Gặp Em Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 11: Chương 11: LĂNG THIÊN ĐẾ




Nghe nói, mỗi con phượng hoàng đều mang trong lòng một vết thương như thế, vật vã sống hết kiếp, tự chống chọi với vết thương của chính mình, sau đó kiệt sức chết đi rồi lại tái sinh từ đống tro tàn, kiêu ngạo đến mức không cần ai giúp đỡ.

Mười ngày sau hôm đó, Phong không gặp lại Hân Vũ.

Ban đầu hắn vốn còn nghĩ cô bận việc, nhưng thời gian này cả thái độ của Hạ Dương cũng rất kỳ lạ, mà người ra ra vào phủ càng lúc càng nhiều. Đừng nói bọn Tâm Du, Khải Kiệt buôn bán ở ngoài nghe được tin tức gì đó, cả Phong vốn bị giam lỏng trong lớp học pháp thuật cũng ít nhiều nghe thấy tin đồn về một sự kiện lớn sắp xảy ra: hoàng tử tộc quỷ bất ngờ muốn viếng thăm Lam Thành.

Ai chẳng biết, quỷ tộc và nhân tộc chiến tranh mấy trăm năm nay, cho dù hòa bình tạm thời nhưng cũng không mấy qua lại, giờ đột nhiên hoàng tử quỷ tộc muốn ghé Lam Thành, chắc hẳn đây phải có một ý đồ khác.

Nhưng tin đồn cũng chẳng dừng lại ở đó. Lúc Phong về đến nhà đã nhìn thấy bọn Khải Kiệt, Tâm Du chờ sẵn. Kiệt kéo tay hắn, cẩn trọng cho hắn biết Hân Vũ không có trong thành.

Tin tức này khiến hắn sửng sốt mãi một lúc.

Theo những gì Kiệt biết được, bắt đầu từ mười ngày trước đã có người nhìn thấy Hân Vũ bí mật rời khỏi thành, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hoàng tộc giấu giếm chuyện này. Mấy hôm nay việc triều chính đều do Kiến Phi và Vân Tình tiếp quản. Mà năm năm nay, Hân Vũ cho dù có rời khỏi thành cũng chưa bao giờ biến mất lâu đến thế, giờ lại thêm việc hoàng tử quỷ tộc muốn ghé Lam Thành, hẳn vài ngày tới trong thành sẽ có biến chuyển lớn.

Phong nghe tin, hết nhìn Kiệt lại quay sang tìm ánh mắt Tâm Du để trấn an. Mười ngày trước chẳng phải là ngay sau cái đêm Hân Vũ ghé thăm hắn sao? Chẳng lẽ sau đó cô đã thật sự xảy ra chuyện gì?

Mà không chỉ Hân Vũ, động thái của Hạ Dương mấy ngày nay cũng không bình thường. Hôm trước Phong còn để ý thấy lớp pháp thuật có vài học viên mới từ nơi khác chuyển đến, thậm chí hôm qua trong thành còn được lệnh giới nghiêm từ sớm để quân đội duyệt binh.

Tình thế hiện tại như vậy, chỉ sợ rằng sớm muộn gì cũng có chiến tranh.

Phong cắn môi, hồi lâu mà vẫn không nói được lời nào. Chiến tranh lúc này với hắn chỉ là chuyện nhỏ, điều hắn lo lắng là… Hân Vũ.

Đêm đó thật sự là cô muốn đến từ biệt hắn sao?

Càng nghĩ hắn lại càng tức giận, chẳng lẽ cô nghĩ đến gặp hắn một lần như ban ơn thế là xong sao? Nếu không biết cô an toàn hay không thì làm sao hắn an tâm cho được?

Qua mấy ngày, Khải Kiệt cũng nhận thấy vẻ đắn đo của hắn, cậu ta trầm mặc một hồi, cuối cùng hạ giọng: “Tình thế hiện nay cho dù là thế nào chúng ta cũng không thể ở lại Lam Thành được. Rất nhiều tiểu thương cũng bắt đầu di tản rồi. Mình đã tra bản đồ. Yên Thành nằm ở cực Bắc Nhân quốc. Nơi này địa thế rừng núi hiểm trở, bao bọc quanh đó đều là sương mù, rất khó bị tấn công. Thời gian tới mình sẽ đưa Chi và chị Du cùng đến đó tránh một thời gian.”

Nghe đến đây, Phong cũng gật đầu tán đồng. Bọn họ không có khả năng tự vệ, lời đồn về quỷ tộc lại đáng sợ như thế thì tốt hơn cũng không nên ở lại. Nhưng tạm thời hắn lại không muốn rời khỏi đây, ít ra, hắn cũng phải biết Hân Vũ thế nào đã.

Chơi với nhau bao năm, Kiệt đương nhiên hiểu ý Phong. Cậu ta cũng không ép hắn phải đi cùng, chỉ dặn dò vài câu. Phong biết nếu chỉ có một mình Kiệt thì cậu sẽ ở lại cùng hắn, thế nhưng lúc này còn có Chi và Tâm Du, bọn họ không thể cứ lo cho bản thân mình được.

Phong vừa nghĩ đến việc đi tìm Hạ Dương hỏi chuyện, chẳng ngờ hôm sau, anh ta đã đến gặp hắn. Vấn đề anh ta đề cập đến khiến hắn suýt chút thì không tin nổi.

“Anh muốn đưa tôi đi huấn luyện?”

Vừa nghe Hạ Dương mở lời, Phong đứng bật dậy, trong lúc bất cẩn lỡ tay hất văng mấy chiếc tách trên bàn khiến chúng rơi xuống vỡ vụn, hắn cũng chẳng mấy để tâm. Cái tin này thật sự quá mức bất ngờ với hắn.

Nhớ lúc hắn mới đến lớp pháp thuật, vị pháp sư ở đây còn nói phải tập luyện ít nhất nửa năm mới được xét duyệt xem có đủ tư chất hay không, sau đó mới được gửi đến núi Tiên Tri cùng các thầy pháp sư nổi danh khác. Những người không được chọn phải ở lại tiếp tục luyện tập. Thế nhưng Kỳ Phong đến lớp chỉ hơn một tháng, vì sao hắn lại bất ngờ được chọn như vậy?

Hạ Dương đẩy đẩy tách trà trong tay mình. Mấy ngày nay, dường như phải đối mặt với quá nhiều áp lực khiến anh ta không còn vẻ hăng hái như mọi khi nữa. Trong tách bấy giờ đã cạn khô nước, chỉ còn đọng lại bã trà vốn không rõ hình thù. Hạ Dương ngẩn người, đăm đăm nhìn hình dáng trong tách một lúc mới lên tiếng: “Hân Vũ đã căn dặn tôi phải lo liệu chu đáo cho cậu. Nhưng thời gian tới trong Lam Thành sẽ có chút biến động. Chuyện này tôi tin rằng các cậu cũng nhận ra rồi. Tôi không thể bảo vệ cậu mãi được. Tôi có thăm dò lão pháp sư ở lớp pháp thuật, ông ấy nói thiên phú của cậu rất tốt, nếu giờ đưa cậu đến núi Tiên Tri hẳn cũng không có vấn đề gì.”

Phong ngược lại chẳng có vẻ gì là để tâm đến những lời Hạ Dương nói lúc sau, vừa nghe đến Hân Vũ, hắn đã như chạm trúng chỗ hiểm, vội bật dậy hỏi: “Hân Vũ đâu? Sao cô ấy lại không đến tìm tôi mà phải nhờ anh đến?”

Hạ Dương cũng không ngờ Phong lại hỏi vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Trong cung có nhiều việc, những việc thế này cần công chúa phải tự tay làm sao?”

“Vậy thì tôi không đi. Nếu Hân Vũ không đến, tôi sẽ không đi.”

“Cậu…”

Thái độ của Phong rốt cuộc cũng làm Hạ Dương bực dọc. Anh ta đứng dậy, sốt ruộc muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đành bỏ đi thẳng một mạch ra ngoài.

Nhưng Kỳ Phong cũng chẳng phải kẻ thích ôm cây đợi thỏ. Hắn đã đợi Hân Vũ non chục ngày rồi, với hắn quãng thời gian này cũng vượt quá giới hạn. Đó là chưa kể giờ trong thành có biến, nếu Tâm Du và Khải Kiệt muốn khởi hành di tản ngay thì hắn cũng chẳng thể bỏ lại họ được. Suy tính đâu vào đấy, hắn quyết định đứng thẳng dậy, chạy một mạch đuổi theo Hạ Dương.

Có một điều mà cả Hân Vũ lẫn lão pháp sư dạy hắn đều nói đúng, đó là Phong thật sự có thiên thú về pháp thuật. Chỉ non mấy mươi ngày tập tành căn bản, hắn đã có thể thuần thục thuật lướt gió, tuy không thể nhanh như mấy trò độn thổ, dịch chuyển tức thời gì gì ấy trong lời đồn, nhưng tính ra vẫn nhanh hơn tốc độ chạy bộ chán. Chẳng mấy chốc hắn đã đuổi kịp Hạ Dương. Lúc vừa định chặn đầu anh ta lại thì thể nào đã gặp ngay một cô gái đang đứng trước cổng phủ. Cô gái này có lối phục sức khá giống Hân Vũ và Vân Tình, tuy nhiên gương mặt non nót, trông vẫn trẻ hơn hơn Vân Tình một chút.

“Thế nào? Anh ta không chịu đi à?” –Giọng cô ta cất lên, Phong nghe thấy giọng điệu này rất quen, nhưng đành chịu, không tài nào nhớ ra được. Hắn nghĩ nghĩ, quyết định nấp vào một góc xem xét tình hình.

Hạ Dương đưa cái nhìn sang mấy tên cận vệ, ra hiệu cho họ tản ra. Lúc bọn họ đi sát qua người, Phong phải cố chèn hơi thở của mình lại. Hắn tập luyện chăm chỉ cũng không bõ công, ít ra qua mặt mấy tên lính không có phép thuật này cũng không khó.

Thấy không còn ai bên cạnh, Hạ Dương mới hạ giọng, vẻ cẩn mật: “Ừ, chắc em phải đi một mình rồi. Coi ra Vĩnh Hi vẫn đoán đúng, cậu thanh niên này không dễ xử lý chút nào.”

“Nhưng để anh ta ở đây ổn không? Lỡ để người khác biết được…”

“Trong phủ có rất nhiều cận vệ, không sao đâu. Điều quan trọng lúc này là không cho cậu ta chuyện của Hân Vũ. Còn em cũng mau chóng đến núi Tiên Tri đi. Cố gắng ở chỗ các thầy mà luyện tập. Giờ Hân Vũ không có ở đây, tất cả đều trông chờ vào em đấy.”

Giọng Hạ Dương không cao, nhưng vẫn đủ để khiến đôi tay Phong siết chặt lại. Hóa ra lời đồn là đúng, mấy ngày nay Hân Vũ không đến tìm hắn là bởi cô xảy ra chuyện thật. Nhưng Phong chưa kịp định thần lại đã nghe cô công chúa kia tiếp lời:

“Vậy phía bên Hân Vũ thì sao? Chị ấy mất tích đã mấy ngày rồi, nếu Thiên Vĩ đến mà chị ấy còn chưa về thì biết làm thế nào? Đó là chưa kể… chưa kể… trước giờ làm gì có ai bước vào Lăng Thiên đế mà trở ra đâu chứ?”

“Mấy chuyện này anh đã bảo Đình Nguyên đến đó hỗ trợ rồi, không có Hân Vũ thì còn có Vân Tình và Kiến Phi, còn cả anh nữa, đối phó với một mình Thiên Vĩ hẳn là không sao đâu. Chỉ có điều…” –Hạ Dương hơi trầm ngâm, anh đắn đo một lúc rồi mới tiếp lời –“Đến núi Tiên Tri rồi em cũng đừng nhắc với ai chuyện của Hân Vũ. Lỡ Tần pháp sư biết, với tính cách của ông ấy chắc sẽ làm ầm đến chỗ bệ hạ mất.”

“Em biết rồi. Mọi người cũng cẩn thận, bên Hân Vũ có gì nhớ báo tin cho em biết.”

Điệp Y cắn môi, dường như định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ quay người đi. Cô hướng tay về phía đường chân trời, vẫy nhẹ. Đột nhiên từ phía chân trời râm ran một tiếng rền kéo dài, ngay sau đó, một chú ngựa có cánh như bước ra từ không khí. Toàn thân chú ngựa toát ra màu rêu cổ kính như vừa bị ngâm trong đầm lầy, khí thế oai nghiêm, nhưng đôi mắt lại trong trẻo đến lạ thường.

Thấy chú ngựa vươn người khụy xuống trước mặt Điệp Y, Phong nhìn đến ngẩn cả người. Cùng là ngựa có cánh nhưng khí chất và tính cách thật sự khác xa con Bé Cưng của Hân Vũ.

Điệp Y leo lên lưng ngựa, gật đầu với Hạ Dương rồi thúc dây cương. Chẳng mấy chốc, cùng với tiếng ngựa hí vang trời là cả thân mình một người một ngựa phóng vượt lên không trung, dần dần biến mất trong không khí.

Hạ Dương nhìn theo bóng Điệp Y một lúc, sau đó mới gọi cận vệ đến dặn dò to nhỏ. Cuối cùng anh ta cũng không quay đầu, bước vội về phía hoàng cung.

Đợi đến lúc anh ta đã đi khỏi, Phong mới bước ra khỏi chỗ nấp. Bấy giờ trời vẫn còn sáng tỏ, đợt gió lạnh mấy ngày trước cũng chẳng còn bóng dáng, thế nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng hắn lại cảm thấy băng giá đến lạ.

Hắn đứng sững lại, lặng người nhìn vị trí ít lâu trước còn cùng Hân Vũ nói cười vui vẻ, đột nhiên cảm thấy không có cô, thành phố dù náo nhiệt thế nào, ồn ã ra sao, cũng chỉ còn một mảnh tro tàn lạnh lẽo.

Phong cứ bước đi vô định trên đường cái. Đi mãi đi mãi, đến lúc dừng chân hắn mới nhận ra là mình đã đứng trước cổng hoàng cung. Đền đài mái cao,được chống đỡ trên những cột trụ khổng lồ chạm trổ hoa văn tinh xảo, thấp thoáng đây đó bóng phượng hoàng lả lướt trên đài cao.

Hắn nhìn đăm đăm vào mắt phượng hoàng, bất giác lại nhớ đến cái nhìn bi thương của cô lúc tựa cằm vào vai hắn. Cô của lúc ấy trông yếu ớt thế nào, nhỏ bé ra sao, dường như chỉ có mỗi mình hắn mới có thể nhìn thấu.

Nghe nói, mỗi con phượng hoàng đều mang trong lòng một vết thương như thế, vật vã sống hết kiếp, tự chống chọi với vết thương của chính mình, sau đó kiệt sức chết đi rồi lại tái sinh từ đống tro tàn, kiêu ngạo đến mức không cần ai giúp đỡ.

Nhưng hắn lại không thích một Hân Vũ như thế. Cái hắn thích, là nụ cười rạng rỡ của cô lúc còn là Eden, hắn thích là sự thiện lương của cô khi không bỏ hắn lại khu rừng, thích cái cúi đầu đỏ mặt của cô khi thừa nhận cái ôm của hắn, thích sự ngây thơ đáng yêu khi cô bị hắn lừa mà vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. Còn một Hân Vũ lạnh lùng và kiêu ngạo của hiện tại kia, hắn lại cảm thấy không quen.

Dòng người chen lấn qua lại vẫn ồn ã như thế, nhưng lại chẳng chút ảnh hưởng gì đến hắn. Phong chợt nhắm mắt lại, tựa như đang lắng nghe những âm thanh trong trẻo của hồi ức.

Lúc quay người lại, trong lòng hắn cũng đã có quyết định của riêng mình.

Hắn không muốn cô cô độc đối diện với mọi nỗi đau thương trên thế giới này. Cho dù cô gặp khó khăn thế nào, hắn cũng muốn ở bên cạnh cô. Một người gánh không được thì hai người cùng gánh. Dù thế nào, hắn cũng không bao giờ để cô đơn độc đối chọi với tất cả.

Mà đến cả Phong cũng chẳng ngờ được, khi bóng dáng hắn đã khuất hẳn, cánh cổng trước hoàng cung đột ngột đẩy ra. Hạ Dương đứng trên mấy bậc đài cao, gió nóng thổi sát qua tấm áo choàng, khiến nó phát ra những tiếng phần phật có phần khó chịu. Anh ta nheo mắt, nhẹ phất tay cho mấy tên lính phía sau âm thầm bám theo Phong.

Chân trời xa thẳm không gợn chút mây, ấy vậy mà lại nhan nhác vài bóng dơi phiêu diêu giữa lưng chừng, báo hiệu một thời kỳ tang tóc sắp đến.

Phong không phải là người thông thạo vùng đất này, lại biết nếu hỏi Kiệt thì cậu chàng này thể nào cũng đòi theo, thế nên hắn trở về thu dọn ít tiền lộ phí, viết thư để lại cho Tâm Du rồi mới mua một con ngựa khởi hành.

May mắn là trong lớp pháp thuật cũng có học kỵ thuật. Tuy về mặt này Phong không tinh tường lắm, nhưng chỉ điều khiển ngựa đã được thuần hóa thì cũng không thành vấn đề.

Dựa theo bản đồ, Lăng Thiên đế nằm cách Lam Thành đến hơn hai trăm dặm, phía tây là rừng Địa Đàng của Tiên quốc, đi về phía bắc lại là Thanh Thành do Hạ Dương trấn thủ. Mà khoảng thời gian này Hạ Dương lại túc trực ở kinh thành, nên xem ra nếu Hân Vũ có bất trắc gì cũng khó có thể được cứu viện kịp thời.

Phong trải qua mấy mươi ngày miệt mài trong lớp pháp thuật, dĩ nhiên cũng không uổng công. Hắn biết một chút về địa đồ vùng đất này, lại nắm được tình hình quân sự đang diễn ra. Bấy giờ Hạ Dương và Kiến Phi đều đang ở kinh thành chuẩn bị tiếp đón hoàng tử tộc quỷ, Vĩnh Hi lại phải trấn thủ Hỏa thành, nơi tiếp giáp với lãnh thổ của tộc quỷ, dĩ nhiên càng không thể lơ là. Thủy Thành xuôi về phía đông, cơ bản nước xa không cứu được lửa gần, như vậy người duy nhất có thể được cử đến ứng cứu Hân Vũ chỉ có thể là Đình Nguyên mà thôi.

Đình Nguyên cũng là một trong Ngũ hộ quốc. Người này trấn thủ Yên Thành ở tận phía bắc Nhân quốc, tuy nhiên mấy năm gần đây dường như đắc tội với hoàng đế nên vẫn không được triệu về kinh. Nếu như lần này anh ta mang được Hân Vũ về, hẳn có thể xem là đoái công chuộc tội.

Phong vừa cưỡi ngựa vừa suy tính, chẳng mấy chốc đã ra khỏi biên giới Lam Thành. Hắn thúc ngựa không ngơi nghỉ, mấy lần suýt lạc đường phải quay lại, cuối cùng cũng đến được Lăng Thiên đế.

Bên dưới trời chiều, một người một ngựa cứ đứng sững lại, đăm đăm nhìn xuống lăng mộ trong truyền thuyết.

Dù ở lớp đã được kể sơ qua về lịch sử hình thành Nhân quốc và vị vua đầu tiên của tộc người, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến lăng mộ bí hiểm nhất ở Nhân quốc, Phong cũng không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên. Cổng lăng là nửa phần cung điện lộng lẫy trồi ra từ lưng chừng núi, mà dọc theo lối vào, rất nhiều bờ gạch đã bị hóa thạch, bám trên đó là rong rêu đã khô cạn màu. Nhưng điều ngạc nhiên lớn nhất chính là phần chính của lăng mộ. Toàn bộ lăng được tạo thành từ bốn mặt tam giác xếp đều vào nhau, tạo nên một kim tự tháp khổng lồ. Kim tự tháp này không phải bằng đá hay chất liệu gì khác mà lại ẩn nấp như một đồi đất bị cây rừng và cỏ lau bao phủ, trông xa xa tựa như một ngọn đồi do tạo hóa tạo nên.

Cảnh tượng choáng ngợp như thế khiến Phong không thể không ngỡ ngàng. Hắn đưa mắt đánh giá toàn lăng mộ một lúc rồi lại tự nhủ, lần sau thể nào cũng phải mang Khải Kiệt đi cùng, để cậu ta chiêm ngưỡng kỳ quan này.

Lúc sau, hắn mới nhận ra bên cạnh lối vào có một nhóm quân đội khoảng trăm người đang đứng thành hàng. Dẫn đầu nhóm này là một thanh niên mặc áo choàng xám, bên trong ẩn hiện lớp quân giáp bằng bạc ánh kim. Từ xa xa, khí chất của y vẫn khiến hắn giật mình thán phục.

Như cũng nhận ra sự xuất hiện của Phong, gã thanh niên bấy giờ mới quay người lại. Cả hai thoáng nhìn nhau một lúc, Phong cũng chẳng ngại ngần mà thúc ngựa bước tới, sau đó nhảy xuống mặt đối mặt với y.

Cảm giác đầu tiên là gã này thật sự rất lạnh lùng. Khác với Vĩnh Hi vốn mang vẻ kiêu ngạo thuần túy, ở Đình Nguyên tỏa ra một khí thế lạnh lẽo mà cả Phong cũng phải hơi e dè khi mặt đối mặt, tựa như đã được tôi luyện qua gang thép mấy mươi năm trên chiến trường. Từ ánh mắt, thái độ của y đều khiến người đối diện phải e sợ.

Không ngờ y lại mở lời trước: “Cậu là người có khả năng điều khiển lửa?”

Vừa nghe thấy vậy, Phong giật mình. Hắn tới đây mà không thông qua ý kiến của bất kỳ ai khác, làm sao y vừa nhìn đã có thể nhận ra hắn? Song Đình Nguyên dường như cũng không muốn mất thời gian, chỉ xoay người lại nói: “Đã đến rồi thì cùng vào đi. Công chúa đã vào đó mười ngày rồi.”

Câu nói này kéo Phong trở về thực tại. Nghĩ đến Hân Vũ có thể đang gặp nguy hiểm, tinh thần hắn lại căng lên. Đình Nguyên đứng bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ để lộ ánh nhìn khó đoán.

Lối vào lăng không rộng mấy, Đình Nguyên ra lệnh cho một nửa số quân đội túc trực bên ngoài, nửa còn lại theo y tiến vào trong lăng. Mỗi người đều mang theo một chiếc đèn lồng, khăn ướt để chống khí độc. Theo lời Đình Nguyên nói, ngôi mộ cổ này đã bị niêm ấn mấy ngàn năm qua cũng chưa từng mở ra. Chìa khóa duy nhất mở phong ấn lại nằm trong tay hoàng tộc. Trải qua mấy ngàn năm như thế, không chừng tà khí đã ăn đến mọi ngõ ngách trong hang rồi.

Đi qua hết đoạn cột trụ đá cẩm thạch là đến lối vào chính của lăng mộ. Một chiếc cổng sắt cao hơn hai thước chắn lối vào, thân cổng chạm trổ những chữ viết li ti và hình dáng rất kỳ lạ. Phong lẫn trong đoàn người, việc bị chen chúc khiến hắn khó khăn lắm mới nhìn rõ những ký tự trên đó, trông na ná như kiểu chữ tượng hình cổ. Hắn không hiểu được nghĩa, nhưng tên lính bên cạnh vừa nhìn thấy lại thoáng run rẩy.

Đình Nguyên đứng trước cổng, tay bắt đầu vẽ trên không trung những hình thù kỳ quái. Chưa đầy mấy mươi giây sau, cánh cổng từ từ hé mở, nhường lối cho đoàn bộ binh hơn năm mươi người bước vào.

Bên trong lăng rất tối, lại bốc mùi ôi uế khiến không ít binh lính phải dùng khăn che kín mũi lại. Đi được mấy bước đã nghe những âm thanh kẽo kẹt tuần tự phát ra. Sau lưng gã lính cuối cùng, cánh cổng kia cũng nặng nề khép lại. Ngay vị trí lẽ ra là tay nắm cửa, một quầng sáng cam nhè nhẹ tỏa ra, sau đó lọt tỏm vào trong không khí.

Giây phút đó, Phong cũng chợt đoán ra những lời trên cánh cổng ngoài kia có ý nghĩa là gì. Thì ra với những kẻ bước vào đây, cái chết đã định sẵn dành cho họ.

Đình Nguyên cũng thoáng nhìn khoảng không tối mịt vừa còn là cánh cổng kia một lúc, sau đó anh ta quay người, khoác tay, ra hiệu cho đoàn người đi tiếp.

Bọn họ cứ thế mò mẫm đi trong đêm tối khoảng hai mươi phút, con đường vẫn chỉ là những hành lang hẹp bốc mùi meo mốc, thi thoảng có vài ngã rẽ phân ra từng nhánh khác nhau, nhưng mỗi lần như thế, Đình Nguyên chỉ dừng lại khoảng mấy giây, sau đó lại nhắm một hướng nào đó mà bước thẳng. Đi mãi đi mãi, cuối cùng họ cũng đặt chân ra khỏi hành lang hẹp, bước vào một khoảng không rộng đến hơn trăm mét vuông, thoáng nhìn trừ vài hình khắc trạm trổ trên tường ra thì không có chi tiết nổi bật nào khác.

Thế nhưng, Đình Nguyên đang dẫn đầu đoàn người lại bất chợt ngừng bước. Y nhìn quanh một lúc, đoạn rút thanh gươm nãy giờ vẫn giắt trên lưng ra, vẻ mặt cẩn trọng ra hiệu cho bên dưới: “Đến tầng Kim rồi. Tất cả bình tĩnh, chuẩn bị chiến đấu.”

Phong vẫn còn ngơ ngẩn, chưa hiểu điều y muốn nói là gì thì binh sĩ hai bên đã vội tuốt gươm ra, chẳng mấy chốc khí thế dào dạt, ánh đao bóng kiếm lấp lóa dưới ánh đèn lồng lan lỏa, đồng thời lộ ra mùi sắc gỉ càng lúc càng nồng nặc.

Đúng lúc ấy, trần nhà đang yên ắng bỗng chấn động, rền rĩ ầm lên một tiếng, rồi dưới đôi mắt ngạc nhiên của Phong, những hình thù binh lính chạm trổ trên tường bỗng chốc sống động như thật, khẽ rùng mình, chậm chạp bước ra ngoài.

Mất một lúc rồi mà Phong vẫn ngơ ngác nhìn đội quân binh sĩ mặc giáp mà mấy phút trước hắn còn tưởng là hình khắc trên tường. Cảnh tượng này khiến hắn lại chợt nhớ đến mấy bộ phim 3D trước đây vẫn thường xem, có khác chăng là những hình thù kia không chỉ là ảo ảnh thật bước ra khỏi màn hình, mà là vật thể sống động như thật mà thôi.

Tuy nhiên Đình Nguyên lại không mất thời gian đến mức đó. Với động tác chặt xuống dứt khoác, y chém ngang người một bộ giáp sắt đang ì ạch bước ra khỏi tường. Nửa người bộ giáp lìa hẳn, ngã oặt xuống đất, đôi chân còn nhấp nhô trong tường cứ thế vùng vẫy một lúc rồi cũng xụi lơ.

“Giết chúng trước khi chúng ra khỏi tường. Nhanh lên.” –Tiếng Đình Nguyên thét lên thức tỉnh mọi người khác đang đứng ngơ ngẩn. Nhưng đội quân này dường như cũng đã trải qua huấn luyện khá nghiêm khắc, lập tức cả đội người tản ra theo thứ tự, cứ thế xuống tay với những bộ giáp sắt vẫn còn ngái ngủ kia.

Chẳng mấy chốc, cả không gian đã bị âm thanh đao kiếm va chạm bao trùm. Tuy nhóm của Đình Nguyên xuống tay rất nhanh, nhưng như thế dường như lại khiến đám hình vẽ trên tường nổi giận. Chúng xuất hiện càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã có mấy con thoát ra ngoài được, bắt đầu một đối một với đoàn binh sĩ.

Thực tế là những chiến binh giáp sắt này khi ra ngoài thì hung hãn đáng gờm hơn hẳn động thái ngái ngủ mới rồi kia. Càng tiếp xúc với không khí thì lớp sắt trên người chúng cũng trở nên chắc chắn hơn, đao kiếm của binh sĩ cũng không thể đâm thủng được.

Tình thế càng lúc càng gay go hơn cho đội quân người. Đình Nguyên thoáng nhìn quanh, như cũng nhận ra không thể lấy một chọi mười, y bèn phóng người nhảy ra khỏi vòng vây, hét vọng lại: “Hai mươi người ở lại kềm chặt bọn chúng, còn lại theo ta.”

Dứt lời, bóng y đã khuất hắn.

Phong vẫn đang vật lộn với một bộ giáp nửa trong nửa ngoài. Hắn thúc tay vào vị trí lẽ ra là đầu của bộ giáp, để lộ khoảng trống đen ngòm phía sau. Phong hơi rùng mình, rút thanh gươm của một binh sĩ gần đó thẳng thay chém xuống, rồi cũng không nghĩ ngợi gì mà chạy theo hướng Đình Nguyên vừa biến mất.

Qua khỏi tầng thứ nhất vẫn là những dãy hành lang hẹp quanh co khúc khủy. Phong cầm một chiếc lông chim lửa to chừng bàn tay, thấp thỏm vửa đi vừa tìm bóng dáng nhóm người Đình Nguyên, song con đường trước mặt dường như dài vô tận mà lại không thấy bóng người.

Rốt cuộc, đến một đoạn dốc, hắn cũng nhìn thấy những đốm ánh sáng lập lòe phát ra từ một tầng trống khác, thấp thoáng có tiếng người kêu thét gọi nhau í ới. Bước chân hắn nhanh hơn, lúc cảnh vật kia hoàn toàn đập vào mắt thì có chút kinh hãi.

Ở tầng này, bốn mặt không gian đều trống rỗng, thứ duy nhất sống động là một cây dây leo có thân chính chỉ to hơn vòng ôm của người trưởng thành đôi chút, nhưng điều kỳ lạ là dây leo nó tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, gần như bao trùm cả gian phòng, đang siết chặt nhóm người của Đình Nguyên.

Vừa thấy Kỳ Phong bước vào, Đình Nguyên vươn tay chặt lấy chiếc dây đang cố siết lấy cổ mình, đoạn quay lại hét lên với hắn: “Dùng lửa, mau lên.”

Ngay phút đó, Phong hiểu ra ngay tức thì tại sao Đình Nguyên lại dễ dàng dẫn hắn theo đến vậy.

Nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, vội niệm chú, tạo ra một quả cầu lửa từ lòng bàn tay ném thẳng về đám dây leo đang bám lấy Đình Nguyên.

Trời sinh cây cỏ vốn kỵ hỏa, chẳng mấy chốc, lửa nhanh chóng bén vào nhánh cây, lan tỏa ra các cành nhánh khác. Phong cũng nhân cơ hội đó tạo thêm hai quả cầu nữa phóng về phía những đoạn dây leo ở lối ra. Thân cây run rẩy, thoáng chốc lại bốc lên thành một ngọn lửa khổng lồ.

Đình Nguyên vừa thoát khỏi vây hãm, vội cúi xuống xoa xoa cổ. Mắt y giương lên nhìn thấy thân cây đang bốc cháy, lại ra hiệu cho những người sống sót mau chóng rời khỏi đó.

Cả nhóm người cứ thế liều sống liều chết tháo chạy khỏi ngọn lửa đang bốc lên hừng hực, đâu đó trong không khí hòa lẫn tiếng thét của con người với âm thanh thần rừng đang vùng vẫy.

Thế nhưng lần này, bọn họ chỉ rời khỏi gian phòng đó vài bước chân, lập tức cửa ải tiếp theo đã rục rịch chuyển động.

Không một dấu hiệu báo trước, mặt đất dưới chân bỗng rùng mình, trồi sụt xuống dưới tạo thành một chiếc hố tử thần khổng lồ. Đoàn người vốn không nghĩ đến việc này, tất cả nhóm người đi trước chưa kịp rên lên tiếng nào, đã rơi vào khoảng không thăm thẳm không thấy đáy bên dưới.

Đình Nguyên vẫn là người có phản xạ nhanh nhất. Không biết bằng cách nào, y nhanh chóng tóm được một nhánh dây leo lan ra ngoài của cái cây đang cháy kia. Trong lúc rơi xuống vẫn có thể kịp thời một tay kéo lấy tay Kỳ Phong, tay còn lại quẳng dây lên cái cột trụ bằng đá ở bờ bên kia.

Bằng cách đó, hai người theo quán tính miễn cưỡng đập vào phần thành hố bên kia. Phong mới rồi còn nghĩ đâu mình đã cầm chắc cái chết, giờ nhìn thấy vực sâu hun hút bên dưới mới không tránh được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Đình Nguyên cũng chẳng cho hắn có thời gian lấy lại tinh thần, vội bảo:

“Tôi quẳng cậu lên trên. Cứ tiếp tục đi thẳng một mạch về phía trước, tôi đoán chắc hẳn cô ấy mắc kẹt ở cửa tiếp theo.”

“Nhưng…?”

Hắn chưa kịp hỏi hết câu, cả người đã bị quẳng trở lại bên không trung. Cơ thể hắn lơ lửng trong không khí một lúc, thoáng chốc lại rơi xuống bờ vực bên kia. Vừa ngồi dậy được, hắn lại lập tức chạy đến bên miệng vực, nắm dây định kéo Đình Nguyên lên.

“Đi đi, đừng làm mất thời gian.” –Đình Nguyên thét vọng lên nói –“Binh lính của tôi sẽ đến cứu tôi ngay thôi. Cậu nhanh lên. Công chúa không còn nhiều thời gian nữa.”

Vừa nghe y nói vậy, Phong lại ngập ngừng nhìn đám binh sĩ còn sống sót bên kia vực đang đan dây vào nhau. Đến lúc chắc chắn rằng họ sẽ mau chóng cứu được Đình Nguyên, hắn mới siết chặt đầu dây vào cột chống thêm vài vòng cho chắc chắn, đoạn tiếp tục rẽ theo con đường phía trước.

Mà Đình Nguyên thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm. Y cúi xuống, nhìn ánh sáng đang mờ dần của mảnh thạch anh trên cổ mình, đôi mắt lại thấp thoáng tia ưu thương.

Kim, mộc, thổ… y cũng chỉ có thể cố gắng tới đây thôi. Sự sống còn của cô rốt cuộc cũng phải đặt vào tay một người khác.



Phong tự tạo ra một luồng ánh sáng từ tay mình, rồi cứ nương theo ánh sáng đó mà đi theo lời Đình Phong chỉ dẫn. Có lẽ do cửa thứ hai và thứ ba quá gần nhau, nên hắn đã đi một đoạn rất dài rồi mà vẫn chưa gặp phải trở ngại nào khác, trừ việc nhiệt độ không khí dần trở nên lạnh hơn.

Ban đầu Phong cũng không mấy để ý đến điều này. Hắn vốn còn nghĩ rằng do đi sâu xuống lòng đất nên nhiệt độ hạ xuống, chẳng ngờ đi mãi đi mãi, cái lạnh tê buốt dần khiến hắn sinh nghi. Cơ thể hắn lại cực kỳ bài xích cái lạnh, thoáng cái mà đã sắp không chịu đựng nổi.

Hắn vận khí, liên tục tạo ra những đốm lửa nhỏ để tự sưởi ấm cho mình. Dần dà nhiệt độ đã hạ xuống đến mức những đốm lửa không sao chịu đựng nổi nữa, hắn vừa tạo ra liền biến mất trong không khí. Hai bên hành lang hẹp, những mảnh đá ngàn năm cũng dần dần bị đóng băng.

Cố đi sâu thêm một chút, không biết từ đâu mà không gian lại bắt đầu có tuyết bao phủ, lả tả rơi xuống mặt đá. Tuyết dày đến cẳng chân hắn, phủ lên toàn bộ con đường một màu trắng xóa. Phong hít hơi, xoa tay vào nhau, tiếp tục tạo ra những đốm lửa lớn hơn hòng xua tan cái lạnh. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết, bản thân lúc này đã giống như một ngọn đuốc khổng lồ, cô đơn chống chọi với luồng không khí giá rét kỳ dị.

Không biết đã đi bao lâu, bước chân hắn bỗng nhiên va phải thứ gì đó, tựa như tảng băng khổng lồ chắn ngang lớp tuyết dày đến tận đầu gối. Ban đầu hắn còn định bỏ qua, tuy nhiên một suy nghĩ quái dị đột ngột hình thành trong đầu khiến hắn không kìm nén được mà quay lại xem xét khối băng đó.

Hắn dùng lửa, một tay hơ một tay lại đào sâu xuống tuyết. Lúc đào được một cái rãnh hình người lọt thỏm giữa màn tuyết, tim hắn thoáng như ngừng đập.

Không phải là…

Hắn cố xua tan nỗi lo lắng trong lòng, cẩn trọng dùng pháp thuật truyền nhiệt vào trong khối băng, không quá lạnh nhưng cũng không quá nóng, vừa đủ để lớp băng dày kia dần dần tan rã, để lộ ra làn da tựa băng tuyết của một cô gái.

Cuối cùng, khi lớp băng dần đã nhìn rõ hình người, nhịp tim Phong rốt cuộc cũng ngừng hẳn lại, không biết là vui mừng hay tuyệt vọng.

Trên nền lớp băng bị lửa của hắn làm tan chảy, một cô gái đang nằm yên lặng trên đất, mái tóc tản ra, bệt vào tầng tầng băng khác bên dưới. Gương mặt cô vẫn còn ẩn dưới tầng băng trong suốt, đôi mắt tĩnh mịch nhắm nghiền, tựa như đã trải qua giấc ngủ ngàn năm như thế.

Nhưng Phong biết, cô gái này chỉ mới người ngày trước thôi còn dịu dàng đi bên cạnh cắn, cùng hắn ăn cơm, cùng hắn tán gẫu. Nụ cười của cô khi đó, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy được

Hân Vũ, thì ra rốt cuộc hắn cũng đến trễ một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.