữa tình cảnh của thôn Lâm gia cùng với tình cảnh của nhà sinh vật học thì có liên quan gì!

Điều này hiển nhiên, chính là cố ý gắn vào một danh tiếng nào đó để tiết mục của cô có thể thuận lợi phát sóng.

Tô Duyệt mím môi, lông mày kẻ đen nhíu chặt lại, cô không nói một lời.

“Đúng rồi, vừa nãy bên phủ thị chính có người gọi điện thoại, nói thị trưởng muốn đài chúng ta làm một bài liên quan đến công việc của chính quyền, chỉ đích danh cô là người làm đến đó khảo sát mấy ngày, cô hãy đi thu thập chút tin tức đi”. Lý Tuyết Lỵ nhàn nhạt nói, thế nhưng ý tứ của cô ta thì không cần nói ra cũng đủ biết.

Chuyện này, tám phần là kết quả của đại luật sư Ninh lạm dụng chức quyền!

“Tôi biết rồi”. Tô Duyệt nhàn nhạt đáp một tiếng, trên mặt vẫn giữ vững sự bình tĩnh, đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng cô không phát hiện, ánh mắt của Lý Tuyết Lỵ đang nhìm chằm chằm vào mình.

Sau khi tan việc, Ninh Duệ Thần vẫn như mọi ngày, đứng ở trước công ty đợi cô.

Hôm nay đặc biệt hơn mọi hôm là có rất nhiều người tan làm cùng đi ra ngoài với Tô Duyệt, nhất là sau chuyện buổi chiều ở phòng giải khát cô đã ầm ĩ với những người phụ nữ kia, cố ý đi sau lưng Tô Duyệt, chờ nhìn thấy cảnh cô và Ninh Duệ Thần làm trò cười.

Họ tận mắt thấy Tô Duyệt đi thẳng vào phòng làm việc của Lý Tuyết Lỵ, sau khi ra ngoài sắc mặt cũng không khá lắm, vì vậy trăm phương ngàn kế hỏi Lý Tuyết Lỵ các cô mới biết, hình như Tô Duyệt đối với chuyện Ninh Duệ Thần giúp cô phát sóng phỏng vấn kia không mấy cảm kích.

Lúc này, bất kể là ai cũng cho rằng Tô Duyệt sẽ tranh cãi một trận ầm ĩ với Ninh Duệ Thần, mặc dù không biết vì sao Ninh Duệ Thần lại giấu Tô Duyệt làm như vậy, nhưng cũng không ai thích bị lừa mà chẳng hay biết gì.

“Tiểu Huyên, đi chậm như vậy làm gì, đợi tí nữa ở đây xem kịch hay đấy.” Người phụ nữ bị Tô Duyệt tát một bạt tay kéo Bạch Nhạc Huyên đến bên cạnh mình, trên mặt dần hiện ra vẻ mặt hả hê, “Không ngờ, làm tiểu tam mà còn tưởng mình là người có khí chất, luật sư Ninh đúng là hao tổn tâm tư, lấy lòng cô ta còn phải im hơi lặng tiếng như vậy, aizz, cô nói thử xem, Tô Duyệt có tát luật sư Ninh một bạt tay hay không?”

Bạch Nhạc Huyên im lặng không lên tiếng, con ngươi vẫn lẳng lặng nhìn về phía Tô Duyệt, cô ta cũng rất mong chờ, tiếp theo sẽ xảy ra cái gì….

“Ông xã, anh tới rồi.” Giống như không nhìn thấy những người phía sau lưng, Tô Duyệt đi tới trước mặt Ninh Duệ Thần, trên mặt không hề lộ ra vẻ không vui nào.

Trong mắt Ninh Duệ Thần thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, đương nhiên đối với chuyện đột nhiên Tô Duyệt nhiệt tình như vậy anh không thích ứng kịp, thâm thúy nhìn về phía sau cô, nhất thời đã hiểu ra.

Thì ra có vài người, không muốn thấy bọn họ có mối quan hệ tốt đẹp.

Ngón tay thon dài cưng chìu xoa nhẹ chóp mũi của cô, giọng nói thật nhẹ nhàng, giọng nói trầm thấp nũng nịu này chỉ những người đang yêu mới có. “Lúc làm việc có nhớ anh hay không?”

Tô Duyệt vừa nghe, trên mặt hiện ra nụ cười thẹn thùng, chủ động khoác tay Ninh Duệ Thần, “Dĩ nhiên là nhớ anh, ông xã, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”

“Gần đây dì cả của em đến thăm, nghĩ tới cơ thể em có chút không khỏe, nên làm cho em một chút cháo đậu đỏ.”

“Tốt quá, cám ơn ông xã…”

“…”

Hai người cứ ngọt ngào nói với nhau như vậy, giống như không hề hay biết sau lưng mình có nhiều người tồn tại, ngay cả khi lên xe cũng là Ninh Duệ Thần tự mình mở cửa xe cho Tô Duyệt, cho dù Tô Duyệt tức giận Ninh Duệ Thần đến cỡ nào, cô vẫn muốn về nhà mới bộc lộ ra, tuyệt đối sẽ không để cho người ngoài cười nhạo cô và Ninh Duệ Thần!

Sau khi ngồi lên xe, nụ cười trên mặt Tô Duyệt nhất thời biến mất, mím môi không nói một lời, mặc dù mấy ngày trước cũng như thế, nhưng lần này Ninh Duệ Thần cảm nhận rõ ràng, Tô Duyệt thật sự tức giận.

Đến nhà, Tô Duyệt lập tức đi ngay vào phòng ngủ, Ninh Duệ Thần kéo Tô Duyệt lại, anh nở nụ cười, hỏi: “Tiểu Duyệt, em làm sao vậy?”

Tô Duyệt ngước mắt nhìn Ninh Duệ Thần một cái, “Anh có làm chuyện gì giấu em hay không?”

Trong đôi mắt thâm sâu kia lộ ra một chút khác thường, Ninh Duệ Thần không nói gì.

“Lần này để em qua bên Phủ Thị Chính phỏng vấn, có phải là ý của anh không?”

“Thị trưởng muốn thông qua tiết mục phỏng vấn kéo gần khoảng cách với người dân, vừa vặn thấy lần phỏng vấn của em với nhà sinh vật học lúc trước, cảm thấy em có tác phong không tệ, nên mới muốn em làm phỏng vấn lần này.” Ninh Duệ Thần vẫn giữ lại sự thật, lựa lời nói với cô.

“Được, vậy em hỏi anh, bài phỏng vấn lần trước có thể phát sóng, là do anh đứng sau lưng giúp đỡ em, có phải không?”

Ninh Duệ Thần mím môi, chuyện này anh đã thông báo cho người khác phải giữ bí mật, không ngờ, còn có người cố ý lật ra.

Tô Duyệt thấy anh không phủ nhận, tia hy vọng cuối cùng cũng biến mất trong nháy mắt, giọng nói của cô nhất thời không thể kiềm chế được, còn ngươi trong suốt như chất vấn nhìn lên người đàn ông trước mặt, “Ninh Duệ Thần, anh còn giấu em làm ra không biết bao nhiêu chuyện! Anh có nghĩ đến cảm giác của em không!”

Khi cô nghe những người ở sau lưng cô nói những lời như vậy, thực sự cô đã không chịu nổi, khi cô đi tìm Lý Tuyết Lỵ, chính miệng chị ta nói ra những chuyện kia đều là Ninh Duệ Thần núp trong bóng tối giúp cô, cô cũng không hề cảm thấy vui vẻ!

Mấy năm qua, một mình cô yên lặng cố gắng cắn chặt răng kiên trì, cho dù có lúc gặp phải trắc trở, cô cũng chỉ biết cười trừ tự an ủi mình, không có việc gì cả, qua rồi sẽ tốt thôi, chỉ vì trong lòng cô vẫn luôn kiên trì một mơ ước như vậy.

Vậy mà hôm nay, dưới tình hình cô không hề hay biết gì anh lại tham dự vào. Cô biết, người đàn ông trước mặt cô chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay là có thể giúp cô thực hiện mơ ước, nhưng mà, như vậy thì có ý nghĩa gì!

Có lúc, quá trình không quan trọng, nhưng không có nghĩa người đàn ông này có thể tùy ý làm chủ giấc mơ của cô!

“Anh hiểu, em không hy vọng anh giúp em, anh cũng chỉ muốn mạnh mẽ bảo vệ em, anh không muốn em có bất kì tổn thương nào.” Ninh Duệ Thần vẫn nói bằng giọng bình thản, anh biết người phụ nữ của anh có bao nhiêu kiêu ngạo, nên anh sẵn sàng lẳng lặng ở sau lưng cô vì cô mà làm tất cả, thế giới tàn nhẫn như vậy, anh không thể bỏ mặc cô xông pha đến bể đầu chảy máu, càng không thể để một người kiêu ngạo như cô phải khuất phục trước thực tế tàn khốc như vậy.

“Nhưng anh đã làm tổn thương em!” Tô Duyệt hất bàn tay của Ninh Duệ Thần ra khỏi tay mình, lập tức chạy vào phòng ngủ, thuận tay khóa trái cửa lại, người đàn ông ở bên ngoài gõ cửa, Tô Duyệt vẫn không để ý, chốc lát, bên ngoài không còn tiếng nói của anh nữa.

Nước mắt tràn mi trong phút chốc rơi xuống. Tô Duyệt dựa vào khung cửa ngồi dưới đất, bàn tay nhỏ siết lại thành nắm đấm, chống đỡ ở giữa hàm răng, không để cho mình phát ra tiếng khóc, Tô Duyêt ôm chặt mình, những câu nói của mấy người đó ở trong phòng giải khác lúc sáng kia vẫn còn vang bên tai cô, Tô Duyệt không ngừng lắc đầu, cố gắng đẩy mấy giọng nói kia ra.

Cô biết, cô không nên nổi giận với Ninh Duệ Thần như vậy, nhưng trong lòng cô, cô vẫn cảm thấy thật khó chịu.

Ninh Duệ Thần quả thực có thân phận rất lừng lẫy, nhưng Tô Duyệt cũng có tự trọng của mình, thay vì nói tức giận chuyện Ninh Duệ Thần can dự vào việc của cô, thì không bằng nói cô hận chính mình, không có cách nào đứng cùng một chỗ với Ninh Duệ Thần, không cách nào dùng sức lực của mình để bảo vệ giấc mơ của mình.

Trong phòng ngủ to lớn lúc này chỉ có một mình cô, qua rất lâu, cô mới chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy bản thân mình trong gương, thì ra cô đã khóc đến mắt đỏ lên như thế.

Tô Duyệt theo bản năng xoay người, nhìn cánh cửa kia, đáy lòng đột nhiên dâng lên một chút áy náy, mới vừa rồi, cô không nên nổi giận với anh như vậy.

Đêm đã khuya, mặc dù mới tháng Tám, nhưng khí lạnh vẫn có chút chút, vết thương trên lưng của anh có sao không? Bây giờ thân thể của anh yếu như vậy, anh đã ăn cơm tới chưa? Có để mình đói bụng không?

Chân của cô không nghe theo đầu óc cứ đi về phía cửa, tay của Tô Duyệt từ từ nắm chốt cửa, ánh mắt trong suốt lúc này đang do dự không quyết, cô cắn môi dưới, một hồi lâu, cuối cùng buông lỏng tay ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Aizz, cái người đàn ông thanh tao nho nhã kia, sao lại không biết tự chăm sóc cho mình chứ? Chỉ sợ bây giờ anh cũng đang tức giận, cảm thấy mình cố tình gây sự, căn bản cũng không muốn gặp mình.

Tô Duyệt đi đến bên giường, nằm trên giường, cuộn người lại, cố gắng để cho bản thân mình chìm vào giấc ngủ, nhưng cô phát hiện ra, không có lồng ngực của anh, cô không thể nào ngủ yên được.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh anh bất chấp tất cả nhào về phía cô mặc cho móng nhọn của con chó ngao Tây Tạng hung hăng cào rách phần lưng của mình, đêm đó, trong bệnh viện cô và anh đã nói chuyện.

“Tại sao anh lại muốn cứu em.”

“Bởi vì anh không muốn em bị thương.”

“Nhưng anh thì bị thương rồi.”

“Vậy thì sao, em không bị gì là tốt rồi.”

Anh… thật sự sẽ biết chăm sóc cho mình sao?

Trong lòng Tô Duyệt có hơi mâu thuẫn, một lúc lâu, cuối cùng cũng mở cửa ra, ở ngoài cửa, trên sàn nhà có để một chén cháo đậu đỏ, Tô Duyệt cúi người xuống, cầm chén cháo lên, vẫn còn hơi ấm, bách hợp và đậu đỏ đã nấu nhừ rồi, xem ra đã hâm nóng vô số lần.

“Gần đây dì cả của em đến thăm, nghĩ tới cơ thể em có chút không khỏe, nên làm cho em một chút cháo đậu đỏ.”

Sống mũi cay cay, hốc mắt hơi có chút đỏ lên, tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói, không ngờ nghiêm túc như thế, sau khi hai người cãi nhau anh cũng không quên, không nghĩ tới anh lại nhớ rõ như vậy

Có vài chuyện, giữa bọn họ ai cũng không có lỗi, cô muốn giữ ý chí kiên định mạnh mẽ của cô, không hy vọng anh nhúng tay vào, nhưng nếu như Lý Tuyết Lỵ muốn làm khó cô, chẳng lẻ cô thật sự sẽ chạy sang Hồ Nam? Sợ rằng cũng sẽ không ai để ý đến cô.

Anh lựa chọn không nói, càng thêm có ý muốn bảo vệ lòng tự trọng của cô, lặng lẽ giúp đỡ cô, còn cô thì lại nổi giận với anh.

Anh, hẳn là rất khổ sở?

Giờ phút này, Tô Duyệt hoàn toàn mềm lòng, thậm chí còn không có tiền đồ mà suy nghĩ, cho dù cô ăn vạ người đàn ông này thì như thế nào? Dù gì hai người cũng là vợ chồng, vợ hưởng thụ phúc lợi của chồng mang lại thì ai dám nói xấu chứ?

Nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng khách thấp hơn trong phòng ngủ một chút, Tô Duyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, cuối cùng xoay người đi vào phòng ngủ, lấy từ trong tủ ra một mền lông.

Lúc này đêm đã khuya, bên trong phòng khách tối đen như mực, Tô Duyệt không mở đèn, sợ đánh thức anh, thật trọng bước đi, tới ghế sô pha thì cô dừng lại.

Lúc mới đến đây, trong nhà không có cái ghế sô pha nào, ngay cả ghế dựa cũng chỉ có hai cái, sau này mới mua thêm.

Tô Duyệt chỉ cho là lúc bắt đầu bố trí không hoàn thiện nên mới thiếu vài thứ, nhưng cô không hề biết, lúc mới đầu người nào đó muốn để cô dưỡng thành thói quen, thói quen ấy là không có anh, cô không có cách nào ngủ được.

Tô Duyệt khẽ đến gần ghế sô pha, cúi người xuống, trong tối cô không thấy rõ, nhưng cô biết, lúc này anh đang co ro trên ghế sô pha.

Cô thận trọng đắp cái mền lên người anh, dịch góc chăn lại cho vừa người, lập tức chuẩn bị rời đi.

Trong đêm tối, một đôi tay đột nhiên kéo cô lại, Tô Duyệt bất ngờ mất cảnh giác, nhất thời thân thể mất đi trọng tâm, ngã về hướng ghế sô pha, hai bàn tay to đột nhiên giữ lấy eo cô.

“Vợ à, anh xin lỗi.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, giống như nỉ non, giống như sám hối, lại thêm chút cầu khẩn, tựa như vào thời khắc này, anh có thể không cần bất cứ tự trọng nào, chỉ cần sự tha thứ của cô.

Vào lúc này, trái tim của cô dường như bị nắm chặt, Tô Duyệt lắc đầu liên tục, “Không, là lỗi của em, em biết rõ anh là vì muốn tốt cho em, biết rất rõ là không có anh, từ đầu tới cuối em vẫn không có cách nào thắng được chị Lý, nhưng em lại nổi giận với anh, xin lỗi, thật xin lỗi anh.”

Trong nháy mắt nước mắt rơi vào trong lồng ngực của người đàn ông, còn Ninh Duệ Thần lại làm như không nghe thấy, trong miệng vẫn nỉ non, “Vợ, xin lỗi em, thật sự xin lỗi….”

Lúc này Tô Duyệt mới phát hiện có gì đó khác thường, tay ôm cô, còn có lồng ngực của anh, tại sao lại... nóng như thế!

“Ninh Duệ Thần, anh làm sao vậy?” Tô Duyệt lắc lắc tay của người đàn ông, lớn tiếng hỏi, còn người đàn ông kia, không hề có chút phản ứng nào.

Sốt ruột lo lắng lập tức nườm nượp xông đến trong lòng, cô nhanh chóng thoát khỏi cánh tay của Ninh Duệ Thần, đi như chạy, thậm chí còn không cẩn thận vấp phải cái ghế ngã xuống cũng không quan tâm, nhanh chóng bật đèn lên.

Lúc này, dưới ánh đèn sáng ngời, Tô Duyệt mới phát hiện, sắc mặt của Ninh Duệ Thần đỏ ửng lên, chạm vào trán anh, thật là nóng!

Chắc hẳn mấy ngày nay liều mạng muốn cô khiến vết thương bị nứt ra, cộng thêm bị cảm lạnh, nhiễm khuẩn nên thành ra sốt cao không lùi!

“Ninh Duệ Thần, anh ráng chịu đựng một chút, bây giờ em lập tức đưa anh tới bệnh viện!” Tô Duyệt nhanh tay đỡ Ninh Duệ Thần ngồi dậy, cố gắng để cho mình giữ vững bình tĩnh, nhưng vẻ hoảng hốt trong mắt cô đã sớm tố giác sự rối loạn rồi.

“Không cần đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi, em không cần đi.” Ninh Duệ Thần miễn cưỡng nhìn Tô Duyệt một cái, giọng nói lộ rõ lúc này anh hết sức yếu ớt. Trong đôi mắt thâm sâu cũng không che giấu được sự mệt mỏi, nhưng cho dù vậy, cánh tay vòng trên người Tô Duyệt vẫn rất có lực, không để cho cô rời khỏi anh dù là một bước.

So với lần trước nằm ở bệnh viện, lần này sắc mặt của anh còn tái nhợt nhiều hơn, vết thương bị nhiễm khiến anh phát sốt, nếu không phải gây gổ với cô, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

“Được, em không đi, em đi lấy thuốc hạ sốt cho anh uống nhé.” Tô Duyệt khẽ nói với Ninh Duệ Thần, cánh tay nắm lấy tay cô vẫn không chịu buông ra, Tô Duyệt xoay người nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên ghế sa lon.

“Vợ, em đừng giận anh nữa, được không?”

Giọng nói yếu ớt cứ như vậy mà xuyên qua tai truyền vào trong lòng cô. Trong phút chốc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cô đứng bên cạnh người đàn ông, trên mặt miễn cưỡng nở ra nụ cười vui vẻ, nhưng trong giọng nói lại không kiềm chế được mà nghẹn nghào, “Chỉ cần anh khỏe mạnh, em sẽ không giận anh, không bao giờ giận anh nữa.”

“Được.” Nghe thấy đáp án mà mình mong muốn, hai tay bắt lấy Tô Duyệt, lúc nào mới buông thõng xuống.

Suốt cả đêm, Tô Duyệt ngồi xem chừng Ninh Duệ Thần, mắt sâu mi dài của người đàn ông giờ phút này đang nặng nề nhắm lại, cô đút thuốc cho anh, đổi khăn lạnh cho anh, thỉnh thoảng lại giúp anh đo nhiệt độ, cô bận rộn làm những chuyện này, thế nhưng, sự áy náy trong lòng cô chỉ có tăng lên chứ không có giảm xuống.

Mình đã làm tổn thương anh bao nhiêu, mới có thể khiến cho anh trong thời khắc yếu đuối nhất vẫn cầu xin cô tha thứ?

Trong lòng Tô Duyệt, lập tức cảm thấy có vô số con kiến không ngừng gặm nhắm, cô chỉ có thể khiến mình bận rộn hơn, như vậy mới có thể đền bù áy náy với anh.

"Tiểu Duyệt." Sắc trời dần dần chuyển sang màu trắng bạc, rốt cục người đàn ông cũng tỉnh lại, thấp giọng gọi người con gái canh giữ bên cạnh anh.

Tô Duyệt vội vàng cầm tay anh. “Anh sao rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Vết thương của anh có phải rất đau không?” Còn chưa nói xong, giọng nói của Tô Duyệt nghẹn ngào lần này, ra sức nắm lấy tay Ninh Duệ Thần, “Thật xin lỗi, là em không tốt, đáng lẽ ra em không nên nổi giận với anh.”

“Không sao đâu.” Ninh Duệ Thần thản nhiên cười một tiếng, ngón tay thon dài chậm rãi duỗi ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, “Chuyện này là do anh không chu đáo, vợ à, anh xin lỗi.”

Trong chuyện này, chính bản thân họ cũng không có đúng sai, cô muốn ở trong xã hội coi trọng vật chất này quật cường dựa vào sức lực của mình mà nổ lực sống sốt, anh muốn âm thầm lặng lẽ tạo ra một thế giới cho cô tùy ý bay lượn, hai người không ai hoàn hảo, chỉ là bọn họ có để ý đến tình cảm dành cho nhau hay không.

Anh quan tâm, cho nên anh lựa chọn lùi bước.

Còn phương thức lùi bước của anh, cũng cực đoan như thế.

Vết thương bị nhiễm là do bất cẩn mà tạo thành, dù sao muốn ngày nay anh muốn cô nhiều như thế mà. Nhưng anh đã sớm phát hiện ra, nếu đến bệnh viện kịp thời, sẽ không thành ra bộ dạng này, còn anh biết rõ bệnh tình sẽ tăng lên, thế mà vẫn cứ ở trong căn phòng có nhiệt độ điều hòa thấp như vậy, thậm chí cảm thấy như vậy chưa đủ, anh còn đi tắm bằng nước lạnh.

Đúng, chính là anh cố ý biến mình thành ra bộ dạng này.

Bởi vì anh đoán được, buổi tối, nhất định Tô Duyệt sẽ ra xem anh, như vậy, cô sẽ thấy anh trong tình trạng này, sẽ đau lòng, không hề so đo với anh chuyện này nữa.

Anh không cách nào đo lường được lòng của Tô Duyệt, anh không biết trong lòng cô anh quan trọng như thế nào, nên chỉ có thể mạo hiểm mà đánh cược, con tiền đánh cược, chính là vết sẹo có thể đổi lấy bao nhiêu sự đau lòng của cô.

“Nếu như em không muốn đi đến phủ thị chính….”

“Tại sao không đi?” Tô Duyệt cắt đứt lời của Ninh Duệ Thần, trong mắt ẩn chứa nụ cười, “Cơ hội tốt như vậy, tại sao em lại phải buông tay?”

“Cơ hội này anh đã vì em mà tranh thủ nắm lấy, nhưng có thể nắm chặc được nó hay không thì phải xem bản thân em như thế nào, anh nói có đúng không?” Tô Duyệt múc một muỗng thuốc đưa đến miệng Ninh Duệ Thần: “Anh uống thuốc đi.”

Trong ánh mắt thâm sâu, bỗng vang lên giọng nói trầm thấp. “Tiểu Duyệt…”

“Dạ?” Tô Duyệt ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhẹ, nhưng, khi Ninh Duệ Thần nói ra câu tiếp theo thì nụ cười của cô lập tức đông cứng lại trong nháy mắt.

“Thuốc này đắng quá, hay là em uống trước đi, dùng nước miếng của em hòa tan vị đắng của thuốc, em thấy sao?”

“…!” Lời nói của người đàn ông này nói ra thật sự khiến người ta nổi cả da gà! Vẻ mặt của anh vẫn nghiêm túc như thế, cực kì nghiêm túc!

Tô Duyệt đanh định lựa lời từ chối, nhưng người đàn ông kia đột nhiên cầm lấy tay cô, quay ngược cái muỗng lại, nhanh chóng đưa vào miệng của cô, bỗng nhiên anh lấn người tới, ngón tay lạnh như băng ấn cằm của cô, nhắm ngay môi cô, hung hăng hôn lên.

Thuốc ít đến đáng thương, cứ như vậy mà thay đổi qua lại trong miệng hai người không biết qua bao lâu, lúc này người đàn ông mới chịu buông tha cho cô.

“Mùi vị không tệ, tiếp tục.”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.