Mùa mưa năm
nay tới có chút muộn, đến tận cuối tháng sáu, mưa to mới bắt đầu ào ào
đổ xuống không ngừng. Tuy rằng xua tan đi nắng nóng nhưng mưa tầm tã mấy ngày liền cũng làm tâm tình người ta cảm thấy không vui vẻ gì. Không
biết có phải do cánh tay bị thương hoạt động không được tiện hay vì một
lí do nào đó, những bi quan nho nhỏ vốn ẩn núp trong người tôi từ trước
bỗng đột biến tăng lên, hay xúc động nhất thời, phát tác kéo dài, khó mà kìm nén xuống. Tôi lại không hay kể lể với người khác, hơn nữa ở Bắc
Kinh cũng chẳng có ai để nghe tôi kể. Chút cảm xúc ấy cứ tích tụ, dần
dần biến thành nỗi nhớ quê hương. Tôi nhớ về gia đình, nơi mẹ già luôn
cằn nhằn không ai có thể nói chen vào được. Nhưng đó vẫn là nhà của mình – nơi con người ta có thể buông hết mỏi mệt, tự do thoải mái hít thở.
Tôi quyết định tìm Tề Bằng nói chuyện.
Vào thời
điểm thực tập, tôi đã kéo dài rất nhiều việc, vốn định dùng thời gian
nghỉ hè để làm cho xong. Nhưng với cái bộ dạng thê thảm hiện tại, giống
như nỗi buồng mùa thu của Lâm Đại Ngọc thì có thể làm ăn cái gì chứ ?
Tôi chỉ còn cách mặt dày mở miệng với Tề Bằng.
Lại là một
ngày mưa to, miễn cưỡng chỉnh tề, mặc một chiếc váy dài đến tận mắt cá
chân, cố định lại tay, bắt xe, như thương binh liệt sĩ, thẳng đường luôn được giúp đỡ đến cửa công ty Tề Bằng.
Bảo vệ nhìn tôi có chút quen mắt, nhưng vẫn không dám chắc chắn, săm soi nửa ngày chán chê cuối cùng cũng chịu cho tôi lên lầu.
“ Thần lão
sư, em sao lại bị thành ra thế này ? ” Tiểu thư kí xinh đẹp không hề giữ ý mà kêu lên, tìm một chiếc khăn khô sạch sẽ giúp tôi lau khô mái tóc
dài ướt. “ Sao lại chọn hôm mưa to gió lớn như thế này đến vậy? Cô cũng
có thể gọi điện thoại cơ mà, Tề tổng đang bàn việc với khách hàng, sẽ
nhanh chóng ra thôi. Cô muốn trà nóng hay cà phê ? ”
Câu hỏi của
cô ấy thật nhiều, tôi đành chọn câu cuối cùng để trả lời : “ Trà nóng
đi ! ” Mưa to quá, quần áo bị ẩm ướt, có chút hơi lành lạnh, chút trà
nóng có lẽ giúp người ấm hơn một chút.
“ Ừ, đợi
chút nhá ! ” Người ta luôn đồng tình với kẻ yếu. Tôi với cô thư kí không quen nhưng với bộ dạng chán nản của tôi, thấy cô ấy biểu hiện vô cùng
chân thành, tôi không khỏi có chút cảm động.
“ Thần lão
sư, có phải không lâu nữa cô sẽ kết hôn với Tề tổng? ” Tiểu thư kí đem
một ly trà nóng hôi hổi đặt trên bàn trà, ngồi xuống cạnh tôi.
Vấn đề này
có chút quái, tôi không nghĩ ra được đáp án nào thích hợp. Tôi đã đến
tuổi tìm một người chín chắn để dựa vào, nhưng điều đó không có nghĩa Tề Bằng chính là cái đệm dựa kia. Tôi mỉm cười với cô ta hỏi ngược lại :
“ Sao lại có thể đề cập đến vấn đề này ? ”
Tiểu thư kí đỏ mặt : “ A, tôi thấy Tề tổng thật sự để ý cô, mà anh ấy đối với người khác không có cẩn thận, bao dung như vậy. ”
Ồ, nhưng lý
do này cũng không thể tạo nên sự thiên trường địa cửa được! Thái độ của
anh ta như vậy cũng là bởi tôi là một “ Thương thủ ” đủ tư cách, anh ta
không phải vì tình cảm cá nhân mà đối xử tốt.
“ Tôi
nghĩ… ” Lời của tôi chưa nói hết đã bị một tiếng rống sợ hãi cắt ngang : “ Thần Hi ? ” Tề Bằng cầm một bản hợp đồng đứng ở cửa trừng mắt nhìn
tôi.
“ Không cần
kinh ngạc như vậy, em không cẩn thận bị ngã, được rồi, không cần nói
những lời phàn nàn linh tinh, qua hai tháng sau, em sẽ khôi phục như lúc ban đầu. ” Tôi cười cười đứng lên, giành trước thuyết minh. Hơn hai
mươi ngày, những lời nói kia tôi đều đã nghe đến phát sợ.
“ Tốt, vậy vào đi ! ” Anh không ủng hộ lắc đầu, để tôi vào văn phòng của anh, thuận tay đóng cửa lại.
“ Nói đi, em có ỳ đồ gì? Nghỉ? Tăng lương? Hay là muốn anh bồi thường?” Tề Bằng
không thay đổi bản chất bông đùa, nhìn tôi cười xấu xa.
“Sao anh biết em có ý đồ?” Bị anh đoán ra trước, tôi liền ngượng ngùng mở miệng, một bàn tay vô tình làm đổ cốc nước.
“Anh quá
hiểu em rồi mà. Anh sẽ không tự đại cho rằng em mạo hiểm mưa gió lại đây là vì anh. Rõ ràng là muốn thương lượng với anh cái gì đó. Ha ha, nếu
là việc nhỏ, Thần đại tiểu thư tốt nhất là gửi điện tín, việc lớn thì
gọi cú điện thoại, có phải hay không?”
Thấy anh nói trúng tim đen mình, trên mặt tôi biểu lộ vẻ có chút không nhịn được.
“Không cần nói em tệ hại như vậy. Hôm nay em thật là cố ý tới gặp anh,
thuận tiện nói qua kế hoạch nghỉ hè của em.” Tôi uyển chuyển nói.
“Ha, thuận
tiện sao? Thần Hi, bẳn năng gốc của em chưa đảo lộn chứ! Không có việc
gì, không có việc gì, em nói, anh nghe thử xem.” Tuy mồm nói như vậy
nhưng anh vẫn săn sóc đổi cho tôi chén trà nóng khác.
“Anh xem bộ
dạng em bị thương như thế này, dạo gần đây cũng chẳng làm được chuyện
gì. Em định ngày nghỉ sẽ xem một ít sách, viết mấy cái đại cương, sau
khi nghiên cứu kĩ sẽ viết cụ thể. Hiện tại em ở kí túc xá nữ, nghỉ hè,
kí túc đóng cửa, em không có chỗ ở, nên em muốn về nhà.” Tôi đem hết
những lí do mình có bày ra, tựa hồ như không cho anh đường nào để có thể cự tuyệt.
Tề Bằng lại nhìn tôi mỉm cười, cười đến mức có chút quái dị làm tôi có chút ngơ ngác.
“Thứ nhất,
hiện tại em không thể làm việc qua máy tính, việc này dễ thôi, em đến
công ty làm việc, anh sẽ cho em mượn thư kí trong hai tháng. Em bị
thương ở tay chứ không phải não, cho nên đọc sách, viết đại cương, tra
tư liệu, viết này nọ cũng không phải vấn đề lớn. Em chỉ cần đem suy nghĩ ghi âm lại, thư kí sẽ giúp em chỉnh sửa lại cho tốt. Thứ hai, phòng ở
của anh rất lớn, em có thể ở được. Có người giúp việc giặt quần áo, nấu
cơm, hơn nữa anh có thể đưa em đến công ty. Thế nào, vấn đề em đưa ra
hoàn toàn được giải quyết.”
Tôi cố gắng
khẽ động da mặt đang cứng đơ của mình, nhiệt thành mỉm cười với anh: “Tề tổng, như thế này dường như không được ổn lắm.”
Anh cụp lông mi xuống: “Có cái gì không ổn. Hiện tại ở Bắc Kinh, bao nhiêu nam nữ
cùng thuê chung một căn phòng, điều này cũng không có nghĩa bọn họ là
người yêu. Chẳng lẽ em để ý chuyện này?”
Tôi bị anh nói cho nghẹn thiếu chút nữa thì ngừng thở: “Em không để ý chuyện đó, mà là…”
“Cứ như vậy
đi, khi nào nghỉ hè anh giúp em chuyển hành lý, đâu sẽ vào đấy thôi. Bay giờ anh đưa em đi ăn cơm. Hôm nay anh muốn mấy món bổ xương bổ cốt gì
đó. Em xem mình gầy hơn so với lúc ở Hàng Châu rồi đấy.” Cuối cùng anh
vẫn bộc lộ bản chất lãnh đạo, vừa nói xong là kết luận ngay, tôi vốn dĩ
không có cơ hội lên tiếng.
“Bây giờ gầy mới là đẹp.” Tôi tức giận trừng anh ta liếc mắt một cái, không biện luận nữa, quyết định lén làm theo ý mình.
“Đúng, đúng, mốt mà, phụ nữ sẽ vì yêu mà làm đẹp, có phải em muốn gầy là vì anh!”
Anh ghé sát mặt gần tôi, giả bộ ra vẻ chờ mong.
Tôi dùng một tay đẩy anh ra xa: “Không biết xấu hổ.”
Anh đặt tay lên tim, làm ra vẻ bị thương: “Thần Hi, em cũng lớn rồi, anh cũng đã mệt mỏi, hay là chúng mình thông qua đi!”
“Vấn đề này
về sau không cho phép nhắc lại.” Tôi bị sự đùa giỡn của anh làm cho có
chút không vui. Ở những năm tháng xinh đẹp nhất của cuộc đời, tôi dường
như không phải là người được quan tâm đến. Mà khi tôi đã gần ba mươi
tuổi, đột nhiên dường như nơi tiêu thụ tốt như vậy. Đó là bởi vì tôi
thích hợp làm một người vợ, có thể quán xuyến nhà cửa, biết cư xử, đương nhiên cũng không khó coi, mà vì không phải vì có tình yêu nên tôi thật
chán ghét cách nói như vậy. Tôi không đầu không đuôi xách túi lên, bước
nhanh ra khỏi văn phòng.
“Xin lỗi,
đừng tức giận!” Tề Bằng đuổi theo giữ chặt tôi, vẻ mặt xin lỗi: “Anh
thấy em cười rộ lên vẫn có dáng vẻ thật tịch mịch, cố ý nói đùa chút để
không khí vui vẻ hơn. Sao lại em giống hệt trẻ con, còn cho là thật sao, được, được, anh không nói. Chúng mình đi ăn cơm đi được không?”
Anh nói
đúng, tôi là có chút tịch mịch. Nguyên do tịch mịch là nhớ tới lúc Thẩm
Ngưỡng Nam còn ở bên cạnh, mỗi đêm anh đều sẽ gọi điện thoại hỏi han ân
cần, sẽ tới cổng trường đợi tôi, đưa tôi đi ngoại ô ngắm cảnh. Tuy rằng
không thổ lộ tình chàng ý thiếp, nhưng anh ở bên ôm chặt tôi, cùng nhau
chờ thời gian trôi qua. Anh biết nấu ăn cho tôi, có thể giúp tôi thưởng
thức âm nhạc… Tôi không cách nào kháng cự, nhưng cũng không dám toàn tâm đón nhận. Tôi không biết lần này anh có thể ngừng bao lâu, cũng không
biết anh với Minh kỳ có còn liên hệ hay không. Tôi cứ mâu thuẫn như vậy, dường như hao mòn hết tinh thần, không nhìn thấy tương lai sẽ như thế
nào.
Chính bởi vì thế, tôi trở nên không giống chính mình.
“Anh không
biết, tại mấy ngày liền mưa dầm, tâm tình của em có hơi buồn phiền.” Tôi áy náy nhìn Tề Bằng. “Em cũng có hơi thất thố, chúng ta đi ăn cơm
thôi!”
“Ôi”, Tề
Bằng vỗ vỗ ngực: “Vừa rồi em thật dọa người, mặt lạnh lùng đi ra ngoài.
Anh chả khác nào cậu nhóc luống cuống với mối tình đầu. Thật lâu không
có cảm giác này, dỗ cho con gái vui vẻ thật không dễ dàng chút nào.”
Người này vừa nói sẽ sửa chữa, hiện tại thói cũ lại tái phát, tôi bất đắc dĩ cười cười, theo anh xuống lầu đi ăn cơm.
Tôi tới đột
ngột, Tề Bằng không đặt chỗ trước, nhưng bởi công ty anh là đối tác làm
ăn nên chúng tôi không phải chờ, thuận lợi đi qua chỗ chờ, phục vụ đưa
chúng tôi đi vào.
“Anh vào
trước đi, em ra quầy bar gọi cuộc điện thoại.” Hôm nay là ngày nghỉ,
điện thoại của Thẩm Ngưỡng Nam nhất định là vứt trong phòng ngủ. Tôi
hiện tại lại không có di động, tôi sợ anh sẽ lái xe đến bên ngoài trường học chờ đọi.
Tề Bằng liếc nhìn tôi một cái, gật gật đầu.
Quả thật anh đang ở bên ngoài trường học.
“Em cùng người khác có chút việc, ăn cơm ở bên ngoài.” Tôi nói thật sự ngán gọn.
“Ăn ở đâu vậy? Anh đến đón em, hiện tại em ngồi xe công cộng không được tiện lắm.” Anh ở bên kia có chút sốt ruột.
Tôi định nói Tề Bằng có thể đưa về, nhưng lời đến miệng rồi lại không nhẫn tâm nói
ra: “Anh là người nổi tiếng, ở đây sẽ gây chú ý cho người khác.”
“A, sợ gây
chú ý với người khác là em đó! Yên tâm, anh sẽ không gây ảnh hưởng đến
em.” Anh cười khẽ, trấn an tôi. Tôi đành nói địa điểm nhà ăn.
Tề Bằng thật tận tâm, gọi một đống lớn đầy ắp đồ ăn bổ xương bổ cốt. Nhưng hè nóng
nực thế này ai mà có khẩu vị ăn hết được chứ. Anh luôn tay gắp thức ăn
cho tôi, săn sóc chuyển thức ăn đến trước mặt tôi, mà tôi đứng ngồi
không yên vẫn hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh.
“Nhìn cái gì vậy?” Tề Bằng theo tầm mắt của tôi cũng nhìn ra.
Thẩm Ngưỡng
Nam một mình ngồi dựa vào cửa sổ, gọi một chút thức ăn nhanh, cầm quyển
sách, vừa xem vừa ăn, sắc mặt có chút tối tăm. Rất nhiều người nhận ra
anh, khiến gây ra một quãng xôn xao nho nhỏ. Mọi người biết đến anh đều
là thông qua tivi, tiếp xúc gần gũi như thế này, có chút gì đó không
thật.
“Nhìn Thẩm
Ngưỡng Nam hả? Chẳng lẽ em cũng học theo nhóm mấy bà thiếu phụ không có
việc gì làm cuồng mê anh ta?” Tề Bằng dùng đũa gõ nhẹ chỗ bàn của tôi,
lại múc một bát canh nhỏ đưa tôi.
Không phải cuồng mê mà là ăn sâu vào tận trong đầu rồi. Tôi chỉ dám tự kỉ trong lòng.
“Không cần
múc cho em nhiều thế đâu, thật sự em ăn cái gì cũng không vào.” Nhìn núi lớn núi nhỏ trên bàn ăn tôi thật sự vô lực để mà ăn hết.
“Đừng, không phải sợ béo, anh không để ý đâu. Ăn nhiều một chút cánh tay mới mau
chóng hồi phục.” Tề Bằng một hai nài èp cho mấy người phụ nữ bàn bên
cạnh lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Tôi lại quay đầu đi, phục vụ đang thu dọn bàn ăn của anh, anh đã không thấy bóng dáng đâu.
Tôi đột
nhiên cảm thấy mệt mỏi trong lòng đến cực điểm. Có lẽ anh lại hiểu lầm
cái gì, chắc tôi phải đuổi theo giải thích với anh thôi!
Bữa cơm này tôi vẫn giả bộ ăn thoải mái, ăn đến khi Tề Bằng vừa lòng mới thả tôi đứng dậy.
Tạnh mưa
rồi, không khí thật sự tươi mát, những con đường được mưa xối sạch sẽ vô cùng. Tôi và Tề Bằng đứng ở sảnh trước cửa chờ xe. Tôi bỗng nhiên nhìn
thấy xe Thẩm Ngưỡng Nam ở bên đường đối diện, cửa sổ mở ra một nửa,
hướng tôi vẫy tay.
“Tề Bằng, bạn em đến đón em rồi.” Tôi chỉ vào chiếc xe đối diện nói với anh.
“Thật không đó? Sẽ không phải em đưa cho anh một cái cớ để cự tuyệt chứ?” Vẻ mặtT ề Bằng cười cười.
“Không đâu, là thật mà, anh ấy chờ em lâu rồi.”
“Ừ, vậy được rồi! Em qua đường lớn cẩn thận một chút, có việc nhớ liên hệ. Còn có,
nhớ về đây sớm một chút.” Tề Bằng cũng không giữ lại, điện thoại của anh sớm reo, cũng không có thời gian đưa tôi.
Tôi vẫy vẫy tay, đi qua dòng xe cộ về phía đối diện.
Thẩm Ngưỡng Nam cẩn thận cài dây an toàn cho tôi, nhìn tôi một cái thật sâu, mãi không nổ máy.
“Chờ lâu quá sao?” Tôi có chút băn khoăn nói.
“Không có.” Anh nhìn thẳng phíac trước thản nhiên nói.
“Thật ra em còn có một công việc khác.” Tôi khó khăn mở miệng, anh quay đầu nhìn tôi: “Ừ!”
“Trước khi
đến Bắc Kinh, thời gian rảnh giúp người ta viết luận văn, dân trong nghề gọi là “Thương thủ”. Em làm khá tốt, so với người ta tiền lương được
khá nhiều. Sau đó, lão tổng công ty săn đầu người liền động viên em đến
Bắc Kinh, thuận tiện nhận nhiều nhiệm vụ hơn. Từ đấy em đến Bắc Kinh.
Vừa rồi chính là lão tổng của công ty, bọn em hợp tác có vẻ ăn ý.”
“Là người em quen biết kia phải không?” Anh đem xe đứng ở trước cửa công viên, hỏi.
“A, đúng, là người quen biết em từng nói.” Tôi cười trả lời.
“Anh ta có phải là người theo đuổi em không?” Mặt Thẩm Ngưỡng Nam mặt vẫn buồn rầu như cũ.
“Không phải
người theo đuổi, chính xác là cầu hôn. Anh ta cả ngày cổ vũ em chuyển
đến nhà mình. Thật ra, anh ta có nhiều tình nhân, nhưng lại yêu cầu một
người vợ đoan trang, rất quái dị!”
“Em không làm thế thật đấy chứ!” Anh truy vấn hỏi.
“Hả, thật sao, a, nếu vậy em đây đã sớm chuyển tới nhà anh ta mà không phải ngồi đây.”
“Thần Hi,” Anh mạnh mẽ ôm chặt tôi, liều mạng hôn tôi, khẽ cắn cánh môi: “Chúng mình công khai quan hệ hai ta được không?”
“Công khai?” Tôi kinh ngạc trừng mắt nhìn anh.
“Anh không
muốn giống một người đàn ông không thể quang minh chính đại gặp mặt,
tránh ở một bên nhìn người khác chăm sóc bạn gái mình mà không nói được
lời nào. Hôm nay anh rất muốn qua đó, nói cho anh ta biết quan hệ của
chúng ta, nhưng lại sợ em không muốn. Anh thật sự không nhìn được cảng
người ta đối với em tốt như vậy, chỉ phải rời đi, ở trong xe mà hờn dỗi. Hơn nữa anh cũng ngờ vực vô căn cứ thái độ của em, có phải em đang nhìn xung quanh xem có ai thích hợp với em hơn không?” Anh nắm tay tôi hỏi
cẩn thận.
Bất kể là Tề Bằng hay Ôn Tử Trung, tôi chưa hề cùng bọn họ thân mật, hay hôn, chỉ
gật đầu, ân cần thăm hỏi, như bạn học hay đồng nghiệp nói chuyện. Bởi vì công việc và mẹ nên tôi với bọn họ khá thân quen, nhưng chỉ là xã giao
mà không phải khắc cốt ghi tâm nhớ nhung.
“ Đây là vấn đề sao? ” Tôi sâu kín hỏi.
“Thần Hi!” Anh hôn tôi càng nhanh, hôn càng sâu, tôi thử hôn lại anh, nước mắt đầy mặt.
“Thần Hi, chúng ta ở chung đi!” Anh hôn nước mắt tôi, nhẹ giọng nói.