Gấp Gáp Để Mắt Nhà Tù Vàng

Chương 7: Chương 7




Thân thế thực sự của thím Yến, hôm nay đã được công bố.

Thật ra thì, ở bên trong nhà trọ Ma Tước, chú Ưng, dì Vũ cùng thầy Cáp những trưởng bối này, đã sớm biết thím Yến là đại phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn nội y ‘ Bên trong ta đẹp nhất’. Ban đầu là bởi vì con trai không ra gì, cộng thêm cho là bị xa lánh tâm tính nổi loạn, bà mới có thể dứt khoát kiên quyết rời nhà trốn đi, trằn trọc lưu lạc tới nơi này.

Lúc ấy bởi vì đi rất vội vàng, trên người không có đồng nào, chỉ có thể lựa chọn một nhà trọ nhỏ bên ngoài không có vẻ gì thu hút này, mà chú Ưng cũng biết được hoàn cảnh của bà, liền không thu tiền mướn, muốn bà trước an tâm ở lại đây.

Vì báo ân, bà liền nhân nhiện vụ nấu ăn cho nhà trọ, tinh thông món ăn Nam Bắc, thỏa mãn mỗi cái miệng khó tính, lại cầm chặt hơn trái tim của thầy Cáp, bởi vì những món ăn bà nấu đều mang đậm hương vị quê hương ông, không khỏi khiến cho ông nhớ đến quê hương của mình, cũng nhớ tới người vợ đã chết.

Cũng là bởi vì một đoạn tình nghĩa như vậy, phổ ra giữa hai người một đoạn tình duyên hoàng hôn. Vậy mà, trên danh nghĩa thím Yến vẫn là vợ của Thượng Quan Diên Nho, cho nên đối với ân tình này của Thầy Cáp, chỉ có thể vĩnh viễn để trong đáy lòng.

Sau khi suy tính cẩn thận, mấy ngày sau, thím Yến rốt cuộc đáp ứng trở lại Thượng Quan gia. Sáng sớm, bầu trời mưa phùn, Thượng Quan Sùng Tự dưới chỉ thị của cha mẹ, đã đứng chờ ở trước cửa nhà trọ Ma Tước, chuẩn bị đón thím Yến trở về nhà.

Vừa ra đến trước cửa, chú Ưng, dì Vũ, chị Oanh một đoàn người lưu luyến chia tay, ngay cả Tiểu Ô Nha rất ít khi xuất hiện vào buổi sáng, cũng mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng ra trước đại sảnh để tiễn người.

Phan Đình cùng Ngải Chi Duy theo Hách Nhạc Đế, một mặt muốn đưa tiễn thím Yến, mặt khác, họ muốn tận mắt mắt thấy Thượng Quan Sùng Tự, nhìn hắn có phải hay không so với trên ti vi còn đẹp trai, cao lớn hơn.

Hôm nay Thượng Quan Sùng Tự, mặc quần dài màu nâu nhạt kết hợp với một cái áo len màu xám tro trước áo còn có trang trí hình con cừu nhỏ, toàn thân phối hợp toát ra phong cách giản dị, thỏa mái.

"Mẹ lớn, con tới đón mẹ về."

Nhưng mà, đại sảnh nhà trọ Ma Tước tràn đầy là người, lại duy chỉ có không thấy bóng dáng thầy Cáp.

"Thím Yến, thầy Cáp còn chưa có xuống, có muốn cháu đi lên lầu gọi ông ấy không?" Chị Oanh không muốn làm cho thím Yến có tiếc nuối, xung phong nhận việc muốn đáp cây cầu lương duyên kia.

Dì Vũ kéo cô đến một bên, nói: "Tính khí thầy Cáp ngươi còn không biết sao? Hắn không thích nhất loại này không khí ly biệt này, hơn nữa người này lại là người trong lòng của hắn, cho nên hắn thấy cũng không muốn thấy."

"Nhưng là. . . . . ."

"Chuyện của Lão Nhan Gia không phải là chuyện mà thế hệ trẻ các ngươi có thể hiểu, ngươi không cần phải trông nom, bọn họ tự có cách giải quyết." Dì Vũ nói xong, đi tới trước mặt thím Yến, "Hãy bảo trọng, về sau có rảnh rỗi hãy thường xuyên trở lại, tôi còn muốn giúp thím làm mặt nạ dưỡng da, như vậy mới không biến thành thiếu phụ lớn tuổi."

"Cảm ơn, ta biết rồi."

Sau khi hướng mọi người chào hỏi xong, thím Yến được Thượng Quan Sùng Tự cùng Hách Nhạc Đế nâng đỡ chuẩn bị bước lên xe thì Thượng Quan Sùng Tự đột nhiên nói với Hách Nhạc Đế: "Em cũng lên xe đi!"

"Lên xe?"

"Hôm nay mẹ lớn trở về cả nhà anh đều đoàn tụ, cho nên cả nhà anh định đến biệt thự Ôn Tuyền để tụ họp, anh hi vọng em có thể ở bên cạnh anh, với lại có em ở đây, mẹ lớn cũng sẽ tương đối vui vẻ." Hình như là học sinh trung học năm nhất lần đầu tiên cùng nữ sinh ước hẹn, còn nghe ra được giọng ngượng ngùng.

Hách Nhạc Đế sửng sốt. Làm sao lại muốn cô cùng người nhà của anh đi biệt thự Ôn Tuyền ăn cơm, đây không phải là rất quái lạ sao? Bình thường bạn trai muốn đem bạn gái giới thiệu cho người nhà, không phải quan hệ của hai người đã phải đến một trình độ nhất định sao, hiện tại anh yêu cầu như vậy, đến tột cùng có nên đáp ứng anh hay không?

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, lên xe đi!" Nhìn cô lại đi vào cõi thần tiên, Thượng Quan Sùng Tự liền tự mình làm chủ.

Bởi vì thím Yến có mấy người bà con xa, vừa nghe được có tin tức của bà, cũng liền tìm đến, tính toán cùng bà gặp mặt, ôn chuyện. Vì vậy, Thượng Quan Sùng Tự sau khi đưa mẹ lớn về chỗ cha mẹ, liền dẫn theo Hách Nhạc Đế đi trước đến biệt thự Ôn Tuyền, hưởng thụ một chút thế giới riêng của hai người.

Khói mù lượn lờ, càng đến gần phương hướng Ôn Tuyền, theo hai bên đường cống thoát nước, bay theo làn khói, bay vào bên trong xe, vào trong lỗ mũi Hách Nhạc Đế .

"Nơi này mùi lưu hoàng nặng nề nha!"

"Đúng vậy, ở ngay phía trước, sắp đến rồi."

"Làm sao lại mua phòng ốc ở chỗ này?" Lại còn là biệt thự, thật là xa hoa đó!

"Cũng đừng cho là anh ham hưởng thụ, yêu thích xa hoa, mua biệt thự này, chủ yếu nhất là do mẹ anh thân thể không tốt, phong thấp đặc biệt nghiêm trọng, vì để cho bà buông lỏng, cho nên mới mua biệt thự gần Ôn Tuyền này, để cho bà có thể tránh miễn tàu xe mệt nhọc, ở nhà là có thể ngâm được ôn tuyền, loại trừ khí lạnh trong cơ thể."

Hách Nhạc Đế cảm động đến muốn khóc rồi, cô thường cùng chị em nói chuyện phiếm, luôn cho là những phú gia công tử này đối với trưởng bối cũng không quá quan tâm hiếu thuận, bởi vì thời gian bọn họ tán gái chơi đùa cũng không đủ, ở đâu ra thời gian mà giữ đạo tận hiếu.

"Anh hiếu thuận như vậy, tâm đều ở trên người cha mẹ, nhưng anh lại không đem chính mình chăm sóc tốt." Sau khi biết anh, Hách Nhạc Đế phát giác anh vừa lo sự nghiệp lại lo gánh vác gia đình, lại không quan tâm đến bản thân mình.

"Anh còn trẻ tuổi, phương diện thể lực cùng tinh thần đều ở trạng thái vô cùng tốt, em không phải thay anh lo lắng. Huống chi, anh có thể có ngày hôm nay là do cha mẹ anh cho, anh đối tốt với bọn họ cũng là việc nên làm."

Hách Nhạc Đế không ủng hộ những lời này, mấy ngày nay, cô có cùng thím Yến tán gẫu, hiểu rõ tình huống thực tế cũng không phải là như thế.

"Em không cho là như vậy. Nghe thím Yến nói, thời điểm anh còn nhỏ cũng rất cố gắng, biết mẹ mình chỉ là vợ bé, vì không muốn làm cho người ta xem thường, cho nên mọi việc cũng làm được so với người anh cùng cha khác mẹ còn tốt hơn. Thím Yến còn nói, anh mọi thứ so với anh trai anh đều giỏi hơn, lại ngoan lại nghe lời, sau khi lớn lên, cha anh biết con lớn nhất không đáng tin, mới không thể không để cho anh tiếp quản vị trí của anh trai, là do anh trai anh không có bản lĩnh, chứ không phải cha anh cam tâm tình nguyện cho anh. Cô có lời cứ nói, thẳng thắn thẳng thắn, cũng không để ý nói những lời này sẽ khiến anh suy nghĩ thế nào.

"Xem ra mẹ lớn nói với em không ít."

"Trước đây, thường là em trai thì hay có áp lực, nhưng là tại vì anh nha, ngược lại lại làm anh trai có áp lực, thím Yến nói. . . . . ." Lời nói đến một nửa, tự động cách âm.

"Nói tiếp đi! Anh cũng không kiêng kỵ gì."

" Thím Yến nói, con trai bà chính là mọi thứ không bằng anh, mới có thể tự giận mình, khắp nơi đánh nhau gây chuyện, bà chính là không chịu nổi con trai bà khăng khăng một mực, biết sai không thay đổi, mới không mặt mũi lưu lại trong nhà, lưu lạc đến nhà trọ Ma Tước." Hách Nhạc Đế vội thay hắn bất bình dùm."Mình không lo học còn đổ lỗi này nọ, thứ người như thế em rất xem thường."

"Anh trai anh cũng rất đáng thương, anh đã từng cố gắng giúp anh ấy, nhưng anh ấy lại cho là anh đang bố thí, cộng thêm anh ấy cho là anh ấy mới là người thừa kế chân chính sự nghiệp của cha anh, mà cha anh lại đem sự nghiệp giao cho anh, vì vậy tâm tính của anh ấy lại càng tới càng không thể thăng bằng." Hắn xúc động thật lâu.

"Người đáng thương phải có nơi ghê tởm, như loại người này, ai dám đem sự nghiệp giao cho anh ta, cũng không phải là đầu óc bã đậu, nếu để cho em có cơ hội đụng phải anh ta, em tuyệt đối cấp cho anh ta một bài học, để cho anh ta biết, có một người em trai tốt như vậy, là một chuyện hạnh phúc dường nào." Hách Nhạc Đế dõng dạc nói xong, đầy lòng căm phẫn.

"Có một người hiểu lòng của anh như vậy, anh cũng vậy rất hạnh phúc a!" Ánh mắt hắn thâm tình nhìn cô, tỏ rõ yêu thương trong đó.

"Hoàn, hoàn hảo á..., bình thường em cũng đối với người bạn nhỏ đó như vậy, người bạn nhỏ mà ngoan, em cũng sẽ yêu thương, chăm sóc bọn họ." Cô không dám nhìn Thượng Quan Sùng Tự, vô ý thức chơi đùa tay của mình.

"Vậy anh ngoan sao?" Hắn không khỏi cũng làm thanh âm con nít, giả bộ đáng yêu.

"Bạn nhỏ mà hiếu thuận với cha mẹ, em đều sẽ mua văn phòng phẩm có hình Hello Kitty làm phần thưởng."

"Cho nên. . . . . . Em cũng sẽ mua Hello Kitty cho anh sao!"

Cô không khỏi bật cười."Anh đã lớn như vậy, làm sao lại cần thứ đồ chơi này?"

"Anh chỉ muốn một cây bút cùng một quyển sổ viết thư là tốt rồi, cô giáo Hách, em nguyện ý đưa anh sao?"

Cô không hiểu."Anh cần hai thứ đồ này làm cái gì?"

"Viết thư tình cho em a!"

Hắn vừa nói xong, mặt của cô nhanh chóng đỏ lên, giả vờ đưa chai nước suối lên uống.

"Nhỏ, người bạn nhỏ không cho phép trêu đùa cô giáo như vậy."

"Xem ra, kinh nghiệm yêu đương của cô giáo, cùng người bạn nhỏ một dạng rất kém nha!"

"Anh, anh chuyên tâm lái xe đi!" Cuối cùng cô vô lực chống đỡ, định đem mặt ngó ra cửa sổ xe, nhắm mắt làm ngơ.

Nhìn cô giống như đứa bé giận dỗi, quai hàm trương lên, hắn liền nâng tay của cô lên, ở trên mu bàn tay rơi xuống nụ hôn, tựa hồ hết sức đắm chìm cùng cô ngây thơ nói chuyện với nhau.

Kể từ sau khi cô xuất hiện trong cuộc đời hắn, hắn trở nên trẻ tuổi hơn, tim của hắn cũng như gió tranh, đuổi theo gió, đạp lên mây; cùng con chim ca xướng, cùng cầu vồng khiêu vũ, sắc thái sinh động, cuộc sống của hắn như được thêm một luồng gió mới.

Mặt khác, Thượng Quan Diên Nho cùng Nguyễn Phiêu Bình đang ở một nhà hàng nổi danh của Thượng Hải, vì thím Yến tẩy trần, các món ăn trên bàn, đều là các món mà thím Yến thích.

Đoàn người cũng vì bà trở lại Thượng Quan gia một lần nữa mà vui mừng.

Vậy mà, ngồi ở giữa yến tiệc náo nhiệt, lòng của thím Yến vẫn nặng trịch như cũ .

Con trai của bà Thượng Quan Sùng Hàn, đến nay vẫn không thấy mặt mũi đâu. Nghe nói, hắn chỉ khi thiếu tiền mới phải xuất hiện, bình thường muốn tìm hắn, có thể nói là khó như lên trời.

Thấy bà buồn buồn không vui, Nguyễn Phiêu Bình dĩ nhiên biết bà vì chuyện gì, mặc dù bà hết sức khuyên can, nhưng bà cũng khó mà nói nhiều.

"Chị, cứ mỗi tháng, Sùng Hàn cũng sẽ đến thăm em một lần, để em gọi điện thoại về hỏi một chút, xem nó có về nhà hay không?" Thật ra thì không phải hỏi thăm, căn bản là muốn lấy tiền, nhưng vì không để cho thím Yến khó chịu, bà tự nhiên phải nói tốt đẹp một chút.

"Phiêu Bình, thôi bỏ đi, con trai do chị sinh, chị lại không hiểu nó sao? Em không phải nói cho nó, chị đã sớm đối với nó chết tâm rồi." Miệng là nói như vậy, nhưng dù sao đi nữa, có thể không nghĩ về nó sao?

"Không sao, em nên gọi về nhà một chút thì hơn." Nói xong, bà lập tức lấy điện thoại gọi về hỏi quản gia, lại thấy quản gia trả lời hắn thực sự có trở về, "Ông nói cái gì, đại thiếu gia mới vừa trở về?" Quản gia Khang trả lời.

"Đúng vậy, nhưng mà đại thiếu gia về thấy mọi người không có ở đây, đã rời đi rồi."

"Sùng Hàn có nói, nó trở lại làm cái gì không?"

Khang quản gia: "Không có, chỉ là. . . . . . Cậu có đi vào phòng của phu nhân, đi vào được một lúc mới rời đi."

"Đi vào phòng của tôi?" Bà nhìn Thượng Quan Diên Nho cùng thím Yến.

Đi vào phòng bà làm cái gì, chẳng lẽ. . . . . . Là tìm kiếm có thứ gì đáng giá hay không, cầm đi bán hoặc cầm đồ?

" Chú Khang, chú nhanh đi phòng tôi xem một chút, xem tủ quần áo của tôi, tủ đầu giường cùng bàn trang điểm, bất kể nơi nào, cũng kiểm tra qua một chút cho tôi, nhìn xem có phải mất đồ vật gì hay không."

Cúp điện thoại di động, lòng của ba người đồng thời lạnh xuống, Thượng Quan Sùng Hàn này thật không cứu nổi. . . . . .

Đáng thương nhất chính là thím Yến, thật vất vả mới mời được bà trở về, lại càng để cho bà trở nên nát tim đứt ruột.

"Sao ạ, mọi người định qua đêm ở nông trang sao?"

Thượng Quan Sùng Tự vừa nhận được điện thoại của mẹ mình, nói tâm tình mẹ lớn rất vui vẻ muốn ở lại đây, hắn nghe được câu này sau mừng rỡ như điên, cứ như vậy, chẳng phải là để cho hắn có cơ hội có thể cùng Hách Nhạc Đế cùng một chỗ sao?

Chỉ là hắn không biết được là mẹ lớn vừa nghe đến con trai của bà chạy vào phòng của Nguyễn Phiêu Bình trộm đồ, tâm tình xuống thấp quá mức, mà hai người vì sợ bà lại nghĩ quẩn, lại đi vào vết xe đổ bỏ nhà ra đi, hoặc là làm chuyện thương tổn tới chính mình, tính toán cả đêm theo bà.

"Xem ra, thím Yến có thể dung nhập vào nhà anh rất nhanh!"

"Vốn là nên như thế, bà nguyên là người nhà của anh mà."

Đỗ xe xong, hai người đi ra nhà để xe, đập vào mi mắt là một biệt thự có phong thiết kế như nhà của Nhật Bản.

Một mảng lớn đá cuội bày ra mà thành đình viện, hai bên có hai tảng đá đình đèn, lại có chuông gió trúc hình cá chép treo trên mái hiên, bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Đi vào đại sảnh, sáng sủa sạch sẽ, mái nhà rất cao, làm cho cả phòng khách xem ra càng thêm rộng rãi thanh tao; sàn nhà được lát đá cẩm thạch được lau chùi sạch sẽ đến sáng bóng, một đèn hình xương rồng treo cao giữa không trung, trong không khí, còn truyền đến nhàn nhạt mùi đàn hương.

"Nơi này có người ở sao?" Ngửi thấy mùi đàn hương kia, tựa hồ có người ở này ở.

Thượng Quan Sùng Tự khẽ mỉm cười, đi về phía phòng bếp một kêu."Thím Ngô, chúng cháu tới rồi!"

"Thím Ngô?" Quả nhiên có người ở.

Một vị phụ nữ trung niên vẻ mặt tươi cười từ trong phòng bếp đi ra, bà đang mặc tạp dề, tay còn cầm lấy cái xẻng, hiển nhiên là đang chuẩn bị bữa trưa.

"Mọi người đã tới, Sùng Tự nói mọi người sẽ đến nơi vào buổi trưa, cho nên ta từ tối hôm qua bắt đầu, đem canh gà đi hầm từ từ, đợi mọi người tới!" Thím Ngô mặt hiền lành nói.

"Nhạc Đế, đây là thím Ngô, bà ở nhà chúng ta hỗ trợ đã hai mươi năm, trước mắt là đã nghỉ hưu. Hiện tại, bà thỉnh thoảng sẽ đến Ôn Tuyền canh nhà giúp chúng ta quét dọn, hoặc là người nhà của chúng ta tới đây thì mới mời thím tới đây giúp một chuyện." Hắn giới thiệu đơn giản .

"Cái gì giúp một tay? Tới đây hết ăn lại uống. Ta nha, chính là không thể tiếp tục nhàn rỗi, liền đợi tại phòng bếp đông lấy lấy, tây sờ sờ ."

Hách Nhạc Đế cảm giác nghe bà nói chuyện thật là thoải mái, dễ nghe, khẩu âm địa phương tương đối nồng đậm.

"Thím Ngô xin chào, cháu tên là Hách Nhạc Đế, chỉ là không phải cái đó ktv Hách Nhạc bar, cháu. . . . . ." Liếc thấy Thượng Quan Sùng Tự cùng cô nháy mắt, cô vội vã thu miệng."Cháu lại nói linh tinh rồi, thật không không biết xấu hổ, làm phiền thím rồi."

"Xin chào, xin chào, hoan nghênh cháu tới, biết cháu tới , trong lòng ta liền rơi xuống tảng đá, hưng phấn đến nỗi nấu đồ ăn cũng cười đấy!"

"Tại sao?"

Thím Ngô chuyển hướng nhìn Thượng Quan Sùng Tự, nói: "Nếu cháu không xuất hiện, ta còn tưởng rằng Sùng Tự bị làm sao, tướng mạo đường đường, lại là một nhân tài, lại chưa từng thấy hắn dẫn một cô bạn gái về, ta nha, cùng mẹ hắn rất là lo lắng, hắn có phải hay không là. . . . . ."

"Là cái gì?" Hách Nhạc Đế tò mò hỏi.

Thím Ngô cố làm thần bí nói: "Hiện tại rất lưu hành nam sinh yêu nam sinh, cháu không phải không biết?"

"Đồng tính luyến ái?" Hách Nhạc Đế cười cười, thẳng lắc đầu nói: "Sẽ không á..., làm sao có thể, lần trước đi nghe nhạc, cháu không cẩn thận ngủ quên trên lưng anh ấy, anh ấy ôm cháu vào trong xe còn len lén hôn lên mặt cháu đấy, anh ấy thế nào lại là cùng. . . . . ." Nguy rồi, đây là bí mật giấu ở trong lòng! cô thật là nhanh mồn nhanh miệng mà, bệnh cũ thế nào cũng không đổi được đây.

"Hách Nhạc Đế tiểu thư, em thế nhưng giả vờ ngủ? !" A, thật là giả trư ăn cọp, hắn đến bây giờ mới biết.

"Liền, liền vừa lúc bị anh hôn một cái, không cẩn thận có chút tỉnh lại chứ sao."

"Em. . . . . . Thôi, thôi, thím Ngô, thím cứ từ từ, cháu dẫn cô ấy đến phía sau Ôn Tuyền đi luộc trứng." Hắn không hề so đo nữa, nói càng nhiều lại càng mất thể diện, đường đường là một người đàn ông mà lại đi hôn trộm, thật là kém!

Thím Ngô nhìn cô dâu mới này một bộ dạng cãi vả thân mật, rất vui mừng cho tương lai của bọn họ.

Cầm 5, 6 quả trứng, hai người từ cửa sau đi ra, tại phía sau biệt thự có một chỗ con suối Ôn Tuyền, các nhà đầu tư vì muốn hấp dẫn khách hàng đặc biệt quy hoạch, cho khách hàng khu biệt thự sử dụng, cho nên bình thường nơi này cơ hồ là dân cư thưa thớt.

Hai người đổi dép lê, xắn cao ống quần, Thượng Quan Sùng Tự lấy ra một thùng gỗ nhỏ, thùng gỗ nhỏ bên trong đựng hai bình rượu hoa mai, hai cái khăn lông, còn có trứng luộc Tiểu Lam Tử.

Vừa đi ra khỏi bên ngoài, hơi nước tràn ngập mọi nơi, hai bên xung quanh như cầu vồng vậy các tảng đá xung quanh được trang trí rất đẹp, xung quanh dòng suối khắp nơi thả hoa hồng đang chảy theo dòng suối, có một suối nước lạnh trong suối bên cạnh, mơ hồ còn có thể thấy được những con cá đang tung tăng bơi lội, cảnh trí đó tựa như ảo mộng, khiến cho cô cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Thượng Quan Sùng Tự đem trứng đặt ở phiên lọc, bỏ vào trong ôn tuyền đang tỏa nhiệt độ nóng bỏng, sau đó cùng Hách Nhạc Đế cũng ngồi ở cạnh suối, đem chân đặt ở trong suối, khiến suối nước từ lỗ chân lông, lòng bàn chân thấm vào đi lên, lại ven theo bắp chân, một đường thoải mái đến cả thân thể.

" Nào, cạn chén, một chúc mẹ lớn trở lại nhà chúng ta một lần nữa, hai chúc sự nghiệp của anh kéo dài như mặt trời ban trưa, ba chúc ──" hắn dừng một chút, tròng mắt thâm u nhìn cô."Ba chúc em xuất hiện được lắm, để cho những ngày cứng nhắc không thú vị của anh rời đi, từ đó lại có thể cười vui."

Cô uống một hơi cạn sạch."Anh không phải là đang chê cười em kể chuyện không buồn cười chứ, lấy đâu ra chuyện gì khiến anh vui cười?"

Rượu hoa mai có mùi vị chua chua ngọt ngọt, từ trong bình rót ra ngoài, hòa với khí nóng lượn lờ bay vào trong lỗ mũi của cô, rượu đã được hâm nóng khi uống vào, cả thân thể cũng ấm lên.

Hắn không phủ nhận."Cũng đúng, là rất khó cười, chỉ là, kết quả cũng không quan trọng, quan trọng là quá trình nghe em kể chuyện cười, cái đó mới đáng cười."

Hai người ngồi bên suối liếc mắt đưa tình, chỉ thấy Thượng Quan Sùng Tự thỉnh thoảng dùng đầu ngón chân đụng chạm chân của Hách Nhạc Đế, mà cô cũng không chịu yếu thế, cố ý đạp cho nước tóe lên, dội ướt hết ống quần của anh.

Loại trò chơi này chỉ có những người bạn nhỏ ở trong thế giới mới có thể chơi đùa như vậy, hai người thế nhưng chơi lại cực kỳ cao hứng, không cách nào tự ikềm chế.

"Anh thật là quá mức, người ta kể chuyện cười rất vất vả, bằng không anh thử kể coi, để em xem có buồn cười không!"

"Anh không phải là bởi vì em nói chuyện cười mới buồn cười, mới thích nghe em nói, mà chính là dáng vẻ của em đã khiến anh vui vẻ, mới thật sâu đả động lấy lòng của anh." Ở trong lòng hắn, có ý đồ mãnh liệt tỏ tình, nhưng luôn là lời đến khóe miệng, lại ẩn vào trong bụng. Hắn định cầm điện thoại di động lên, tại chỗ gửi một tin ngắn.

Hách Nhạc Đế mở điện thoại di động ra nhìn tin nhắn, thế nhưng khì khì một tiếng, bật cười, phía trên thế nhưng viết ──

Yêu em yêu em yêu em yêu em yêu anh nhé! Cô giáo Hách, để cho anh hôn một cái có được hay không?

"Cũng thời đại nào rồi, còn nói những lời quê mùa như vậy, nếu như bị những người bạn nhỏ trong vườn trẻ bọn em thấy, nhất định sẽ cười chết anh, thật là kém nha!"

"Đó là bởi vì anh thấy là cô giáo vườn trẻ, cho nên anh mới dùng những lời ngu ngốc này, em không phải cảm thấy nó rất sát với cuộc sống của em sao?"

"Mới không phải, không có sáng ý."

"Vậy. . . . . ." Hắn chỉ bầu trời sau lưng cô."Có đĩa bay!"

"Từ hồi tiểu học em đã dùng qua, đổi chiêu khác đi."

Thượng Quan Sùng Tự suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sợ hãi, vẻ mặt hốt hoảng.

"Thế nào?"

"Phía sau em giống như có một người mặc quần áo trắng, một cô gái tóc dài!"

"Ahz, kém kém kém, anh là học sinh lớp năm hay sao?"

Được nha, quá khi dễ người rồi, lúc này hắn cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm, chỉ là lẳng lặng nhìn cô.

Giờ khắc này, gió đã ngừng, nước đã ngừng, trong thiên địa, tất cả đều yên tĩnh trở lại.

Chỉ có hơi thở hai người là động, con ngươi là động, cánh môi đói khát, có chút rung rung.

"Anh yêu em!"

Nói xong, hắn chủ động đem thân thể chuyển sang, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực, thuận lợi mà đem môi mỏng dính áp lên trên đôi môi đỏ mọng của cô.

"Trứng. . . . . ."

"Đừng động tới trứng!"

Đôi môi nóng bỏng quấn quít, khiến cho cô không thể thoát ra, chỉ có thể không biết làm sao nghênh hợp hắn.

Hách Nhạc Đế mắt hoa không dứt, chậm rãi nhắm mắt lại, thắt lưng bị gắt gao vòng quanh, thân thể của anh giống như lấp kín thiêu đốt, như bức tường cứng rắn, đem lấy cô vây khốn. Anh đem bàn tay phải đặt tại sau đầu cô, bức cô tới gần hơn, hôn sâu hơn.

Tim của cô đập như trống, cùng hợp nhất với tiếng nước chảy bên dòng suối, quá thân mật thăm dò, ở trong đôi môi tràn đầy, ngọt ngaò dây dưa. Khê Cốc đáy (?), hai cái chân thật chặt quấn quít; con suối bên cạnh, nhiệt tình đúng như hỏa như đồ.

Anh gặm cắn cổ của cô, đi xuống thăm dò, hai tay đi tới cái mông của cô, áp hướng tới anh, làm cho cô cảm nhận được khát vọng nào đó, mập mờ bức hiếp cô.

Nguồn nhiệt kích thích bên trong cơ thể của bọn họ mênh mông như lửa, bọn họ giống như trong nước nấu trứng, sóng nhiệt không ngừng công kích, lý trí sớm bị ném ra một bên.

Bọn họ không ngừng hôn sâu, cho dù ngăn cách lớp áo, Hách Nhạc Đế cũng có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh mang đến rung động, anh mang đến kích thích, tại nụ hoa dường như nổ tung, cô hưng phấn run rẩy, toàn thân giống như con rối bị đứt dây, xụi lơ không hề có lực chống đỡ.

Hắn đè cô ở trên tảng đá, nước ấm đã thấm ướt hết nửa người dưới của cô, hắn trước đó chưa từng có cảm nhận được thân thể cô lại mềm mại như vậy, những chỗ đụng chạm tới, đều giống như vuốt đang ve tơ lụa rất trơn mềm, điều này làm cho nơi nào đó trong thân thể hắn có biến hóa, bản sắc giống đực luôn tham lam, khẩn cấp nghĩ gỡ bỏ quần áo ngăn cách bên ngoài, mà cô cũng hăng hái mặc cho hắn định đoạt.

Hắn dính vào trước ngực cô thở dốc không nghỉ, dùng gương mặt cảm giác nơi nhẵn nhụi, hắn tiến đến nơi mềm mại của cô, như thép như sắt ở giữa hai chân cô bồi hồi, cách một cái quần lót, cảm thấy hai người bởi vì hưng phấn mà nóng bỏng thiêu đốt.

Lúc này, đột nhiên điện thoại di động vang lên, giống như bay tới một đám mây đen, trong nháy mắt mưa xối xả như trút nước, dập tắt hơn phân nửa hăng hái.

"Điện thoại!" Nhạc Đế hô, đã liên tục gọi mấy lần, nhất định là có chuyện quan trọng.

"Mẹ kiếp !" Thượng Quan Sùng Tự khó chịu nói tục, hắn cực kỳ không kiên nhẫn cầm điện thoại di động lên, nhắm đầu vào mắng: "Hai ngày nay tôi nghỉ phép, tôi không phải đã nói, có chuyện tìm Tổng Kinh Lý sao?"

Đột nhiên, sắc mặt của hắn từ bình tĩnh, trong nháy mắt chuyển thành tức giận.

"Cái gì? ! Tham ô công quỹ ba tỷ!" Hắn hơi thở rối loạn, cổ họng khô khốc."Tốt, tôi hiểu rồi, tôi lập tức trở lại xử lý." Cúp điện thoại, hắn nói với Hách Nhạc Đế: "Em trước đợi ở chỗ này, công ty tạm thời có sự kiện khẩn cấp, anh đi một chút sẽ trở lại."

"Xảy ra chuyện lớn gì sao?"

"Em đừng lo lắng, cùng thím Ngô ăn cơm trước đi, gần tối anh liền sẽ trở về, chúng ta giữ vững liên lạc." Nói xong, hắn đứng dậy, hướng về phía nhà chính chạy như bay.

Hách Nhạc Đế một người ở lại bên dòng suối. Nhìn thần sắc trên mặt anh kinh hoảng, nội dung cuộc nói chuyện của anh, hình như có nói đến tham ô công quỹ. . . . . .

Ba tỷ nha!

Lấy tiền lương giáo viên ở vườn trẻ của cô mà nói, phải bao lâu mới có thể kiếm được đến ba tỷ?

Thật hy vọng anh có thể nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, trong lòng cô bởi vì anh rời đi mà phiền muộn, ngồi một mình ở bên dòng suối, nhìn nước chảy róc rách, một chút hăng hái cũng mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.