Gặp Gỡ Bất Ngờ Một Ly Trà

Chương 1: Chương 1: Trời thu tịch mịch (thượng)




Giữa trưa tháng chín ánh mặt trời trở nên diễm lệ, tôi đứng ở trung tâm tòa nhà Nhã Viên, nhìn vẻ mặt nữ nhân viên tiếp tân mỉm cười không có thành ý, khóc không ra nước mắt.

“Thực là thật có lỗi, về thời gian cụ thể giao phòng, tôi cũng không rõ lắm, đội thi công cũng không có đem chìa khóa cho chúng ta.” Cô ấy nhún nhún vai, vẻ mặt lực bất tòng tâm, sau đó, hướng tôi gật gật đầu, tiếp tục ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà đối diện người hỏi giá kế tiếp.

“Không thể dàn xếp sao?” tôi chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi. Ký túc xá trường học muốn phá bỏ và rời đi nơi khác, vì bản thân muốn có một không gian im lặng nên một năm trước tôi liền quyết định ra ở riêng. Nơi thuê là một nhà trọ dành cho người độc thân, đóng tiền cho một năm, phòng ở chưa giao cho tôi. Đầu xuân, tôi dăm ba ngày tới nơi này chờ đợi, hỏi, nữ tiếp tân này ngàn lần như một tặng cho tôi cái nụ cười “ngây thơ” như ác mộng, khiến tôi mỗi lần đến đều cảm thấy sợ, nhưng tôi lại không thấy nề hà, qua vài ngày, vẫn là đến nơi đây thăm hỏi, dù sao tôi cũng vất vả kiếm được ở trong tay người khác nha!

“Thực xin lỗi, nếu không mấy ngày nữa cô lại đến đi!” Cô ấy phát ra ánh mắt ý mỉm cười như ánh mặt trời, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nói xong những lời này, nàng tìm lý do, xoay người không hề để ý đến tôi.

Sớm nghe nói không gian dối không phải buôn bán, tôi còn ngây ngốc hy vọng tự mình có chút may mắn. Nói thực ra, từ trước tôi cũng rất không thích cùng thương nhân giao tiếp, tôi vẫn cảm thấy bọn họ tư duy và tình cảm có điểm bất đồng với người thường, tuy rằng tôi học lý luận đủ để đem bọn họ tranh luận. Dẫu sao tôi cũng là người trong cái nhân gian đầy khói lửa, rất nhiều điều bất đắc dĩ, tôi không có cách nào khác.

Phẫn nộ ra khỏi trung tâm tòa nhà, bên ngoài ba mươi lăm độ cực nóng, làm cảm xúc tôi uể oải tới cực điểm.

Nếu có thể, tôi thực sự hy vọng tất cả mọi việc này không có phát sinh. Có lẽ thuê nơi ở sạch sẽ cũng không sai, đầu tháng giao tiền thuê nhà, ở đây an ninh khu vực cũng tốt. Không biết tôi sao ma xui quỷ khiến, lại có ý định đi mua cái cái gì phòng ở, tiêu hết tiền lương vài năm nhịn ăn nhịn uống.

Trên đời này một khi đã làm thì không có hối hận, tôi còn muốn tiếp tục chiến đấu. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tôi ngoan ngoãn đánh xe về trường đi làm.

Vẫn là thời gian nghỉ trưa, thời tiết lại nóng, trường học chỉ còn vài sinh viên. Trên sân bóng có đến mấy sinh viên đang tranh đấu, thân thể ướt đẫm mồ hôi, tôi thật sự hâm mộ sức sống mãnh liệt của bọn họ.

Đây là trường cao đẳng gồm ba khu nhà, chỉ nhìn vài cái thì không thấy mấy ai nổi bật, nhưng sức sống người người tỏa ra bốn phía, cá tính mười phần, lực thích ứng rất mạnh. Sau khai giảng vài ngày, vì kỳ nghỉ hè tôi thường thường thanh thản nên không thể thích ứng cùng thời gian đi làm, vậy mà bọn họ đi học, tan học, chơi bóng, đi dạo phố, tựa hồ vốn không trải qua thời gian trung học cực khổ, một chút liền thích ứng đại học thả lỏng nhẹ nhàng.

“Thần Hi!” Tôi không hề phát hiện trong đám người dũng cảm chơi bóng có một người hơi “lớn” tuổi. Âm Nhu ném cầu, một bên lau mồ hôi, một bên đã chạy tới hướng tôi.

Tôi tìm bóng mát dừng lại chờ cô ấy. Âm Nhu là đồng nghiệp của tôi, là giáo viên thể dục, người Chiết Giang, tính cách có điểm tùy tiện. Nhìn tôi vẻ mặt bí xị, cô ấy nở nụ cười, “ Lại nếm mùi thất bại sao?”

Liếc mắt nhìn cô một cái, tôi tức giận nói: “Phiền cậu không cần đề cập tới chuyện thương tâm của người ta?”

“Lại còn người ta, người ta! Cậu cũng rãnh rỗi quá!” Cô cười lớn rồi bổ nhào vào trên người tôi, làm cho tôi dính phải mồ hôi của cô ấy. “ Cậu chết đi!” Tôi làm bộ dạng muốn đánh cô ấy, cô cười cười chạy đi, quay đầu hướng tôi giả trang thành mặt quỷ: “Đi tắm với mình đi, nói không chùng, cảm xúc khó chịu của cậu cũng trôi đi đấy!”

Nhìn áo sơmi ẩm ướt mồ hôi, ngoài việc tôi nghe lời cô ấy, còn có thể như thế nào nữa đâu?

Mẹ tôi thường nói, con gái nhà gia giáo muốn có hình tượng thục nữ, phải biết ăn coi nồi ngồi coi hướng, lời nói cử chỉ càng phải có quy củ. Nhà của tôi kỳ thật là phần tử gia đình tri thức bình thường, ba là kỹ sư, mẹ là giáo viên, không có gì là gia thế quý tộc. Ba mẹ cũng chỉ là những đứa trẻ nông thôn vất vả đọc sách mới chen vào trong thành thị, không biết là vì không có tài cán sinh được con trai, mẹ đối với tôi kỳ thật có điểm quản giáo quá nghiêm.

Từ nhỏ, bạn học của tôi cũng như bằng hữu trước phải do mẹ tôi sàng chọn, mà chọn lựa xong mẹ còn lải nhải chất vấn sau mới liền buông tha cho bằng hữu này của tôi. Không có bằng hữu cũng không có gì, tôi học đàn dương cầm, học hội họa, đọc tác phầm nổi tiếng, thưởng thức phim nhựa, mẹ hết thẩy đem tôi đúc thành danh môn thục nữ. Đáng tiếc tôi không phải là người không chịu thua kém, trừ bỏ thành tích còn miễn cưỡng có thể đạt tới yêu cầu của mẹ, những phương diện khác dù cố gắng cũng đều lõng lẽo bình thường.

Đại học bốn năm, đối với tôi là vui vẻ nhất. Nhấm nháp qua tư vị sống riêng ngọt ngào, khi tốt nghiệp, tôi có chết cũng không chịu về thành thị ở cùng ba mẹ, đi một nơi rất xa thành thị, tìm công việc giáo viên nhàn nhã sống qua ngày.

Không biết có phải không bị mẹ quản lí nữa, nên tôi cũng không khác với bản tính vốn có trước đây, gặp chuyện nghiêm trọng và cần suy nghĩ, luôn tỏ ra sĩ diện. Năm trước khai giảng khi phân cho tôi làm giáo viên phụ đạo cho sinh viên mới, tôi sửng sốt một chút, liền ưng thuận, tuy rằng khi tỉnh táo tôi biết tôi cũng không thể đảm nhiệm.

Giáo viên phụ đạo không dễ làm, phải có kinh nghiệm công tác, tâm lý

“Buổi chiều cậu không có tiết sao?” Sau khi tắm xong, phiền chán quả thật là trôi đi không ít, tôi cùng Âm Nhu ngồi trên giường uống trà. Tôi gật gật đầu, uống một ngụm lớn, sau đó thở phào nhẹ nhõm, với kiểu uống trà như vậy nếu như bị mẹ tôi nhìn đến không biết sẽ nổi điên như thế nào. “Nhưng mình có cuộc họp vào tiết thứ tư.” Vừa nhớ tới phải đối mặt với mấy nam sinh, nữ sinh kia tôi cũng thở dài rồi.

“Lại gặp rắc rối với Tùng Vĩ, Hoà Đàm Kiếm?”

“Gặp rắc rối chưa nói tới, chính là gần đây nữ sinh gặp bọn họ quá nhiều, mau chóng thành phiền hà.” Tùng Vĩ, Hòa Đàm Kiếm là hai sinh viên tôi dạy, tỏa ra khí suất rạng ngời lại đa tài đa nghệ, theo lời nói của Âm Nhu, có rất nhiều nữ sinh si mê bọn họ, lúc không có giờ học liền qua lớp quấy rầy, như vậy, các bạn học khác liền có ý kiến.

Âm Nhu quay đầu, quét mắt liếc tôi một cái, “Vậy là cậu muốn ngăn cản thanh xuân nảy mầm?”

“Ai,” tôi thở dài, tôi mà dám ngăn cản, khả năng sẽ bị đám nữ sinh kia đánh chết, việc tôi có thể làm, chính là lên lớp trong một tiếng cùng hai soái ca kia, không biết có thể yêu cầu bọn họ tìm cách hạ “sự thu hút” của bản thân xuống dùm.

“Thần Hi, lúc trước vì sao cậu phải xin tuyển vào trường cao đẳng? Cậu tốt nghiệp là giảng viên đại học, sự lựa chọn rất rộng, không giống so với chúng mình không thể lựa chọn.” Âm Nhu đồng tình nhìn tôi liếc mắt một cái, mở tay chân ra, nằm nghiêng ở trên giường.

Tôi chỉ vào căn phòng nho nhỏ, “Không phải là vì nó sao? Lúc trước mục tiêu của mình chính là rời xa nhà, hơn nữa không cần đều là thị, mình ghét thành phố lớn lạnh lung, hơn nữa cuộc sống tiết tấu quá nhanh, giống như cỗ máy in tiền. Như vậy phạm vi lựa chọn cũng không nhiều, trường cao đẳng cung cấp ký túc xá cho giáo viên, chỉ cần không phải ra ngoài thuê phòng thì mình đồng ý. A, đáng tiếc người tính không bằng trời định, ký túc xá này cư nhiên lại muốn xây thành khu thí nghiệm.”

Âm Nhu cười đến ngất ngưỡng, tôi cũng đi theo nở nụ cười, này lý do quả thật có điểm đặc biệt. “Cậu như vậy liền tính toán chi li, ở đây thuê phòng lại không cần rất nhiều tiền.”

“Không phải, không phải, mình thích hoàn cảnh trường học, không phức tạp, có vẻ sạch sẽ, không cần cùng người ngoài giao tiếp.”

“Ha ha, như là tháp ngà voi vậy! (ý chỉ sống khép kín) Thần Hi, cậu tại trường học chỉ cần tìm một chén trà, như vậy là có thể không cần chuyển ra ngoài tháp.”

“Một ly trà?”

“Ừ, chính là một nửa còn lại của cậu đó!”

“À.” Âm Nhu là con một online, thỉnh thoảng lại thình lình bật ra một hai câu dùng từ thuộc ngôn ngữ Internet. “Không cần, vì cái chỗ ở kia làm ảnh hưởng đến cả đời, không đáng. Chén trà kia dù cho, mình cũng không uống.”

“Trường học rất nhiều giáo viên nam gặp cậu! Cậu liền thử uống một chén đi!” Âm Nhu xấu xa đề nghị nói. Tôi liều mạng lắc đầu, tôi thích nước đun sôi, mùa đông giữ ấm, giá lại rẻ, không giống trà có cái gì gọi là tuần hoàn lược trà, truyền thống nhưng lại gần giống như hà khác, gần gũi mà cũng xa xôi, không có kiến thức văn hóa để hiểu, cũng không có tinh thần thưởng thức thứ cao cấp như vậy..

“Thần Hi,” Âm Nhu nhỏ giọng, cẩn thận hỏi: “Có phải cậu không quên được người bạn trước kia không?”

Tôi sửng sốt thiếu chút nữa phu ra ngụm trà nồng trong cổ họng. Ho thật lâu, khi thanh quản mới thông lại, khụ khụ la lối cô ấy: “Cậu có oán hận gì với tớ hay không, đã lâu như vậy, hiện tại, tớ còn có thể luyến tiếc người cũ sao? Huống chi người khác đã sớm có giai nhân trong lòng, việc gì tôi phải nhớ chồng của người khác.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của tôi, Âm Nhu giả tạo cười tiếp tục uống trà.

Đúng vậy, tôi từng có một “người quen”. Nhưng mà, không phải câu chuyện tình yêu nào cũng có kết quả viên mãn, lấy tôi làm ví dụ, tình yêu chỉ mới được một nửa, anh ấy yêu cầu thay đổi, tôi đành xoay người rời đi.

Lúc ấy, tôi nghĩ tôi thực sự thích anh ấy. Anh ta tốt nghiệp bằng cấp danh giá, là kỹ sư IT, người cao lớn có khí chất, có một bạn trai như vậy, tôi cảm thấy vận khí của mình tật tốt. Đáng tiếc, vận khí giống như bong bóng xà phòng xinh đẹp, gió thổi qua, sẽ tan vỡ.

Tôi đành chấp nhận, dọn dẹp lại tâm tình, công việc, tiếp tục cuộc sống, ngoại trừ việc nhỏ đó, mọi chuyện đều rất tốt.

Tình tiết cũ, mỗi ngày không biết diễn mấy trăn lần, không đề cập tới cũng thế, ngoài việc gặp phải một ít không đồng tình, nhiều lời vô ích.

Chiều bốn giờ, tôi đi vào phòng học đúng giờ. Người mà tôi hẹn đều có mắt. Hai đại soái ca vẻ mặt thanh xuân sáng lạn cười nhìn tôi. Tôi sợ sẽ té xỉu nên cẩn thận ngồi xuống ở mép bục giảng.

Cái gọi là không khéo léo bất thành văn này, mặc kệ là cột điểm của khóa hay là bài chuyên ngành, đều có giảng viên Trần, giảng viên Trình, còn có tôi là giảng viên Thần, đương nhiên cái tên “Thần” của tôi không phải là độc nhất vô nhị, nhưng khi kêu lên vẫn đồng âm. Vì để có sự khác biệt, các sinh viên luôn gọi thẳng cả tên họ của tôi, tôi không dám có ý kiến, đành tự mình nhủ thầm bản thân không đủ chu đáo để bọn họ coi mình là trưởng bối.

Đối mặt bọn họ, tôi sợ có khi mình sẽ biến thành ma nữ, có khát vọng không cưỡng lại được, dù sao ma nữ có lực sát thương rất mạnh.

Còn chưa có nói chuyện mà đầu tôi đã bắt đầu đau.

“Thần Hi, chủ đề cuộc họp lần này là cái gì?” Tùng Vĩ đùa dai chớp mắt nhìn tôi.

Cuộc họp khi còn ở tiểu học thường là văn nghệ, còn ở trường đại học là lễ hội, quả thật vẫn còn tính như trẻ con, bọn họ chắc cũng muốn tự cho mình là người đã trưởng thành, có gắng tăng cấp bậc cho bản thân.

Tôi nhìn quanh bốn phía, lộ ra vẻ mặt mang biểu tình hưng phấn, không muốn mình đang lãng phí thời gian. Tằng hắng giọng, “Các bạn cảm thấy giảng đường của chúng ta có thể chứa bao nhiêu sinh viên?”

Bọn họ buồn bực, nhìn nhau. “Khoảng chừng hai mươi cái bàn thì đầy, phỏng chừng không quá nhiều.” Lè nhè nói một câu.

Tôi gật đầu, “Đúng rồi, giảng đường vừa vặn 20 bàn cho bốn mươi sinh viên, tủ tư liệu, ti vi, bục giảng, vừa đúng diện tích cho phép đúng hay không.”

Bọn họ càng buồn bực, một mực gật đầu với tôi.

Trộm cười, tôi nói tiếp: “Tôi cũng rất thích hình thức hiện tại, nhưng mà không biết từ lúc nào, giảng đường của chúng ta lại có nhiều sinh viên dự thính đến như vậy. Tạm thời không hỏi nguyên nhân khác, coi như là bài giảng của tôi sinh động, khiến mọi người hâm mộ quá đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.