Cuối cùng
cánh tay bị thương đã qua ba tháng mười ngày, rốt cục cũng phải lành
lặn. Theo thói quen, tôi không biết có lên lập tức duỗi cánh tay ra
không, Ôn Tử Trung mỉm cười kéo cánh tay của tôi duỗi ra, “Em đó, luôn
rất bị động, không hối thúc lôi kép, sẽ giẫm chận tại chỗ.”
Tôi sờ sờ
cánh tay, quả thật có khi tôi thật sự rất lười tự bản thân khiêu chiến.
“Gần đây anh tốt không?” Lần trước gặp Ôn Tử Trung là mùa hè, nay đã đến Trung thu .
“Cũng không
tồi! Công tác, ăn cơm, nghỉ ngơi, trật tự thanh tịnh, thỉnh thoảng cũng
hơi loạn.” Anh đảo mắt liếc qua nhìn tôi, ánh mắt mất đi vẻ dậy sóng.
“Tháng sau, anh sẽ đi Tây Tạng.” Anh lạnh nhạt nói, bắt đầu thu dọn dụng cụ.
“Đi du lịch sao?” Thiếu thạch cao trói buộc, cánh tay nhẹ rất nhiều, tôi không điều chỉnh được lực tay.
“Không, là công tác.” Ôn Tử Trung không chút để ý trả lời.
Tôi bỗng dưng ngước mắt lên, “Vì sao?”
“Này, sao
lại dùng ánh mắt này nhìn anh, không phải vì anh không muốn gặp em mới
đi. Em đã quên anh là quân nhân sao, quân nhân lấy việc phục vụ là trách nhiệm, đây là mệnh lệnh cấp trên.”
Tôi rầu rĩ
ngồi vào ghế, mắt cũng không dám ngước nhìn anh, tôi biết tôi không có
lập trường đễ nói điều gì với anh, càng không có lý do gì giữ anh lại,
nhưng tôi lại đột nhiên cảm thấy thương cảm, tuy rằng không hề, không hề có ý nhưng cũng đã tổn thương anh.
“Thần Hi!”
Anh mỉm cười ngồi ở bên cạnh tôi, vỗ vỗ tay của tôi, “Không cần phải tỏ
ra luyến tiếc anh như thế này. Đến Tây Tạng, nếu anh đặc biệt nhớ Bắc
Kinh, có lẽ anh sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em!”
Tôi chợt cảm thấy nghẹn ngào, “Có thể, bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng được .”
“Ai, Thần
Hi, em cũng sắp trở thành vợ của người ta rồi, sao vẫn còn có thể tin
tưởng người đàn ông khác như vậy?” Anh cười lấy ngón tay chọc chọc trán
tôi.
Tôi thẹn thùng cúi đầu, “Anh không phải đàn ông khác, anh là quân tử.”
“Bản chất
của quân tử vẫn là đàn ông, cho nên trong lòng phải có sự đề phòng. Được rồi, anh đưa em trở về thôi, nếu không Thẩm đại giáo sư sẽ tìm tới
đây.” Anh đưa cho tôi áo gió, thúc giục.
Tôi lắc đầu, “Không cần đâu, em không muốn nhìn bóng dáng rời đi của anh, cũng không nguyện nói với anh lời từ biệt. Cứ như vậy đi, cứ xem như là một bệnh
nhân bình thường và bác sĩ hẹn gặp lại nhé!”
Anh không
kiên trì, chỉ giúp tôi mặc áo khoác, vẫn mỉm cười, cảm xúc thản nhiên.
Lúc tôi đi, anh cũng đã xoay người sang chỗ khác, tôi cũng không có quay đầu.
Khi đi ra
khỏi cửa bệnh viện, tôi nghĩ tới tối hôm đó Thẩm Ngưỡng Nam, Minh Kỳ, Ôn Tử Trung và tôi từng gặp nhau trong này, khi đó trong lòng chúng tôi có ai sẽ nghĩ đến là kết cục như hôm nay đâu, nhân sinh không thể đoán
trước, chỉ có thể tiến tới vừa cảm nhận.
Hôm trước
gọi điện thoại cho Tề Bằng, uyển chuyển nói rằng sau khi kết hôn sẽ
không thể nhận thêm nghiệp vụ, anh khựng lại, rồi lại cười nói: “Cuối
cùng em cũng không chịu ở bên anh, anh có thể biết anh đã mất em vào tay ai không?”
Tôi nói là Thẩm Ngưỡng Nam, anh kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Thảo nảo ngày hôm đó khi ăn cơm, trông em đứng ngồi không yên, xem ra anh ta rất yêu
em, em vốn là cao thủ, lựa chọn mục tiêu cũng không tầm thường. Được
rồi, hiện tại anh đành phải dời mục tiêu, chừa đường cho em mà thôi,
nhưng mà, nếu như, sau này có nghiệp vụ đặc biệt, em có thể ngẫu nhiên
mà giúp anh chứ.”
Tôi cười nói được, tuy rằng tôi vàTề Bằng không có chuyện cũ gì đáng nói, nhưng tôi
vẫn đang cảm tạ trời cao đã cho tôi gặp anh, anh là một người bạn hiếm
có.
Ngày mai,
tôi sẽ kết hôn, Âm Nhu nói muốn đến xem “ly trà” của tôi, tôi sợ cô ấy
tha theo chồng con sẽ đi quăng ở đầu đường, tôi định tới sân bay đón cô
ấy.
“Bà xã, em làm được không?” Thẩm Ngưỡng Nam hoài nghi nhìn tôi, màn xiếc xe đạp của tôi hơi đáng sợ, anh không quá yên tâm.
“Em tự đi tới đó mà.” Tôi không dám thể hiện.
“Được rồi!” Anh thở dài nhún nhún vai, “Anh đi với em!”
Anh còn phải thử lễ phục, phải tiếp đãi thân hữu, còn phải đi khách sạn đàm sự, còn
phải giúp ba mẹ tôi đi dạo Bắc Kinh… Tôi thật sự ngượng ngùng khi lãng
phí thời gian của anh. “Vẫn nên để em tự mình đi thôi!”
“Em cứ hoảng lên trước mắt anh, anh làm việc cũng không an tâm.” Anh mang bộ dạng
bất đắc dĩ, xoa xoa đầu tôi, mặc quần áo, lấy chìa khóa.
“Aiz, ” tôi lôi anh xuống lầu, “Em thật không xứng đáng là một người vợ tiết kiệm.”
“Cho nên mới làm vợ của anh, anh lại không chọn vợ theo tiêu chuẩn ấy.” Mặt của tôi
lại đỏ lên. Sống cùng nhau lâu như vậy, lời tâm tình của anh, mặc kệ
nghe nhiều thành thói quen, hài lòng bao nhiêu, tôi vẫn khắc chế không
được mà đỏ mặt, đành phải đem mặt giấu vào lòng anh.
“Em có yêu anh không?” Anh khẽ vuốt lưng của tôi, hỏi.
Tôi chần chờ một lúc, ngước khuôn mặt ửng hồng nhìn anh, nhìn sắc mặt anh đứng đắn,
những lời này tôi dường như nói qua nhiều lần lắm, nhưng anh thích nghe, tôi đây sẽ tiếp tục.
“Em yêu anh.”
Anh hân hoan nở nụ cười. “Anh đây sẽ cam nguyện làm trâu là ngựa cho em, bà xã à!”
Nếu tôi từng hoài nghi bản thân không có biện pháp mang đến cho anh hạnh phúc, cũng
đều nhận ra mình đã sai bao nhiêu trước nụ cười thản nhiên mà hạnh phúc
của anh, “Em đây sẽ chờ hưởng phúc, Thẩm tiên sinh!” Tôi dịu dàng cười,
gật đầu.
“Rất vui
được phục vụ, Thẩm phu nhân!” Anh tinh tế hôn tôi, không thèm để ý ở nơi này có thể có người khác đi ngang qua gian thang máy.
Sân bay vĩnh viễn bận rộn chật chội như vậy, tôi đứng ở thanh chắn chờ chuyến bay
của Âm Nhu. Hai năm không thấy, Âm Nhu với tóc ngắn tận trời không hề
thay đổi, từ xa tôi đã nhận ra, tôi liều mạng vẫy tay với cô ấy, cô ấy
cũng thấy được tôi, lôi kéo người chồng cao lớn đang ôm đứa nhỏ của cô
vọt tới trước mặt tôi, sau đó trao cho tôi một cái ôm thật chặt.
“Thần Hi,
rốt cục cậu cũng lập gia đình !” Ai, cô nàng giống như người mẹ thứ hai
của tôi, cả ngày sợ tôi gả không được, nay vẻ mặt thật là thoải mái.
“Vâng, vâng, đã kết hôn rồi.” Tôi đoạt lấy con gái của cô ấy, hôn trộm một cái, mùi
hương phấn thơm của trẻ con, khiêu khích bản năng trong lòng tôi..
“Muốn à, tự mình sinh một đứa.” Âm Nhu cười nói, thần bí hỏi, “Ly trà kia của cậu là người như thế nào?”
“Tí nữa tự mình đánh giá!” Người nào đó sợ ở sân bay bị vây quanh, đang ở trong xe chờ.
Vẻ mặt Âm
Nhu hưng phấn, không thèm để ý biểu tình dở khóc dở cười của chồng cô
ấy. Có một người vợ như vậy, cũng thật là rất thú vị.
Đoàn người chúng tôi vừa trò truyện vừa đi vào bãi đỗ xe, đến gần xe chúng tôi, Thẩm Ngưỡng Nam mỉm cười xuống xe.
“A!” Âm Nhu cả kinh bịt lấy miệng mình, trừng lớn mắt quay đầu nhìn tôi ta, “Cậu, đó là ly trà của cậu?”
Tôi gật đầu.
“Không thể
nào!” Cô ấy kêu to lên. “Sát thủ thiếu nữ” bị cô gái bình thường như tôi cướp được, bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng được, tôi rất hiểu cảm
giác của cô ấy.
Tôi nhún nhún vai, tôi cũng không bao giờ nghĩ tới, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới kết cục này.
“Thần Hi,
cậu dám giấu giếm mình đến bây giờ!” Bãi đỗ xe vang lên tiếng kêu không
cam lòng của Âm Nhu, tôi sợ tới mức ôm con của cô ấy chạy trốn khắp nơi, Thẩm Ngưỡng Nam và chồng cô ấy nhìn nhau cười tô.
Mặc kệ cô ấy kháng nghị thế nào, anh ấy quả thật là “ly trà” mà tôi bất ngờ gặp gỡ.
~ Toàn văn hoàn~