Cuộc tình của anh và cô cứ thêm tiến triển đến mức có thể tiến tới hôn nhân lun được roài. Đang thắm thiết “môi kề môi” thì tự nhiên ông trời từ đâu ra xông tới cắt đứt bầu không khí lãng mạn:
- Nguy rồi, con- chỉ anh- phải đầu thai ngay, hạ giới đang cần người gấp
- Nooooooooo, con méo mún xuống đó đâu. Ở đây với Kỷ Doãn chẳng phải đang rất tốt hay sao? Ông trời xuống thì xuống chớ con éo xuống đâu
- Nhưng... ta..ta không thể giữ con ở lại đây được thôi hì hai đứa “Ngưu Lang- Chức Nữ” nhé
- Khônggggg đâu, con không....
- Ta xin lỗi- Ông trời chỉ cây gậy thần vào người anh. Cơ thể dần tan biến:
- Không... Kỷ Doãn không...- Anh vùng vẫy hét lên ỏm tỏi
- Ông trời đừng mà con xin ông. Không chàng ơi, đừng mà- Cô nắm lấy tay anh nhưng cuối cùng thế nào cũng bị lôi tuột xuống mất
- Ơ, hai đứa...thôi kệ mẹ (ông trời vô tâm vler)
Xuống tới nhân gia