Gặm xong mấy cái cánh gà, Tiểu Đa thấy không thể ăn được nữa vì no. Lặng lẽ đưa mắt nhìn Vũ Văn Thần Quang tay trái cầm cánh gà, tay phải cầm túi rác, người thẳng đơ, vẫn phong độ như thường. Cô thầm than trong lòng, Ngô Tiêu ơi Ngô Tiêu, mình nghĩ, dù cho tay trái anh ấy cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt thì cũng chẳng lấy gì làm xấu hổ.
Phạm Tiểu Đa về đến nhà, Ngô Tiêu đang ở đó cùng Phạm Triết Lạc. Nhìn thấy Phạm Tiểu Đa về, Ngô Tiêu nói với Phạm Triết Lạc: “Em có chuyện này phải nói riêng với Tiểu Đa, anh đừng có nghe lén đấy”.
Phạm Triết Lạc cười gật đầu. Thế là hai cô gái đóng cửa lại, nói chuyện.
Lần này Phạm Tiểu Đa không giấu diếm, cô đỏ mặt kể lại chi tiết toàn bộ quá trình.
Ngô Tiêu nghe, mặt lúc trắng lúc đỏ, đến khi Tiểu Đa giẫm lên chân của Vũ Văn Thần Quang mới nở nụ cười, nhưng ngay lập tức vẻ mặt lại mang vẻ nghi ngại: “Phạm Tiểu Đa, mình thấy cậu không chỉ gặp phải một kẻ mặt dày, mà con người này còn không biết hai chữ ‘xấu hổ’ viết như thế nào”.
Phạm Tiểu Đa nhìn Ngô Tiêu với vẻ đáng thương: “Làm thế nào bây giờ? Cậu nhất định phải nghĩ cách giúp mình hả cơn tức giận, anh ta thật đáng ghét!”.
Ngô Tiêu cười lạnh lùng: “Cậu từng giúp mình từ chối nhiều lần, theo mình suốt bốn năm, cậu quên hết cả rồi à?”.
Phạm Tiểu Đa nghĩ: “Phải rồi, những người theo đuổi cậu hồi ấy rất nhiều, thế mà gạt hết không để lại một ai”.
Ngô Tiêu nói: “Nghĩ ra rồi à?”.
Phạm Tiểu Đa gật đầu, bắt đầu tưởng tượng ra điệu bộ thảm hại của Vũ Văn Thần Quang giống như tất cả những người theo đuổi Ngô Tiêu “bị hy sinh” trước đây.
Ngô Tiêu nói: “Không thể đối phó với Vũ Văn Thần Quang theo kiểu dùng cứng chọi cứng được, xem điệu bộ thì anh ta gặp cứng cũng sẽ cứng, chúng ta sẽ ‘giết’ anh ta bằng thủ đoạn mềm dẻo, hì hì”. Phạm Tiểu Đa nghĩ, nếu mà anh Sáu của cô nhìn thấy điệu bộ của Ngô Tiêu lúc này, chắc anh ấy sẽ phải bỏ chạy vì sợ, vì thế cô có phần thông cảm với Triết Lạc, không nén được nói: “Ngô Tiêu, cậu sẽ không đối xử với anh mình như thế chứ? Cậu thật đáng sợ!”.
Ngô Tiêu gõ lên đầu của Tiểu Đa: “Với đồng đội mình sẽ ấm áp như mùa xuân, còn đối với kẻ thù thì mới lạnh lùng, vô tình!”.
Nghe vậy Tiểu Đa mới thấy yên tâm.
Hai người cùng nằm dài ra bàn lên kế hoạch. Chỉ một lát, Ngô Tiêu đã viết đầy một trang giấy. Thứ tự mạch lạc chẳng khác gì đề cương luận văn tốt nghiệp, phía dưới còn ghi chú rõ ràng trích dẫn từ án lệ của người theo đuổi đó.
Phạm Tiểu Đa cầm lên xem. Mục đích của điều đầu tiên viết: Làm nhụt nhuệ chí của Vũ Văn Thần Quang, khiến anh ta phải rút lui thất bại.
Chiêu thứ nhất: Lạnh lùng như băng, không lay chuyển.
Ngô Tiêu giải thích: “Mặc cho anh ta lấy lòng cậu thế nào, cậu cũng phải giữ bộ mặt lạnh lùng, ai mà kiên trì được mãi trước bộ mặt lạnh như nước đá? Mặc cho anh ta chọc tức cậu thế nào, cậu cũng phải vững như Thái Sơn, không giận dữ, không nóng vội, dù nói gì cậu cũng vẫn giữ thái độ tốt, làm cho anh ta không thể tức giận vào đâu được. Theo như kiểu của cậu cứ xấu hổ là đỏ mặt và sợ mất mặt, anh ta nắm được điều này có thể sẽ uy hiếp cậu. Cậu thấy không, chẳng phải cậu không dám chạy bằng chân trần là gì? Hễ anh ta vừa đe dọa là cậu sợ?”.
Phạm Tiểu Đa gật đầu liền mấy cái, thầm khen đúng là tuyệt.
Chiêu thứ hai: Mượn đá công ngọc.
Ngô Tiêu giải thích: “Có nghĩa là mượn sức mạnh ở bên ngoài để bù đắp cho sự thiếu hụt sức mạnh của mình”.
Phạm Tiểu Đa vội nói: “Các anh trai mình chắc chắn không được rồi. Mình không muốn các anh ấy xen vào chuyện này”.
Ngô Tiêu cười: “Tất nhiên các anh trai cậu thì không được rồi, ý mình muốn nói tới Lý Hoan! Anh ấy chính là hòn đá mà mình muốn mượn!”.
Ngô Tiêu tiếp tục giải thích: “Lý Hoan có thể giấu các anh cậu, giúp cậu điều tra về Vũ Văn Thần Quang, khẳng định anh ấy đứng về phía cậu, hơn nữa, nếu Lý Hoan điều tra ra Vũ Văn Thần Quang là ai, thì chắc chắn anh ấy sẽ hiểu về Vũ Văn Thần Quang, như thế phần thắng càng lớn hơn”.
Phạm Tiểu Đa nhìn Ngô Tiêu, có phần hơi thiếu tin tưởng: “Cậu không định để cho mình và Lý Hoan đóng vai người yêu của nhau đấy chứ? Như Thế sẽ rất có lỗi với anh ấy”.
Ngô Tiêu nói với vẻ lấn át: “Làm việc lớn thì không nên để ý tiểu tiết, dù sao Vũ Văn Thần Quang cũng chỉ mới biết Lý Hoan đang theo đuổi cậu, không biết anh ấy chỉ là bạn của cậu. Nếu cậu muốn Vũ Văn Thần Quang tức giận mà không biết làm thế nào thì Lý Hoan chính là ứng cử viên tốt nhất”.
Phạm Tiểu Đa vẫn còn do dự: “Như thế quá tàn nhẫn đối với Lý Hoan”.
Ngô Tiêu thở dài: “Vậy thì cứ dùng chiêu thứ nhất đi đã, nếu thực sự không được thì dùng chiêu thứ hai. Bây giờ mình sẽ huấn luyện cho cậu”.
Tiểu Đa ngây người: “Huấn luyện cái gì?”.
Trong đôi mắt to của Ngô Tiêu ngập tràn ý cười: “Huấn luyện cậu cái khí thế dù cho Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt thì cũng không biến sắc”.
Thế là Phạm Tiểu Đa ngoan ngoan ngồi yên chờ cô giáo Ngô Tiêu chỉ dạy.
“Nếu mình, tức là Vũ Văn Văn Thần Quang dịu dàng nói với cậu: Tiểu Đa, chúng ta đi ăn cơm, được không? Thì cậu sẽ trả lời thế nào?”
“Không được, tôi phải về nhà.”
“Sai, cậu phải trả lời là được, sau đó yêu cầu đi ăn ở những chỗ đắt nhất, khiến anh ta thấy xót tiền! Ăn xong ở đó rồi thì mua cánh gà!”
“Mua cánh gà làm gì?”
“Cậu vừa đi vừa ăn, để cho anh ta một tay cầm túi cánh gà, một tay cầm túi đựng rác!”
Tiểu Đa cười khúc khích, nghĩ đến cảnh Vũ Văn Thần Quang cầm mấy chiếc túi đi theo phía sau, người đi đường đều quay lại nhìn, còn mình thì gặm cánh gà một cách đắc ý.
“Nghe đây, nếu anh ta muốn nắm tay cậu, và đòi ôm cậu thì cậu sẽ làm thế nào?”
“Ngoan ngoãn để anh ta nắm, để anh ta ôm.”
“Sai, cậu để cho anh ta nắm, anh ta ôm thì được, hơn nữa, dù sao anh ta cố tình nắm, cố tình ôm thì cậu cũng chẳng có cách nào khác, nhưng không được ngoan ngoãn.”
“Vậy thì phải làm thế nào?”
“Nếu nắm tay cậu, đầu tiên cậu thuận theo, trong túi lúc nào cũng chuẩn bị kẹo cao su, lấy ra nhai, anh ta sẽ không đề phòng, nhân lúc anh ta không chú ý dính kẹo lên tay, để cho anh ta nắm!”
Phạm Tiểu Đa làm điệu bộ buồn nôn: “Như thế thì ác quá?”.
“Là kẹo do cậu ăn, anh ta mới là người buồn nôn!”
“Vậy nếu anh ta ôm mình thì sao? Và lại ở trên phố nữa?”
“Cậu không biết kêu lên là mất lịch sự hay kêu cứu à? Nếu cảnh sát đến thì nói anh ta định bắt cốc cậu! Cậu hoàn toàn không quen biết anh ta! Về điểm này thì hình thức của cậu có sức thuyết phục hơn anh ta!”
Còn nữa, nếu anh ta nói thích cậu với vẻ quyến luyến, thì cậu đừng nói gì cả, cho dù anh ta hỏi gì cũng không nói! Mỉm cười nghe anh ta nói rồi sau đó về nhà. Để cho anh ta không đoán được tình cảm và suy nghĩ của cậu!”
Phạm Tiểu Đa tỏ ý đã hiểu, trong chốc lát thấy tự tin hơn.
“Tóm lại là, phải không vồ vập cũng chẳng quá lạnh lùng, không thể hiện rõ điều gì, cứ giữ điệu bộ dịu dàng nhã nhặn cho anh ta chết!” Ngô Tiêu tổng kết.
Trước khi ra về, Ngô Tiêu còn dặn Tiểu Đa một câu: “Nhớ lấy nhé, nhất định đừng có làm trái ý anh ta và tỏ ra giận dữ với anh ta, như vậy sẽ không có tác dụng đâu!”.
Đêm hôm ấy Phạm Tiểu Đa ngủ rất ngon. Trước lúc ngủ còn mơ màng nghĩ, thì ra những lời của Ngô Tiêu có cả tác dụng an thần tĩnh khí.
Ngày hôm sau đi làm, trạng thái tinh thần của Phạm Tiểu Đa rất sảng khoái, bữa trưa ăn cũng rất ngon. A Phương và A Tuệ cứ hỏi cô có chuyện gì vui phải không. Đúng lúc đó Vũ Văn Thần Quang gửi tin nhắn lên, hẹn hết giờ làm cùng đi ăn cơm. Phạm Tiểu Đa vội soạn tin nhắn trả lời, nói rằng muốn đi ăn một bữa thịnh soạn, phải tới nhà hàng món Triều Châu đắt nhất thành phố. Vũ Văn Thần Quang trả lời lại bằng một chữ “Được”. Tiểu Đa cười hì hì, dường như những điều Ngô Tiêu nói đã bắt đầu được thực hiện một cách lần lượt.
Hết giờ làm, quả nhiên Vũ Văn Thần Quang đưa Tiểu Đa tới nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố ăn món Triều Châu. Đồ Triều Châu nhiều dầu nhưng không ngấy, nhẹ mà không nhạt, độ chín cũng rất vừa, chỉ có điều hơi ít, Tiểu Đa không sợ, chỉ cần gọi nhiều là được, và theo lời của Ngô Tiêu thì phải ăn cho tới lúc Vũ Văn Thần Quang thấy xót mới thôi, Tiểu Đa vừa ăn bữa tối vừa không ngớt lời khen, bụng cô có chút căng lên.
Vũ Văn Thần Quang quẹt thẻ thanh toán, mặt vẫn nở nụ cười, nhìn Tiểu Đa ăn mà thấy còn ngon hơn chính mình ăn. Ăn xong, Vũ Văn Thần Quang nói với Tiểu Đa: “Chúng ta đi bộ một lúc, được không?”.
Câu nói đó vừa may rất hợp với ý của Tiểu Đa nên cô rất vui. Đi được vài bước, Phạm Tiểu Đa nói: “Tôi muốn ăn cánh gà!”.
Thần Quang cảm thấy hôm nay Tiểu Đa ăn rất ngon miệng, thái độ cũng rất tốt. Vì thế, anh không nói gì, lập tức mua nửa cân cánh gà. Phạm Tiểu Đa không cầm lấy, cô nhớ tới lời của Ngô Tiêu: “Anh cầm giúp tôi đi, để tôi còn ăn, có tay nào trống đâu!”.
Khi Phạm Tiểu Đa nói câu này cô cũng cảm thấy trong giọng nói của mình có vẻ nủng nịu, Thần Quang nghe vậy bèn cầm giúp cho cô. Tiểu Đa lắc lư mái tóc buộc thành đuôi ngựa vừa đi vừa gặm cánh gà, ăn hết một cái bèn quay sang nói với Thần Quang: “Phải làm thế nào với những chiếc xương này bây giờ? Không thể vứt bừa trên đường được. Anh cầm giúp tôi”. Nói rồi lấy từ trong túi ra một chiếc túi nilon.
Thần Quang nhìn Tiểu Đa ăn cánh gà với vẻ ngon lành, trong lòng rất vui, đưa tay đón lấy chiếc túi đựng xương, cùng đi với cô. Gặm xong mấy cái cánh gà, Tiểu Đa thấy không thể ăn được nữa vì no. Lặng lẽ đưa mắt nhìn Vũ Văn Thần Quang tay trái cầm cánh gà, tay phải cầm túi rác, người thẳng đơ, vẫn phong độ như thường. Cô thầm than trong lòng, Ngô Tiểu ơi Ngô Tiêu, mình nghĩ, dù cho tay trái anh ấy cầm một con gà, tay phải cầm một con vịt thì cũng chẳng lấy gì làm xấu hổ.
Phạm Tiểu Đa đành phải tự nghĩ cách. Đi qua cửa hàng McDonald’s, tay của Thần Quang thêm một túi khoai chiên, Tiểu Đa đang ăn kem Sundae. Khi đi ngang qua quầy đồ nướng, tay của Thần Quang lại thêm một túi đồ nướng, Tiểu Đa tiếp tục ăn thịt xiên nướng. Sau đó, cô thấy khát, tay anh lại thêm hai chai nước, vì Phạm Tiểu Đa thích uống trà xanh và Coca. Đi hết một đoạn phố, Phạm Tiểu Đa no tới mức chỉ nhìn thấy món ăn đã buồn nôn. Thần Quang mỉm cười, hỏi cô: “Còn muốn ăn gì nữa không?”.
Tiểu Đa lắc đầu: “Không ăn nữa”.
Cô vừa dứt lời, Thần Quang đem tất cả những thứ trên tay nhét vào thùng rác, rồi lấy giấy ăn đưa cho Tiểu Đa lau miệng, sau đó nói với Tiểu Đa: “Lau luôn cả tay đi”, cô lại làm theo.
Thần Quang cười hài lòng, nắm lấy tay Tiểu Đa tiếp tục đi dạo, Phạm Tiểu Đa nghĩ, Ngô Tiêu thật thông minh mưu trí, vì thế vội lấy hai chiếc kẹo cao su ra vừa nhai vừa nghĩ, làm thế nào để bôi nó vào tay bây giờ. Vì muốn vậy, đầu tiên phải làm cho Vũ Văn Thần Quang buông tay mình ra đã.
Đi mãi cho tới khi Tiểu Đa nhìn thấy ở một góc phố có tranh kẹo[1], bèn nói với Thần Quang: “Hồi nhỏ mới được ăn kẹo Đường Nhân, từ khi lớn chưa từng ăn lại”. Tiếp đó cô làm ra vẻ mặt rất thèm thuồng. Thần Quang thì nghĩ, hôm nay Tiểu Đa tỏ ra ngoan ngoãn một cách đặc biệt, nên quyết định mua một chiếc kẹo Đường Nhân thưởng cho cô.
[1] Đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng đổ thành hình người, chim, thú, có thể chơi hoặc ăn.
Phạm Tiểu Đa nói muốn tự mình đổ tranh kẹo, mượn cớ đó rút tay khỏi tay của Thần Quang. Thế rồi nhân lúc Thần Quang không chú ý nhổ chiếc kẹo cao su ra lòng bàn tay. Làm xong, cô nói với Thần Quang: “Không đổ được hình như tôi muốn, thôi vậy”.
Thần Quang mỉm cười chiều theo ý cô, rồi chìa tay nắm lấy tay cô.
Vốn dĩ Thần Quang đi bên trái của Tiểu Đa, nhưng khi đổ kẹo thì đổi chỗ, bây giờ đứng ở bên phải cô, vì thế đưa tay nắm lấy tay phải cô. Phạm Tiểu Đa vô cùng tức giận, vì tay trái của cô mới bôi kẹo cao su. Cô vừa đi vừa tìm mọi cách để vứt bỏ đám kẹo cao su dính ở tay, cô vung tay mạnh hết một con phố mới tạm vứt bỏ được.
Buổi tối về đến nhà, Tiểu Đa lập tức thấy đau bụng. Phạm Triết Lạc giận dữ mắng cô đã ăn uống linh tinh.
Phạm Tiểu Đa gọi điện thoại cho Ngô Tiêu trong trạng thái cả người rũ xuống vì đau: “Tiêu Tiêu, chiêu thứ nhất thất bại hoàn toàn. Mình sẽ không bao giờ đòi đi ăn thịnh soạn với Vũ Văn Thần Quang nữa”.
Hôm nay Vũ Văn Thần Quang cũng thấy thắc mắc, phạm Tiểu Đa tỏ ra dịu dàng và nghe lời một cách khác thường, tới mức anh không dám tin. Anh ngồi nhớ lại mọi chi tiết khi ở cùng với Tiểu Đa hôm nay.
Tiểu Đa ăn ngấu nghiến những món Triều Châu, Tiểu Đa gặm cánh gà, Tiểu Đa ăn kem, Tiểu Đa ăn thịt nướng… Sao cô lại có thể ăn được nhiều như thế nhỉ? Thế rồi mặt anh chợt nở nụ cười vì đã nghĩ ra. Là để cho mình phải xấu hổ vì tay xách nách mang một đống thứ lúc đi trên đường? Thần Quang cười thành tiếng. Phạm Tiểu Đa ơi là Phạm Tiểu Đa, cái kiểu đối phó ấu trĩ như trò đùa ấy với trẻ con đang đi học còn chẳng có tác dụng nữa là. Sao em lại nghĩ ra được nhỉ? Sao lại có thể nghĩ ra cái cách ngớ ngẩn ấy?
Vũ Văn Thần Quang chỉ ước lúc này Tiểu Đa đứng trước mặt mình, anh nhớ tới chiếc miệng nhỏ nhắn của cô và muốn hôn mạnh lên đó một cái.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Đa, anh muốn nghe giọng nói của cô.
“Tiểu Đa, ngủ rồi à?”
“Vâng.”
“Sao giọng nói của em giống mèo kêu thế?”
Từ lúc về đến giờ Tiểu Đa đã phải chạy vào nhà vệ sinh tới mấy lần rồi, cô chẳng còn hơi sức và tinh thần nữa, vì thế cô đáp với giọng lạnh lùng: “Anh cứ thử đi, hết ăn đồ nóng lại ăn đồ lạnh, no tới mức không ăn được nữa, rồi sau đó chạy vào nhà vệ sịnh mấy lần, xem giọng anh có giống với chuột kêu không?”.
Thần Quang thích chí: “Đau bụng rồi à? Hay đấy, hết đau bụng ngày mai sẽ thèm ăn hơn hôm nay cho mà xem!”.
Phạm Tiểu Đa không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu thứ hai, Lý Hoan à, vì bạn bè anh chịu khó hy sinh vậy nhé. Nghĩ vậy, cô cười, đáp: “Đúng thế, anh Hoan nhà tôi cũng nói thế, bảo tôi xổ hết những gì đã ăn hôm nay đi, ngày mai anh ấy sẽ đưa tôi đi ăn thứ gì đó có lợi cho dạ dày hơn. Hôm nay người mệt không tiện nói chuyện nhiều, tôi tắt máy đây!”.
Tiểu Đa tắt máy xong, Thần Quang nhíu chặt mày lại, anh Hoan? Xem ra cũng đào hoa gớm. Chưa xong với người này đã nhào sang người khác để lấy lại cân bằng! Thần Quang cố gắng nhớ lại hình ảnh của anh chàng đã đến đón Tiểu Đa hôm ấy.
Người thấp hơn mình, mặt mũi không đẹp bằng mình, xe cũng bình thường, trông thì có vẻ tinh nhanh. Phạm Tiểu Đa thích cậu ta điểm gì nhỉ? Không phải là hình thức rồi, cũng không hẳn vì có tiền, không lẽ vì tinh nhanh. Mà mình cũng đâu có ngốc. Có điểm gì khác hơn người à? Là điểm gì mới được chứ?
Trong đầu Vũ Văn Thần Quang có hàng loạt câu hỏi chưa tìm được lời giải đáp. Theo lý mà nói, những điều kiện của mình cũng không tồi!
Vũ Văn Thần Quang quyết định ngày mai vẫn đi đón Tiểu Đa. Tiện thể gặp anh chàng Lý Hoan ấy.
Nói xong Tiểu Đa mới thấy hối hận, biết nói với Lý Hoan thế nào bây giờ.
Lần thứ ba Tiểu Đa chủ động gọi điện cho Lý Hoan.
“Lý Hoan, ngày mai chúng ta cùng đi ăn cơm nhé. Anh có rỗi không?”
“Có. Anh sẽ đến đón em.” Lý Hoan cười đáp.