Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 13: Chương 13: HOÀNG TỬ QUỶ TỘC




Trên trời cao, ánh trăng khổng lồ tỏa sáng lừng lẫy cả vòm trời, hóa ra cũng chỉ là nửa mảnh trăng tàn cô đơn.

Lúc này trong hoàng cung Lam Thành, mọi thứ đang trở nên xáo trộn hơn bao giờ hết.

Đại điện rộng mênh mông nhưng chỉ có vài cung nhân đang nghiêm cẩn đứng thinh lặng. Ánh nắng mặt trời vừa tắt, hàng chục sợi lông chim lửa bị neo lại trong cái chặn đèn to bằng chiếc cốc nhỏ, mỗi lần một ngọn gió thổi qua, sợi lông lại khẽ lay động khiến ánh sáng trong gian điện cũng lung lay ít nhiều.

Cửa vừa hé mở khiến Vân Tình đang đi tới đi lui trong điện ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy đó là Kiến Phi thì sắc mặt thất vọng trông thấy, lại cúi xuống nhìn nhìn mũi chân mình, ngón tay vô thức siết chặt lại.

“Bọn Thiên Tường đã đi qua Hỏa Thành rồi, nhắm chừng trong nay mai sẽ vào đến đây thôi.” –Kiến Phi đi vào, đặt một cuộn giấy da lên cái bàn thấp dưới điện, thở dài –“Đột nhiên lại muốn đến đây, còn là đúng lúc Hân Vũ không có trong thành nữa. Không biết bọn chúng muốn gì.”

“Có khi nào chúng biết tin Hân Vũ không ở đây nên định đánh úp không?” –Vân Tình đan hai tay vào nhau, sắc mặt tái xanh liếc ra bầu trời đêm bên ngoài –“Bây giờ trong thành chỉ có anh và Hạ Dương. Em thật sự rất lo…”

“Không có gì phải lo cả, Đình Nguyên cũng đã về rồi. Ít ra có ba người bọn anh ở đây, quân quỷ tộc kéo đến cũng không nhiều, chúng không làm gì được chúng ta đâu.”

“Sao Đình Nguyên lại về?”

“Mấy ngày trước anh gọi cậu ấy về trợ giúp Hân Vũ. Nhưng cậu ấy không qua được cửa Thổ, may mắn lắm một mình cậu ấy mới tìm được đường thoát ra. Cậu ấy nói cổng Lăng Thiên đế hoàn toàn đóng lại rồi, thử mọi cách cũng không vào được, thế nên anh gọi cậu ấy về.”

“Sao cổng lại bị đóng? Có lẽ nào Hân Vũ…”

Vân Tình lắp bắp, nửa câu cuối mãi mà vẫn không thốt ra được. Sắc mặt Kiến Phi lúc này cũng trắng bệch. Ngẫm đi ngẫm lại, bước vào Lăng Thiên đế bao nhiêu nguy hiểm không nói. Mà với cá tính của Hân Vũ, nếu không lấy được Long bì cũng không trở ra. Cô đi lâu như vậy ắt hẳn là có vấn đề.

Lẽ ra khi đó anh phải cương quyết ngăn chặn cô hơn mới phải.

Vân Tình lo lắng đến mức nắm chặt áo choàng muốn rách cả ra. Kiến Phi thấy vậy bèn kéo tay cô ra khỏi mảnh vải, nhẹ nhàng nói: “Em bình tĩnh một chút. Mai là bọn Thiên Tường kéo đến rồi. Bây giờ Hân Vũ không có ở đây, bệ hạ lại bệnh như vậy, mọi chuyện đều phải trông chờ vào em. Nếu em cũng như vậy thì bọn anh làm sao chứ?”

Vân Tình thở ra, nhẹ giọng: “Em biết, nhưng… anh biết mà, trước giờ em chưa từng đối mặt với một người quỷ tộc nào cả.”

“Còn có anh và Hạ Dương ở đây. Em lo gì chứ? Hơn nữa…”

Kiến Phi còn chưa nói hết câu đã bị ngắt ngang bởi một tên lính xông vào. Phi thoáng nhìn màu sắc liền nhận ra đó là cấm quân giữ cổng. Gã thấy anh và Vân Tình bèn cúi xuống thông báo: “Thưa tướng quân, công chúa vừa trở về, người đang vào cung ạ.”

Tin tức này khiến bầu không khí ngột ngạt trong điện bỗng biến mất hắn. Vân Tình cũng chẳng thèm hỏi lại, liền lao ra ngoài. Nhưng cô chỉ đi được mấy bước đã va thẳng vào một người khác đang đi hướng ngược lại, nhìn kỹ một chút mới nhận ra là gã thanh niên trước đây đã từng cứu cô trong rừng Địa Đàng.

“Cô làm gì thế? Lỡ đụng trúng cô ấy thì sao?”

Giọng Phong có vẻ hơi tức giận. Theo lý thì Hân Vũ chưa từng bị ai trừng mắt lớn giọng như vậy, nhưng một phần vì cũng đã biết tính cách Kỳ Phong không quan trọng hóa những chuyện này, huống chi đứng cạnh hắn không phải Hân Vũ thì còn ai vào đây? Mũ choàng trên đầu cũng không che hết được vẻ mệt mỏi của cô, nhưng thần sắc lại bình thường, tay chân lành lặn, có vẻ là không tổn thất nào. Vân Tình cũng chẳng hỏi việc long bì thế nào, chỉ bước lại dìu Hân Vũ: “Chị không sao chứ? Sao lại tự mình quyết định thế hả? Lỡ chị có chuyện gì thì sao?”

Vân Tình cao hơn Hân Vũ một chút, thế nên lúc này Hân Vũ hơi cúi xuống, trông lại giống như cảnh tượng bà mẹ đang mắng con vậy. Hân Vũ chẳng những không giận, lại còn lấy tay xoa xoa mặt Vân Tình, cười bảo: “Không phải đã không sao rồi sao. Xem chị mang gì về này?”

Lúc này mọi người mới chú ý vào chiếc hộp và quyển sách dày cộm trong tay Hân Vũ. Vân Tình nhận lấy chiếc hộp trước, vẻ mặt hơi nghi ngờ nhìn vào mảnh da xù xì nằm dày trong hộp. Hân Vũ cười xòa:

“Còn nhìn gì nữa? Là long bì thật đấy. Mau mang đến cho người bào chế thuốc cho cha mau.”

Vân Tình nghe thấy thế thì mừng rỡ vâng dạ, ôm lấy chiếc hộp chạy ra ngoài, gần như quên bén đi sự hiện diện của quyển sách kỳ lạ mà Hân Vũ đang ôm trong tay.

Bóng dáng Vân Tình vừa biến mất, nụ cười trên khóe môi Hân Vũ cũng dần nhạt đi. Cô đưa mắt sang nhìn Kiến Phi, lạnh lẽo nói: “Gọi Hạ Dương đến đây. Còn tình hình mấy ngày qua nữa. Anh nói hết một lần đi.”

Bấy giờ Kiến Phi mới cười cười, bước ra ngoài ra lệnh cho quân lính gọi Hạ Dương đến. Ánh mắt anh cũng nhanh chóng lướt qua Kỳ Phong. Hắn đặt một tay lên tay Hân Vũ, dìu cô đi đến chiếc ngai bên trên. Mà lạ lùng là, Hân Vũ cũng chẳng phản đối.

—oo0oo—

Bởi vì quỷ tộc là chủng loài khá kiêng kị ánh sáng mặt trời, thế nên phải đến xế chiều ngày hôm sau, phái đoàn của họ mới vào đến cổng Lam Thành. Tuy vậy từ trước đó một ngày toàn thành đều đã được lệnh giới nghiêm, thỉnh thoảng vài hộ dân lại hé cửa, nhìn ra bầu không khí im ắng đến đáng sợ, dường như họ chỉ mong mau chóng đuổi được bọn quỷ tộc này ra khỏi thành sớm lúc nào càng tốt lúc ấy.

Thời gian cấp bách, Kỳ Phong chỉ kịp nhờ người báo bình an cho nhóm Kiệt và Du biết. Hắn mất tích mấy ngày, cô chị hắn thể nào cũng ngồi trên chảo lửa. Mà tình hình trong thành lúc này đã loạn hết cả lên rồi, đến cả hắn cũng chẳng biết bọn họ đã di tản chưa nữa.

Hắn chỉ ra ngoài một lúc, quay trở lại đại điện thì đã thấy nhóm người Vân Tình, Hạ Dương, Kiến Phi đứng đấy từ lúc nào. Không chỉ vậy, cả anh chàng Đình Phi hắn từng gặp trong Lăng Thiên đế cũng có mặt nữa.

Phong vừa bước vào bèn cảm thấy bầu không khí khác lạ. Trong điện trừ nhóm vương tôn quý tộc trên và Hân Vũ ra thì chẳng còn cung nhân nào khác, thậm chí cả lính gác cũng bị đẩy ra tới tận cổng lớn. Có gã nhìn thấy hắn cũng muốn chặn lại, nhưng lại ngại vì hắn là người Hân Vũ mang về nên cũng không dám có hành động gì khác, đành để hắn qua cửa.

Hết thảy Kiến Phi và Vân Tình nhìn thấy Kỳ Phong cũng có phần ngạc nhiên, còn sắc mặt Hạ Dương, Đình Nguyên vẫn không có gì thay đổi. Phong đã từng gặp hết mọi người, thế nhưng khi đó mỗi người đều mang theo vẻ hiên ngang khí phách, chưa từng có vẻ mặt trang trọng xen lẫn e sợ như thế, nhìn càng khiến hắn không quen. Như cũng cảm thấy sự có mặt của mình khiến không khí trở nên quái dị, Phong tằng hắng một tiếng, đành đi thẳng một nước đến bên cạnh chiếc ngai Hân Vũ đang ngồi.

Hân Vũ liếc mắt sang nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì. Hành động này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Từ trên đài cao nhìn xuống nhóm người bên dưới, đột nhiên hắn lại nhớ tới hình ảnh các vị vua thường triệu kiến triều thần trên tivi, mà đứng bên cạnh lúc nào cũng là một thái giám cả. Nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn lại trở nên cau có.

Thời gian hắn ra ngoài chắc chắn đã bỏ qua chuyện hay ho gì đó, bởi vẻ mặt ai nấy lúc này cũng đều xám xanh như cá chết, thậm chí Hạ Dương còn hơi cúi đầu xuống. Không khí trầm lắng càng lâu khiến ai nấy đều sốt ruột, Vân Tình đành lên tiếng: “Hân Vũ, chuyện này bỏ qua được thì bỏ qua đi. Không phải dù sao anh ta và chị cũng đã trở về an toàn rối đấy thôi? Hạ Dương chỉ là…”

Nhưng cô chưa nói được hết lời, Hân Vũ đã nhàn nhạt đưa mắt sang Kiến Phi, cắt ngang: “Phi, anh nói thử xem theo quân quy thì Hạ Dương nên bị xử thế nào?”

Kiến Phi phút chốc bị đẩy ra đầu con sóng, ái ngại nhìn cậu bạn bên cạnh, song cũng không cách nào khác là đành nói thật: “Quân lính không tuân theo lệnh bị cách chức, đuổi ra khỏi quân đội. Tướng quân tùy theo mức độ nặng nhẹ mà trừ bổng lộc hoặc phạt trấn giữ cổng thành một tháng.”

“Được thôi, vậy Hạ Dương, anh nói tôi nghe anh thấy lỗi của mình là nhẹ hay nặng?” –Giọng Hân Vũ vẫn vang lên đều đều.

Hạ Dương thở dài, đành giơ đầu chịu báng: “Nặng.”

Hân Vũ nghe vậy hàng lông mày cau lại mới khẽ giãn ra, cô khoác tay nói như truyền lệnh: “Vậy phạt tướng quân Hạ Dương trấn giữ cổng thành trong một tháng đi.”

Câu nói này khiến không chỉ khóe mắt Vân Tình co giật mà cả Kiến Phi, Đình Nguyên đều giật mình ngạc nhiên. Bọn họ vốn trưởng thành cùng nhau, xưa nay cũng phạm không ít lỗi, nhưng tội nặng lắm thì cũng như Đình Nguyên vài năm không được về Lam Thành thôi, chứ chẳng ai phải làm lính giữ cổng cả. Họ đều là tướng quân, đứng trước thành như thế chẳng phải làm trò hề cho cả Nhân quốc hay sao?

Không đợi ai kịp cầu xin, Hân Vũ đã hướng mắt sang, ra lệnh cho Kiến Phi và Đình Nguyên: “Tôi nghĩ nội trong rạng sáng nay họ sẽ đến nơi. Hai người đưa quân ra cổng thành tiếp đón đi. Nhớ là đừng làm kinh động dân chúng. Hạ Dương, anh cũng ra cổng thành đi, hình phạt bắt đầu từ bây giờ.”

Mấy tiếng cuối cô nói rất liền mạch, nhưng ba người kia đã ở bên cạnh cô bao nhiêu năm, hiển nhiên lập tức hiểu hàm ý trong đó. Chỉ có Vân Tình dường như vẫn còn muốn tranh cãi.

“Chị, em cảm thấy…”

“Ban ngày là thời điểm quỷ tộc yếu nhất. Họ đến, Vân Tình chịu trách nhiệm thu xếp phòng nghỉ ngơi cho họ. Sau đó là yến tiệc vào buổi tối. Nên nhớ cả hoàng cung phải tăng cường canh gác, đừng để họ có cơ hội lẻn được ra ngoài. Trong cung được giăng bùa bảo vệ rất nhiều, sẽ hạn chế được chúng.”

Sắc mặt Hân Vũ rất nghiêm túc, hầu như không đá động gì tới Vân Tình. Cô nàng này hơi uất ức vì bị bỏ qua, còn định lên tiếng nữa thì vạt áo choàng đã bị Hạ Dương kéo kéo. Dù sao đối phó với quỷ tộc lúc này vẫn quan trọng hơn. Những chuyện khác đành gác lại.

Gian điện thoáng chốc lại trở về vẻ thâm trầm vốn có. Không ai hỏi thì Hân Vũ tựa như chẳng hề ý kiến gì, mắt vẫn dõi theo mấy cuộn giấy da lớn trải trên bàn, thỉnh thoáng khóe môi lại mím chặt.

Kỳ Phong đã đứng trong điện từ nãy giờ. Nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô, hắn không dám gọi, chỉ có thể lẳng lặng đứng cạnh ngắm nhìn. Da Hân Vũ lúc nào cũng trắng bệch, nhìn hơi thiếu sức sống. Cả Kỳ Phong cũng không hiểu được, bấy giờ trong Lam Thành không còn lạnh mấy nữa, trong điện còn có cả một chiếc lò sưởi đang cháy lách tách, vui tai là thế mà hầu như chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Kiến Phi và Đình Nguyên nhìn nhau, lại khẽ liếc sang Kỳ Phong, rốt cuộc cũng không kìm được lòng mà lên tiếng: “Công chúa, vậy người này…”

“Từ giờ, anh ta sẽ là hộ vệ của tôi.”

Hân Vũ vẫn không thèm nhìn lên, nhưng cái tin này chẳng mấy chốc khiến tất cả mọi người trong điện đều ngạc nhiên. Phong dĩ nhiên cũng không ngờ Hân Vũ lại nói vậy, quyết định bất ngờ này bất chợt khiến hắn cảm thấy khó hiểu. Cô rõ ràng không muốn nhìn nhận hắn, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác giữ hắn bên mình, thậm chí lần này còn để hắn ở lại bên cô. Thế có phải là ngầm đồng ý rồi không?

Bên kia Vân Tình vẫn là người cảm thấy khó hiểu nhất. Xưa nay cô là người duy nhất không e ngại Hân Vũ, vẫn còn muốn làm rõ trắng đen thì Hạ Dương đã giữ cô lại, kính cẩn nói với Hân Vũ: “Giờ không còn sớm, chúng tôi lập tức chuẩn bị quân đội.”

Đình Nguyên và Kiến Phi dĩ nhiên cũng không ngốc, thấy Hạ Dương đánh bài chuồn, liền lấy lý do tương tự để lập tức cáo lui. Họ đi rồi mà Phong vẫn còn ngơ ngẩn đó, thật sự không tin được thái độ của bọn người này thế là sao chứ?

Đi khá xa đại điện rồi Hạ Dương mới buông cánh tay đang giữ chặt Vân Tình ra, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh: “Sao không cho em hỏi chứ? Cho dù Kỳ Phong từng cứu em, cũng đã cứu Hân Vũ, nhưng lai lịch anh ta không rõ ràng. Giữ một người như thế bên cạnh, rốt cuộc Hân Vũ muốn gì chứ?”

Hạ Dương khẽ lắc đầu, còn chưa kịp cất lời thì Kiến Phi và Đình Nguyên đã bước lên trước. Tay Kiến Phi xoa xoa cằm, hàm răng trắng hé lộ nụ cười bí hiểm: “Em không cần lo quá, trước giờ Hân Vũ chẳng làm chuyện lỗ vốn bao giờ. Người nên thấy lo là gã ngoại quốc kia thôi.”

Vân Tình càng mờ mịt hơn: “Nghĩa là sao?”

Hạ Dương thở dài: “Khờ quá. Em nghĩ tại sao anh lại phải bày ra nhiều trò như vậy, cho dù kháng lệnh Hân Vũ cũng phải lén lút ra ám hiệu cho cậu ta tới Lăng Thiên đế chứ? Em nghĩ Lăng Thiên đế là nơi dễ đi dễ về thế sao? Năm mươi tinh binh của Đình Nguyên đều chôn vùi trong đó cả đấy. Cả Hân Vũ cũng suýt chết trong đó, chỉ có cậu ta mang được cô ấy về thôi. Mà trăm năm nay, đi hết thế giới có ai có hỏa tính cao như cậu ta không chứ?”

Vân Tình ngây ra, những mảnh ghép mơ hồ trong đầu càng lúc càng rõ ràng. Cô lắp bắp: “Ý anh là cậu ta chính là Hỏa Linh.”

“Tạm thời thì vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng sau khi họ trở ra từ Lăng Thiên đế, anh nghĩ cũng chín phần mười rồi.” –Kiến Phi khẽ nhếch môi, ánh mắt lại hướng về phía đại điện cách đấy mấy trăm bước –“Hiện giờ Hân Vũ giữ cậu ta bên cạnh như thế có thể là vì muốn kềm cặp pháp thuật cho cậu ta. Dù sao lúc này để cậu ta ra ngoài cũng không an toàn. Khi thời cơ đến rồi, trước sau gì cô ấy cũng tống cậu ta đến chỗ Tần Pháp sư mà thôi.”

Dưới sự trấn an của Kiến Phi và Hạ Dương, Vân Tình rốt cuộc cũng có thể trút được gánh nặng trong lòng, thở phào thành tiếng. Chỉ có Đình Nguyên nãy giờ vẫn lạnh lùng đứng tách biệt với bọn họ, tay đưa lên vân vê tà áo choàng. Thần sắc trong mắt anh bất giác lại mông lung đến lạ.

Trên trời cao, ánh trăng khổng lồ tỏa sáng lừng lẫy một góc trời, hóa ra cũng chỉ là nửa mảnh trăng tàn cô đơn.

Trong đại điện, Hân Vũ vẫn ngồi phê duyệt công văn rất lâu. Hơn nửa tháng cô vắng mặt, dù có Vân Tình và Kiến Phi cùng nhau giúp đỡ việc trong triều, nhưng có nhiều thứ họ cũng chẳng dám tự quyết được. Cô chăm chú đến nỗi hầu như không hề để ý bên cạnh mình vẫn còn một người khác, đến lúc cảm thấy mỏi cổ, giật mình lại thì bên ngoài đã gần nửa đêm rồi.

Hân Vũ hơi xoa xoa vùng thắt lưng. Hơn ai hết cô biết rõ lúc ngã trúng cỗ quan tài thì vùng này đã bị chấn thương nghiêm trọng. Chẳng qua thể trạng cô vốn hồi phục nhanh, hơn nữa còn phải vội vàng rời khỏi lăng nên không mấy để ý, giờ ngồi một chỗ thì lại âm ỉ cả. Bàn tay vừa vươn lên lại chạm trúng vật nào đó.

Ở góc bàn lớn bên cạnh, Kỳ Phong ngồi gục đầu xuống bàn ngủ mê mệt. Mái tóc lòa xòa của hắn rũ xuống che đi nửa phần gương mặt, dưới ánh sáng vàng vọt của lông chim lửa lại càng trở nên thanh thoát đến lạ.

Cô biết hắn đã mệt lắm rồi. Trở về hoàng cung rồi cô mới kinh ngạc nhận ra hắn đã ở bên cạnh mình đến năm ngày trong lăng mộ. Cả năm ngày dài đằng đẵng thế, liên tục di chuyển, triền miên chiến đấu mà không có hột cơm nào vào bụng, đến cả cô cũng thấy đuối sức chứ huống chi là hắn.

Vậy mà, tên con trai này chả than thở lời nào, vẫn cứ một mực đi lẽo đẽo theo cô.

Đến cả cô cũng chẳng hiểu mình có chỗ nào thu hút khiến hắn cứ phải bán mạng vì mình như thế. Dẫu cho điều này có hơi phù hợp với ý định ban đầu của cô, nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy chua xót.

Nhớ đến, dường như từ lúc gặp nhau đến giờ, cô còn chưa bao giờ nhìn rõ gương mặt hắn.

Không phải cô cố ý, nhưng cá tính cô trước giờ vẫn vậy, cái gì lãnh đạm được thì lãnh đạm, không cần để ý thì không để ý. Thêm nữa khả năng nhận diện gương mặt cũng rất kém. Có những đại thần đã tiếp kiến hơn chục lần, nhưng nếu vô tình gặp lại, cô cũng chẳng nhớ họ là ai. Những lúc ấy toàn là Kiến Phi phải bao che cho cô cả.

Nhưng nhìn vẻ mặt đang say ngủ này, trong lòng cô lại như bị thôi thúc. Cô hơi vươn người, tay nhè nhẹ vén mái tóc lòa xòa kia lên, chỉ sợ làm hắn thức giấc.

Thật ra hắn cũng khá đẹp trai. Sóng mũi thẳng, môi mỏng, hàng mày dày vừa nghiêm nghị vừa khẳng khái, đôi mắt lúc này đang nhắm nghiền kia thế mà lại khẽ đong đưa hàng mi.

Cô hơi nghiêng đầu, chẳng hiểu sao lúc nhìn vào hàng mi dài kia, tim lại khẽ run lên thình thịch.

Mà trong lúc Hân Vũ vẫn còn nhìn đến ngẩn người thì Phong đã thầm kêu gào trong đầu mong cô nhìn đi chỗ khác. Hắn sắp chịu hết nổi rồi.

Lẽ ra chỉ là buồn ngủ, gục đi một lát thôi, nào ngờ vừa hé mắt thì lại mơ hồ bắt gặp cái nhìn của cô. Hắn run đến mức cứ phải tịt mắt lại, giả vờ như ngủ say lắm rồi. Thế mà cô cứ nhìn mãi như thế thì làm sao hắn chịu nổi đây?

Chờ đã nào. Không phải cô muốn hôn hắn đấy chứ? Trước đây chẳng phải Eden cũng thường hôn trộm hắn lúc ngủ còn gì?

Nghĩ thế, hắn cũng chẳng dám động đậy, tiếp tục giả vờ, cũng chẳng biết người bên kia có còn nhìn theo nữa không. Ấy thế mà hắn cũng chẳng giả vờ được lâu. Chưa gì đã bị những tiếng động kỳ lạ phát ra từ bụng tố cáo mất rồi.

Hắn hơi ngượng, không còn cách nào khác đành mở mắt, liền bắt gặp cái nhìn khó hiểu của cô.

Thấy hắn bất ngờ mở mắt, Hân Vũ hơi giật mình, mặt ửng đỏ quay đi. Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác kỳ lạ thế này, cứ ngồi ngây ngốc một chỗ mà quan sát nhịp thở của một người, cũng có phải muốn hút máu anh ta đâu chứ?

Thật ra khoảng khắc nhìn hắn như vậy, trong tim cô lại có một cảm giác khó diễn tả, cô nghĩ đó còn gọi là: bình yên.

Thế nhưng tại sao chỉ có mỗi cảm giác này với hắn thì cô lại không giải thích được. Nhất thời lại bị hắn bắt gặp như thế, cô có hơi xấu hổ. Sau đó mới chợt nhớ ra điều gì mà ngập ngừng lên tiếng: “Anh đói chưa?”

Mấy ngày rồi toàn chỉ ăn táo cầm chừng, không đói mới lạ. Thế nhưng hắn chỉ cau mày nhìn cô một lúc, sau đó mới khẽ ừ.

Cô mím môi. Thông thường cô đều thích yên tĩnh, cung nhân trong điện đều bị đuổi về ngủ cả, chỉ còn vài gã lính gác ở đằng xa thôi. Mà cô lại không thích làm phiền lính gác, đành nói: “Ăn gì không, tôi đưa anh đi ăn?”

Dĩ nhiên, Phong chẳng có lý do gì để phản đối cả.

Hai người họ một trước một sau lẻn vào nhà bếp trong cung. Trước giờ Hân Vũ chưa bao giờ vào đây, chỉ đường đi thôi cũng đã bị lạc mất mấy lần. Lúc thấy được ánh đèn phòng bếp vắng người, cô mới nhẹ thở ra.

Tuy vậy họ cũng chẳng vui mừng được lâu. Trong bếp nguyên liệu gì cũng có, nhưng thứ có thể ăn ngay thì lại chẳng có món nào.

Sắc mặt Phong hơi bí xị, còn Hân Vũ thì chỉ khẽ cau mày. Cô quên mất trong bếp hoàng cung không có thức ăn thừa. Sau khi hoàng đế dùng bữa khuya thì đồ thừa gì cũng đem đi phát cho cung nhân cả. Vân Tình và Điệp Y đều ra đã ra ngoài, cô lại không có thói quen ăn khuya nên dĩ nhiên giờ này làm gì còn thức ăn.

Phong đi một vòng quanh bếp, dường như cũng nhận ra vấn đề đó, hắn lại đột ngột lên tiếng: “Vậy em làm cho anh ăn đi.”

Đề nghị rất tự nhiên, nhưng lại khiến đôi mắt Hân Vũ mở to đầy kinh ngạc.

Phong gãi đầu. Thôi được rồi, hắn đã quên mất, người ta bây giờ là công chúa, làm gì còn chịu hạ mình nấu cho hắn ăn chứ. Hắn ngẫm một chút, nhớ đến món súp tủ của Tâm Du, ngay lập tức lên tiếng lấp liếm: “Ý anh là, anh nấu cho em ăn.”

Phong chẳng nấu ăn bao giờ, trước đây lúc ở thế giới hiện đại cũng chỉ toàn là ngồi rung đùi chờ Eden nấu nướng xong cung phụng cho hắn, giờ bước vào bếp nhất thời khá chập choạng. Thế nhưng đây là một món canh hạt sen này hắn quan sát đã lâu, bởi vì trước đây Eden rất thích ăn nên cũng dần để ý, không ngờ thật sự có thời gian thực hiện.

Lúc hắn đem ra đến bàn, cả đến Hân Vũ cũng kinh ngạc.

Ở Nhân quốc đàn ông biết nấu ăn bị xem là thấp hèn. Cô trưởng thành cùng với năm chàng trai tướng mạo đường hoàng là thế, nhưng lại chưa từng nghe nói đến việc bọn họ vào bếp. Giờ Kỳ Phong lại làm vậy, tuy không nói ra nhưng cô vẫn thấy khá cảm động.

Bếp hoàng gia rất rộng, lại chỉ có vài cái ghế, bàn đá làm chỗ ngồi. Phong đặt bát canh nóng xuống bàn, tuần tự múc ra chén, sau đó thổi một thìa rồi đút sang cho cô.

Hân Vũ nhìn thấy, ngẩn người.

Lúc này Kỳ Phong mới nhận ra mình vừa thất thố đến mức nào. Trước đây hắn vẫn thường làm thế với Eden, nhất thời quên bén đi là bây giờ thân phận cô và mình đều không thích hợp. Thoáng sững sờ, còn chưa biết nên hạ thìa xuống không thì Hân Vũ đã cầm lấy tay đang cầm thìa của hắn, nhẹ nhàng đút vào miệng mình.

Canh vẫn còn nóng lắm, cô nuốt một ngụm xuống, nhăn mặt lại nhíu mày. Cô vẫn nên ăn thức ăn lạnh hơn một tí mới đúng. Ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Phong. Hắn hết nhìn cô, lại nhìn đến bàn tay vẫn đang nắm lấy tay mình.

Cô không giật lấy thìa, mà lại giữ lấy tay hắn.

Ánh mắt hắn khiến Hân Vũ chú ý, rồi cả cô cũng ngượng chín cả mặt, vội vàng rút tay về.

Phong biết cô ngượng, vội đẩy chén canh đến trước mặt cô. Cô mím môi, song cũng không nói gì. Cả hai lại im lặng ăn canh, mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng.

Qua một lúc, thấy hắn sắp ăn hết cả bát lớn, cô mới lên tiếng nói: “Anh nấu thức ăn cho tôi rồi, có qua có lại. Hỏa Chi Kiếm hôm nọ tôi đưa anh có giữ đấy không? Tôi chỉ anh cách sử dụng.”

Hắn hơi ngập ngừng, rốt cuộc cũng rút sợi dây mảnh quấn chặt cổ tay ra. Lúc rút, hắn cố tình vén tay áo lên, để lộ cả mảnh dây lam ngọc lúc nào cũng đeo ra, thiếu điều chỉ giương ra trước mắt cô nữa thôi. Thế mà cô cũng chẳng để ý, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cái mà cô gọi là Hỏa Chi Kiếm kia.

Trở về với việc chính, sắc mặt Hân Vũ lại lạnh lẽo như mọi khi. Cô dạy hắn một câu thần chú gọi kiếm. Lúc cô rút dây trong tay mình ra, hắn mới kinh ngạc nhận ra cô cũng có 1 sợi y thế, chỉ có điều thân dây cũng là màu lam mà thôi.

Quả nhiên, sau khi cô đọc lầm bầm vài tiếng, mảnh dây run rẩy phình to, rồi bất chợt bụp một tiếng, giữa không trung hiện ra một thanh kiếm băng, toàn thân trong suốt. Hân Vũ gọi nó là Thủy Ngân Kiếm.

Thanh kiếm cứ như được đúc từ băng lạnh, cả thân lẫn chuôi cầm đều có thể nhìn xuyên thấu, đẹp óng ánh như pha lê. Nếu không phải trên kiếm vẫn toát ra từng luồng khói lạnh thì hẳn hắn đã cho rằng đó là pha lê rồi. Thế nhưng lạ là trước giờ hắn chưa từng thấy cô sử dụng kiếm này bao giờ, cả khi đối mặt với bọn Ám Tiên lẫn mấy con lửa ma trơi, Vong hồn trong Lăng mộ, cô cũng chỉ đơn giản dùng tay không mà thôi. Đưa mắt ẩn ý nhìn cô, thế mà cô vẫn quyết định ngó lơ.

Trầy trật cả giờ, cuối cùng hắn cũng gọi ra được một ngọn lửa hơi hơi có hình dạng như kiếm, nhưng cô chỉ liên tục lắc đầu. Hỏa Chi kiếm là thanh gươm mà Thiên đế sử dụng trong truyền thuyết, sao lại chỉ có vài tia lửa heo hút như vậy. Rõ ràng là năng lực hắn vẫn chưa đủ.

Cô cứ nghiêm khắc như thế, mãi cho đến rạng sáng thì cuối cùng thanh kiếm Phong gọi ra cũng khiến cô tạm hài lòng. Nhưng chẳng hiểu sao, gươm vừa xuất hiện thì Hân Vũ lại hơi tránh người, né nó như né tà.

Nước và lửa, vốn là tương sinh tương khắc.

Phong vẫn luôn quan sát cô, thái độ này hiển nhiên chẳng thể qua nổi tầm mắt hẳn. Thấy cô như thế, đột nhiên hắn lại mơ hồ cảm thấy dường như bản thân đã quên điều gì đó.

—oo0oo—

Hôm nay là ngày hoàng tử quỷ tộc Thiên Tường ghé thăm Lam Thành. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi hiệp định đình chiến diễn ra mới có một chuyến viếng thăm công khai của hoàng tộc. Mãi đến rạng sáng nhóm người quỷ tộc mới nhởn nhơ tiến vào địa phận Lam Thành. Phái đoàn tiếp đón bao gồm Kiến Phi, Đình Nguyên cũng đã xuất hiện từ cổng thành từ sớm, chỉ lạ lùng là hoàng đế Nhân quốc bệnh đã lâu không nói tới, nhưng ngay cả hai vị công chúa đang tiếp quản việc triều chính cũng tuyệt không xuất đầu lộ diện.

Hành động này chứng tỏ, Nhân quốc tiếp đón quỷ tộc theo lễ, nhưng lại không nồng nhiệt. Hẳn nhiên chuyến viếng thăm này kết thúc sớm lúc nào thì càng tốt lúc ấy.

Thiên Tường thật ra là ma cà rồng thuần chủng. Gã được sinh ra từ hai trong số ít những ma cà rồng thuần chủng duy nhất trên thế giới này. Dòng máu tinh khiết, lại cư xử ngang tàng, bạo ngược khiến gã từ lâu đã bị tất cả các dòng tộc khác khiếp sợ. Nhân gian thường có lời đồn, chẳng cần biết là nhân tộc, tiên tộc, hay người lùn, thần cây gì gì ấy, chỉ cần gặp phải lúc Thiên Tường không vui, gã sẽ hút máu đến cạn khô cả. Phàm là những người đã gặp phải Thiên Tường đều chẳng mấy ai sống sót.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, Thiên Tường tuy bạo ngược là thế, nhưng gã lại chẳng mấy khi quan tâm đến việc chính sự. Cả trăm năm đã đến hơn chín mươi năm là lang thang bên ngoài vui đùa. Mãi đến năm năm trước, trong trận đánh một mất một còn bên ngoài Hỏa Thành, hoàng hậu loài người dùng pháp lực cả đời mình để tự thiêu cùng phụ vương hắn. Cũng may mà hoàng đế quỷ tộc chỉ bị thương rất nặng, trong khi mụ hoàng hậu kia thì ngọc vẫn hương tiêu. Sau biến cố đó, Thiên Tường đành phải quay lại phụ giúp cha trấn an nội bộ quỷ tộc, mấy năm nay cũng rất ít khi rời khỏi lãnh thổ.

Lúc này, nhìn thấy phái đoàn tiếp đón trước mặt, Thiên Tường cũng chỉ cười khẩy, không có phản ứng gì. Mắt hắn lơ đãng lại nhớ đến tin tình báo mới nhận mấy giờ trước. Vốn còn định nhân lúc cô nàng công chúa kia rời khỏi Lam Thành, Nhân quốc như rắn mất đầu mà bí mật đánh úp. Nào ngờ cô ta trở về rồi, chuyến đi này của gã cũng chẳng còn mấy ý nghĩa. Gã khịt khịt mũi, tự trấn an mình cũng lâu rồi không ra ngoài, cứ xem như du lam thắng cảnh cũng chẳng tệ.

Cứ thế, phái đoàn hơn hai mươi ma cà rồng bình thản lướt qua đoàn người tiếp đón, chào khách khí vài câu rồi lại tùy ý theo sự sắp xếp của Kiến Phi, một đường tiến thẳng vào hoàng cung.

Cả ngày, không khí trong Lam Thành vẫn lặng như tờ, các hộ dân thậm chí chẳng dám ra khỏi nhà, chỉ sợ sơ sẩy chút thì sẽ làm mồi ngon cho quỷ tộc. Trong khi đó ở hoàng cung, tất cả binh sỹ tinh nhuệ nhất đều được triệu vào trấn giữ các vị trí chủ chốt, chỉ phòng việc bất trắc xảy ra. Nhưng cho đến lúc mặt trời lặn, mọi thứ dường như vẫn không vượt ngoài tầm kiểm soát.

Sau khi mặt trời lặn cũng là thời điểm người quỷ tộc sung sức nhất, cảnh giới lại được giăng đến mức báo động. Nhất là vào thời điểm chuẩn bị diễn ra yến tiệc tiếp đón của hoàng gia hai nước.

Từ đêm hôm trước lúc được Hân Vũ phong làm hộ vệ, Phong đến giờ cũng kè kè đi theo cô. Hân Vũ lúc đầu cũng không mấy để tâm đến vấn đề này, nhưng gần đến giờ khai tiệc, cô thay quần áo đâu vào đó thì mới bước ra, nhìn thấy tấm áo choàng đã hơi sờn trên vai hắn, đột nhiên lại mỉm cười.

Gã thanh niên này lúc nào cũng thế, chẳng phải đến giờ cô mới nhận ra hắn chẳng thèm để ý đến gì khác ngoài cô, nhưng đường đường cũng là hộ vệ của công chúa, ăn mặc còn rách nát hơn cả cung nhân thì còn thể thống gì? Thế nên cô cũng bảo cung nhân chuẩn bị một bộ trang phục cho hắn. Hắn thay xong, lóng ngóng mãi mới một lúc mà không dám đưa mắt sang nhìn cô.

Chẳng biết bọn cung nhân này nghĩ gì, lại còn chuẩn bị cho hắn một chiếc áo choàng màu đỏ bordeaux, trong diêm dúa chết đi được.

Hân Vũ lại không để tâm nhiều đến vậy. Lúc nghe tiếng cồng vào tiệc, cô đi ngang qua hắn cũng chỉ liếc sơ qua một chút. Hắn vừa nghĩ đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nào ngờ sau đó cô lại dừng bước, quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng: “Màu này hợp với anh lắm.”

Suýt chút nữa thì Phong cười đến ngoác cả mang tai.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu cô thích, sau này lúc nào hắn cũng mặc cho cô xem.

Yến tiệc được tổ chức trong đại sảnh đường, cách cung của Hân Vũ khá xa. Cô lại không thích có nhiều người cung phụng bên mình nên chỉ có vài thị vệ lẽo đẽo ở đằng sau, cả cung nhân cũng chẳng dẫn theo lấy một người. Bước chân cô rất nhàn nhã, Kỳ Phong cũng không vội. Hai người họ chẳng giống đang gấp rút đến yến tiệc mà ngược lại như thể đang đi tản bộ hơn.

Trong ánh sáng tĩnh lặng, một đôi trai gái cùng sóng bước trên con đường rộng lớn, người trước, người sau, nhưng hai chiếc bóng lại như thể được lồng vào nhau, trông hòa hợp đến lạ.

Phong ngẩn người, nhận ra ngay hình ảnh phía trước. Mặt hắn hơi đỏ lên, len lén nhìn qua Hân Vũ vẫn nhàn nhàn bước đi bên cạnh. Mắt cô dõi về phía xa, tựa như nhìn thấu tất cả mọi thứ, lại tựa như không nhìn thấy gì.

Nếu có dịp nào đó, hắn nghĩ, hắn cũng muốn cho cô biết rằng hắn thật sự rất thích cảm giác này, tựa như cả thế giới chỉ có hắn và cô tồn tại.

Bên cạnh cô chỉ có hắn, mà trong lòng hắn cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi.

Lúc họ đến được đại sảnh đường thì mọi người đều đã đến đông đủ, cả hoàng đế cũng có mặt ở trên ngai, chỉ còn thiếu mỗi họ mà thôi. Hân Vũ hơi cúi xuống chào, Phong cũng bắt chước theo y vậy. Cho dù hắn không quan tâm đến nghi lễ lắm, nhưng dẫu sao đây cũng là cha của Hân Vũ, hắn không thể thất thố được.

“Con mới về chưa lâu, đã nghỉ ngơi chưa mà lại đến đấy?” –Hoàng đế loài người vuốt vuốt hàm râu đã thưa thớt chỉ còn vài cọng, ông khoác một chiếc áo da cừu rất dày, tựa như che kín cả cơ thể, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra nét hiền từ -“Lại đây, hoàng tử vừa nhắc đến con.”

Hân Vũ cũng chỉ vâng dạ, không trả lời gì. Phong đi theo cô bước về phía chiếc bàn trống duy nhất bên phải hoàng đế. Lúc ổn định rồi hắn mới có dịp quan sát mọi người trong đại sảnh. Có vài người hắn đã từng gặp. Vân Tình ngồi bên tay trái hoàng đế. Cách đó khá xa lần lượt là những chiếc bàn của Kiến Phi, Đình Nguyên và vài viên tướng lĩnh khác. Thế nhưng, hắn vẫn đặc biệt chú ý đến một gã thanh niên đang ngồi ở bàn cạnh Kiến Phi. Chiếc bàn của gã này chất liệu cao quý hơn hẳn những người khác, da lót bên dưới chỗ ngồi cũng óng ánh một màu vàng chóe. Bên cạnh gã còn đến vài viên hộ vệ khác đứng vây quanh, trông chẳng có vẻ gì như đang dự yến tiệc cả. Hân Vũ thoáng thấy vẻ mặt ngưng trọng của hắn, khẽ vỗ vỗ tay hắn ra hiệu. Quả nhiên đó thật sự là hoàng tử quỷ tộc.

Trong suốt buổi tiệc, Hân Vũ vốn im lặng không nói lời nào, phần lớn vẫn là Kiến Phi đứng ra đối đáp với sứ giả quỷ tộc. Thỉnh thoảng cả Vân Tình và hoàng đế cũng chen vào, chỉ có Đình Phong ngồi một góc, vẻ mặt đầy cảnh giác gã hoàng tử ngồi đối diện kia. Không khó để nhận ra từ lúc Hân Vũ bước vào đến giờ, ánh mắt gã chưa từng rời khỏi cô.

Hân Vũ dĩ nhiên cũng nhận thấy ánh mắt khiêu khích kia luôn nhìn về phía mình, nhưng cô không muốn phiền hà gì, miễn cưỡng chọn giải pháp yên lặng. Tưởng đâu tình hình đã có thể cầm trụ được, nào ngờ món thức ăn đầu tiên vẫn chưa mang ra, Thiên Tường đã cười cười lên tiếng: “Công chúa, tôi trông cô rất quen, không biết đã từng gặp mặt chưa?”

Trong điện có đến hai vị công chúa, nhưng vẻ mặt gã chỉ đăm đăm nhìn Hân Vũ như thế, thật sự khiến cả Vân Tình cũng cảm thấy khó chịu. Cô nàng đành nhảy vào chắn ngang: “Ngại quá, đây cũng chỉ là lần đầu tôi có dịp gặp hoàng tử, không biết là gặp lúc nào?”

Chẳng qua Vân Tình chỉ muốn gã bẽ mặt thôi. Tính sơ sơ, gã này đã là ma cà rồng hơn trăm tuổi, trong khi đó Vân Tình, Hân Vũ chỉ mới mười tám mười chín, lúc nhỏ đều không được ra ngoài. Năm năm trước Thiên Tường trở về quỷ tộc thì từ đó cũng không xuất đầu lộ diện nữa, bọn họ chẳng có chút cơ hội nào để gặp nhau cả.

Thiên Tường lại chẳng mấy quan tâm đến thái độ của Vân Tình, chỉ nhìn chăm chăm Hân Vũ: “Năm năm trước, ở gần vực Tinh Linh, tôi đã gặp một cô bé loài người. Nếu còn sống thì đến giờ này cô ấy cũng khoảng tuổi công chúa rồi. Chẳng hay có đúng thật là công chúa hay không?”

Hân Vũ bấy giờ mới ngẩng mặt lên. Cuối cùng cô mới hiểu ra tại sao gã luôn chú ý đến mình như thế. Nụ cười lại mở ra một cách hoàn mỹ.

Oan nghiệt, quả thật là oan nghiệt. Chẳng ngờ kẻ đó lại thật sự là gã.

Ngón tay cô đặt dưới bàn bất giác xiết chặt lại, lộ cả mảng gân xanh trên làn da trắng nõn. Kỳ Phong đứng sau lưng cô nhanh chóng nhận ra tất thảy, im lặng quan sát gã hoàng tử quỷ quái kia.

Hắn biết, gã này chắc chắn là có ân oán gì đó với Hân Vũ của hắn.

“Chắc là hoàng tử nhầm rồi. Năm năm trước tôi đang ở đảo Rùa. Mãi một năm sau hiệp định đình chiến mới trở về Lam Thành, sao lại có thể đi ngang qua vực Tinh Linh được chứ?”

Giọng Hân Vũ rất bình thản, nghe không ra tư vị gì. Gã hoàng tử lúc bấy giờ mới tựa như há hốc ra. Gã “ồ” lên một tiếng, vội vỗ đầu mình cười cười như tự trách: “Tệ thật, đúng là trí nhớ tôi kém thật mà. Đã quên mất khi đó không kìm lòng được mà lỡ động tay động chân với cô bé rồi. Nếu còn sống cũng chỉ mãi mãi là một cô bé mười bốn tuổi mà thôi, sao lại có thể trở thành một mỹ nhân xinh đẹp như công chúa đây chứ? Thật đáng trách quá đi mất.”

Lời vừa thốt ra, không chỉ Kỳ Phong mà tất cả mọi người trong điện đều toát mồ hôi.

Thế nhưng, nếu tất cả những người kia chỉ thở phào trong chốc lát rồi thôi, thì bàn tay Kỳ Phong đã siết chặt lại trong tay áo. Hắn cau mày, đau xót nhìn nụ cười trên môi Hân Vũ đã cứng đờ.

Hắn biết, cô bé đó thật sự là cô.

— Hết chương 13 —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.