Lý Hoan dường như không đỡ nổi nữa rồi. Câu hỏi buồn cười nhất cũng được đưa ra: “Cậu có biết kể chuyện không?”. Người hỏi câu đó là Phạm Triết Nhân, anh con trai thứ tư của nhà họ Phạm, anh giải thích: “Lúc Tiểu Đa mất ngủ phải có người kể chuyện cho nó, đọc truyện cũng được, nó nằm nghe rồi dần dần sẽ ngủ…”.
Cũng lại là anh Ba Phạm Triết Địa đắc ý, đắc ý tới mức không hỏi trước Phạm Tiểu Đa mà chạy tới kể công với Phạm Triết Thiên. Ít nhiều thì Phạm Triết Thiên cũng đã có kinh nghiệm của một lần sắp xếp buổi xem mặt, nghe xong không có vẻ gì vui mừng, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Đa không dùng áo của người khác lau tay chứ?”.
“Làm gì có, một chiếc bàn tròn, ngồi cách nhau rất xa”.
“Đó là vì tay của Tiểu Đa không với tới, điều đó không có nghĩa là nó không muốn”.
“Không có chuyện hễ sơ ý một chút là làm bắn nước canh lên người người khác?”
“Không có, tối nay ăn hải sản, canh vẫn chưa đem lên thì Tiểu Đa đã về rồi.”
“Đó là vì món ăn không đúng, không có nghĩa là nó không muốn”.
Phạm Triết Địa nổi cáu: “Anh Cả này, anh đừng có nghĩ xấu cho Tiểu Đa như thế, lần trước chắc chắn là nó không cố ý. Em thấy hôm nay Tiểu Đa rất lễ Phép, không bài xích Lý Hoan, anh đừng có ghen với em vì vừa ra tay là đã thành công đấy”.
Phạm Triết Địa nhìn anh Cả với vẻ tự hào. Nghĩ đến chuyện hôn nhân của cô em gái cuối cùng là do mình đưa đến, hơn nữa Lý Hoan lại là chỗ bạn bè, từ nay về sau chắc chắn Tiểu Đa sẽ cảm kích, gần gũi với mình hơn, không hiểu sắc mặt của những người trong nhà sẽ thế nào, nghĩ vậy, Phạm Triết Địa môi nở nụ cười.
Phạm Triết Thiên nhìn thấy thế rất khó chịu: “Cái cậu Lý Hoan ấy là người làm ăn, có đáng tin không?”.
Thế là Phạm Triết Địa được thể khen Lý Hoan hết lời, cuối cùng kết luận: “Lý Hoan nhìn thấy Tiểu Đa nhà mình là lập tức bị tình yêu sét đánh, em vẫn còn chưa nói gì đến chuyện xem mặt, thế mà cậu ấy đã lên tiếng đề nghị giới thiệu Tiểu Đa cho cậu ấy”.
Phạm Triết Thiên nói với vẻ coi thường: “Tiểu Đa trong sáng như vậy, những người lăn lộn trên thương trường như cậu ta nó đã gặp nhiều đâu. Nếu không bị tiếng sét ái tình thì cậu ta có lẽ là người không có mắt”.
Tuy trong lời nói thì coi thường Lý Hoan, nhưng Phạm Triết Thiên vẫn bảo em trai tập trung tư liệu rồi triệu tập mấy anh chị em thảo luận về Lý Hoan.
Lý Hoan nằm trên giường trong trạng thái cực kỳ phấn chấn. Hôm nay đúng là rất thú vị. Đến đài truyền hình, ba cô gái cố làm ra vẻ nghiêm túc không thèm để ý đến cậu, em gái Phạm Tiểu Đa của Triết Địa còn làm mặt lạnh, từ chối không ăn đồ ăn mà cậu mang đến. Thế mà, cậu vừa bước chân ra khỏi đã nghe thấy tiếng cười trong phòng máy, biết ngay là ba cô gái đó đang ăn đồ ăn mà cậu mua tới và cười đùa.
Lý Hoan vừa tức lại vừa buồn cười, định ngày mai đến làm quảng cáo sẽ tiếp tục mang theo một túi đồ ăn nữa để trêu ba cô gái quỷ quái đó. Không ngờ, buổi tối Phạm Triết Địa rủ cậu đi ăn, và cậu nhìn thấy cô gái đáng ghét nhất trong số ba cô đó.
Lý Hoan không bỏ qua vẻ bất lực và ghét bỏ hiện lên trong mắt Tiểu Đa. Thấy cô có vẻ rất không thích ăn cơm cùng mình, lại còn cố làm ra vẻ thục nữ trước mặt anh Ba của cô.
Trong lòng Lý Hoan lúc đó đã nghĩ: Cô cứ làm ra vẻ đi, để tôi xem cô có thể giả vờ đến lúc nào. Nên cậu thỉnh thoảng lại hướng câu chuyện về Tiểu Đa, quả nhiên cô cố ý tìm cớ ra về. Khi về, còn đưa ánh mắt luyến tiếc nhìn đám vỏ sò trên bàn. Trong khoảnh khắc đó, Lý Hoan thấy lòng mình không còn giữ được vẻ cân bằng như trước nữa. Không lẽ, cậu và anh Ba của cô còn không bằng đám vỏ sò?
Lý Hoan cảm thấy Phạm Tiểu Đa rất thú vị. Chỉ trong hai lần gặp mặt cùng một ngày ngắn ngủi, cậu đã phát hiện ra, cô gái này không hề nhã nhặn như vẻ bề ngoài. Vì sao Phạm Triết Đia hằng ngày nhìn thấy em gái lớn lên mà không nhận ra điều đó, lại hình dung em gái mình như thiên sứ?
Cậu nhớ lại vẻ phấn chấn của Phạm Triết Địa khi nói về em gái, Phạm Triết Địa đã dùng một loạt tính từ rất hay để nói về em mình, nào là trong sáng, đáng yêu, xinh đẹp, có lễ nghĩa, hào phòng, hiểu biết… Hầu như tất cả những gì có thể hình dung về các đức tính tốt đẹp của con gái đều có trong đó.
Lý Hoan nghe nói một hồi, rồi đột nhiên hỏi Phạm Triết Địa: “Tôi thấy khi rời đi, mắt cô ấy cứ nhìn đám vỏ sò trên bàn với vẻ rất luyến tiếc. Vì sao vậy?”.
Phạm Triết Địa nghe vậy bèn nhảy dựng lên, chạy ra cửa gọi phục vụ, khi phục vụ vào bèn nói: “Vừa rồi mải nói chuyện quên không dặn các cô, đừng thay đĩa đồ bỏ đi, hãy để cho tất cả vỏ ốc, vỏ sò mà chúng tôi đã ăn vào trong túi để mang về. Mấy cái đĩa lúc trước còn không?”. Nói xong, nhìn người phục vụ với ánh mắt đầy hy vọng.
Người phục vụ đáp với vẻ khó xử: “Đều đổ vào thùng rác rồi ạ”.
Phạm Triết Địa nghe vậy, bèn nói: “Đem thêm một phần như ban nãy. Lý Hoan, chúng ta ăn thêm ít nữa nhé?”.
Lý Hoan không hiểu, Phạm Triết Địa bèn giải thích: “Mỗi lần ăn hải sản, Tiểu Đa đều mang đống vỏ sò đó về, nó thích ghép vỏ sò, vỏ ốc thành tranh”.
“Thế thì bảo người ta lấy toàn bộ số vỏ sò mà khách hàng ăn mang về không được à?”
Phạm Triết Địa lắc đầu: “Tiểu Đa không thích vỏ sò vỏ ốc của người lạ, nó chê là bẩn. Số lần Tiểu Đa ăn hải sản không nhiều, hôm nay ăn rồi mà không mang vỏ về được, hẳn trong lòng nó không vui, tôi mà mang về không biết nó sẽ vui đến cỡ nào”.
Phạm Triết Địa nói, mắt sáng bừng, Lý Hoan nghe mà sửng sốt và lại càng cảm thấy Phạm Tiểu Đa vô cùng thú vị, cậu rất muốn biết cô gái nhìn qua thì chỉ có thể nói là thanh tú rốt cuộc vì sao lại có ma lực lớn như vậy.
Lý Hoan lên tiếng yêu cầu giúp đỡ để trở thành bạn trai của Tiểu Đa, Phạm Triết Địa cũng không từ chối. Nhưng khi Lý Hoan đưa ra quyết định ấy thì vẫn chưa yêu Tiểu Đa, mà chỉ vì hiếu kỳ, và thế là cậu đã phải phát hoảng vì tai họa do tính hiếu kỳ đưa lại.
Ngày hôm sau, Lý Hoan xách một túi đồ ăn vặt đến đài truyền hình. Chương trình quảng cáo được làm rất thuận lợi, ba cô gái tỏ ra khá nghiêm túc với công việc, không săm soi cậu, sau khi làm xong thì đem túi đồ mà cậu mang tới sang phòng làm việc ăn. Phạm Tiểu Đa đối xử với cậu rất lạnh nhạt, cứ như thể tối qua chưa từng ăn cơm cùng nhau. Lý Hoan cũng không tìm cơ hội nói chuyện với cô, câu không vội, vì cơ hội mà Phạm Triết Địa tạo cho còn nhiều.
Phạm Tiểu Đa chẳng để tâm đến anh chàng Lý Hoan mà anh Ba định giới thiệu cho. Cô nghĩ rằng, cũng giống như lần trước khi anh Cả giới thiệu cho, cô không thích là coi như xong. Anh Ba cũng không tới tìm cô nói về việc này, vì thế cô đối xử với Lý Hoan giống như với tất cả các khách hàng đến làm quảng cáo.
Thấy Lý Hoan hôm nay lại mang đồ ăn đến để lấy lòng mấy cô gái, Tiểu Đa càng thấy ghét anh chàng rất hiểm tâm lý phụ nữ này.
Tiểu Đa không hề biết rằng, tối nay, sáu anh chị em cô giấu cô họp mặt để đánh giá về Lý Hoan.
Phạm Triết Địa gọi điện cho Lý Hoan: “Lý Hoan, hôm qua cậu nói rằng muốn Tiểu Đa nhà tôi làm bạn gái của cậu đúng không?”.
“Đúng vậy, tôi nghiêm túc đấy.”
“Cậu chắc chắn như vậy chứ? Xác định lại lần nữa xem.”
Lý Hoan nghe giọng của Phạm Triết Địa rất nghiêm túc, không nén được cười: “Là nghiêm túc, tôi nghĩ, anh có thể giới thiệu để em gái của anh làm bạn gái của tôi”.
Ở đầu dây bên kia, Phạm Triết Địa trầm ngâm một lát, rồi nói: “Vậy thì được, bảy giờ tối nay, gặp nhau ở Thiên Hương Các Đại Tửu Lầu”.
Lý Hoan không nín được cười, cậu không hiểu vì sao Phạm Triết Địa lại có vẻ trịnh trọng đến thế. Bảy giờ tối, Lý Hoan bước vào Thiên Hương Các Đại Tử Lầu rất đúng giờ.
Cô gái phục vụ đưa cậu tới trước cửa phòng đặt riêng. Bỗng nhiên Lý Hoan thấy hơi căng thẳng, cứ cảm giác có điều gì đó không bình thường. Khi đẩy cửa phòng ra, cậu sững người, trong phòng rất đông người. Tất cả nam giới và phụ nữ trong phòng thấy cậu bước vào, đều nhìn Lý Hoan chăm chú bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
Không lẽ mặt mình có vết nhọ? Cà vạt thắt không đúng? Hay là khóa quần quên không kéo? Trước con mắt của nhiều người, Lý Hoan đã suy nghĩ lung tung như vậy.
Phạm Triết Địa bước tới, kéo cậu vào chỗ, rồi mời Lý Hoan ngồi xuống chiếc ghế xoay lưng về phía cửa. Ngồi đối diện với cậu là một người đàn ông trung niên, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, toàn thân người ấy toát lên vẻ đầy uy nghiêm.
Phạm Triết Địa giới thiệu: “Lý Hoan, đây là anh Cả của tôi, đây là chị dâu cả, chị Hai, anh rể, em thứ tư và vợ chú ấy, em thứ năm và vợ, em thứ sáu. Đây là vợ tôi, cậu cũng đã biết rồi”.
Lý Hoan đưa mắt nhìn mọi người, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, cậu cứ tưởng rằng hôm nay Phạm Triết Địa hẹn Tiểu Đa đi ăn cơm, không ngờ có cả một đoàn các anh chị của cô. Hơn nữa, mục đích có lẽ chỉ có một, muốn để cho Tiểu Đa làm bạn gái của cậu, thì phải được mọi người chấp nhận.
Lý Hoan cảm thấy rất buồn cười, cậu không thể nào chấp nhận nổi cái kiểu bày binh bố trận như thế này. Đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy tò mò, rất muốn biết nếu mình qua được cửa này, được mọi người trong nhà họ Phạm chấp nhận, thì cái cô Phạm Tiểu Đa bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn ấy có thực sự nghe lời và làm bạn gái của mình hay không. Nghĩ đến đây, Lý Hoan lấy lại phần nào tinh thần để chuẩn bị ứng phó với thử thách của gia đình họ Phạm.
Sau khi ngồi xuống, hầu như Lý Hoan chẳng có thời gian để ăn uống gì. Câu hỏi quá nhiều, thời gian trả lời cũng có hạn, cậu chợt nhớ đến cuộc thi biện luận hồi đại học cách đây ít năm.
“Cậu thích Tiểu Đa ở điểm nào?”
“Trong sáng, đáng yêu, xinh đẹp, lễ phép, hào phóng, hiểu biết…” Tất cả những từ mà hôm qua Phạm Triết Địa nói, hôm nay được Lý Hoan bê ra nguyên xi. Thực ra, cậu cũng chỉ mới quen Tiểu Đa hai hôm nay, nói với nhau cũng chưa quá hai mươi câu.
“Cậu làm bạn trai của Tiểu Đa, định sẽ đối xử tốt vói nó như thế nào?”
Lý Hoan cảm thấy đầu căng ra, hiện tại cậu vẫn chưa có ý định lấy Tiểu Đa làm vợ, chỉ định nhờ giới thiệu, làm quen rồi tìm hiểu, đơn giản thế thôi. Sao bây giờ lại thành ra phải cam kết chịu trách nhiệm suốt đời với Tiểu Đa thế này? Lý Hoan nghĩ một lát, đáp: “Tôi sẽ làm những việc nên làm”.
Những câu hỏi tiếp sau càng thêm phong phú.
“Cậu có biết nấu cơm không?”
“Hằng ngày cậu có đưa đón Tiểu Đa đi làm không?”
“Cậu có phát chán vì phải đưa nó đi dạo phố mua đồ không?”
“Cậu có biết trồng hoa không?”
“Cậu có đưa Tiểu Đa tới những chỗ làm ăn của mình không?”
Lý Hoan có vẻ không đỡ nổi nữa rồi.
Câu hỏi buồn cười nhất cũng được đưa ra: “Cậu có biết kể chuyện không?”.
Người hỏi câu đó là Phạm Triết Nhân, anh con trai thứ tư của gia đình họ Phạm, anh giải thích: “Khi Tiểu Đa mất ngủ phải có người kể chuyện cho nó, đọc truyện cũng được, nó nằm nghe rồi dần dần sẽ ngủ. Tất nhiên, đây là việc mà cậu phải làm sau khi cậu và Tiểu Đa kết hôn, tôi chỉ muốn tìm hiểu thế thôi”.
Lý Hoan nghe mà thấy ù cả tai. Cậu gần như muốn rút chạy.
Lúc đó, anh Cả họ Phạm kết luận: “Lý Hoan, chúng tôi giao Tiểu Đa cho cậu, cậu phải yêu thương nó. Mọi người còn có vấn đề gì nữa không?”. Khắp bàn tiệc không có tiếng phản đối. Phạm Triết Thiên lại tổng kết bằng một câu: “Vậy thì được rồi, kể từ hôm nay, mọi người tập trung sức lực, giúp Lý Hoan và Tiểu Đa hẹn hò yêu đương. Lý Hoan, có vấn đề gì khó khăn cứ tìm chúng tôi. Có điểm nào không hiểu về Tiểu Đa cứ việc hỏi. Ok?”.
Lý Hoan ngây ra một hồi lâu, rồi đột nhiên ý thức được rằng câu “Ok?” là nhằm vào mình, nên đáp lại một tiếng “Ok” trong trạng thái mơ hồ.
Trên đường từ nhà hàng về nhà, Lý Hoan vẫn không hết bàng hoàng. Cậu không hiểu, chỉ là nhờ Phạm Triết Địa giới thiệu để cậu làm quen với Tiểu Đa, để cô trở thành bạn gái của mình, thế mà không hiểu sao chuyện lại thành ra như thế?