Gặp Gỡ Số Mệnh

Chương 6: Chương 6: 006




Lúc Tư Ngữ Ngưng đến thì Đào Vũ Sâm đã ở đó, cô được phục vụ dẫn đến phòng ăn, sau đó bắt đầu gọi món.

Nếu là Tư Ngữ Ngưng mời khách thì tất nhiên sẽ do Đào Vũ Sâm làm chủ, thấy anh chỉ kêu hai phần ăn thật khiến Tư Ngữ Ngưng cảm thấy ngượng ngùng, cô nói với anh cứ gọi nhiều một chút, không cần phải tiết kiệm thay cô.

Đào Vũ Sâm hỏi cô có uống rượu không, Tư Ngữ Ngưng gật đầu, thế là anh kêu phục vụ đem bình rượu đỏ lên.

Lúc Tư Ngữ Ngưng mới bước chân vào giới giải trí, đã từng được dự xã giao vài lần, tửu lượng của cô phải nói là không được tốt lắm, ...ít nhất... Rượu khó thể kiềm chế được bản thân, khiến cho tinh thần cô không chút tỉnh táo nhưng mà uống chút rượu đối với cô không thành vấn đề gì.

Tư Ngữ Ngưng rót rượu giúp Đào Vũ Sâm, nói với anh: “Đào tiên sinh, ly này tôi kính anh, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi, ân tình này tôi sẽ từ từ trả lại cho anh.

Đào Vũ Sâm cũng nâng ly nói: “Lần trước tôi đã nói, tiền bạc từ từ trả cũng được, giải quyết xong vấn đề là tốt rồi.”

Bởi vì uống liền mấy ly, gan của Tư Ngữ Ngưng bắt đầu lớn hơn, cùng trò chuyện với Đào Vũ Sâm, kỳ thực chủ yếu đều là cô nói, Đào Vũ Sâm chuyên chú ngồi nghe cô nói, không biết nguyên nhân là do rượu hay là bị cô nhìn quá lâu, trên mặt anh nổi lên một mảng hồng hồng.

Tư Ngữ Ngưng rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, đen láy bóng hình ấy hiện rõ trên đôi mắt của Đào Vũ Sâm, chờ cô ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta, lập tức xấu hổ dùng tay che hai gò má lại.

“Thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về.” Đào Vũ Sâm gọi người phụ vụ vào tính tiền.

“Tôi đón xe trở về là được rồi.”

“Cô mời tôi ăn bữa cơm, tôi nên tiễn cô một đoạn đường.”

Tư Ngữ Ngưng cũng không từ chối nữa, hai người đi ra ngoài, mây đen bao phủ che mất ánh trăng, xem ra trời muốn mưa, tài xế chạy xe ra trước cửa, Đào Vũ Sâm mở cửa cho Tư Ngữ Ngưng vào, sau đó anh cũng vào trong ngồi.

Anh hỏi địa chỉ nhà Tư Ngữ Ngưng, sau đó nói với tài xế, hỏi Tư Ngữ Ngưng: “Ở xa như vậy rất khó khăn sau?”

“Cũng tốt, chủ yếu là tiền thuê nhà rất hợp lý.”

“Sao không mua nhà trên này mà phải thuê.”

“Bây giờ giá phòng rất mắc, không đủ sức để mua.” Tư Ngữ Ngưng thành thật nói.

“Tiền thuê nhà một tháng của cô là bao nhiêu?”

“Một tháng 2000 tệ.”

Lúc này Tư Ngữ Ngưng không hề để trong lòng cuộc trò chuyện này, sau khi đưa cô về đến nhà, cô muốn mời Đào Vũ Sâm lên ngồi chơi một chút, nhưng nhìn sắc trời, anh liền từ chối, nói rằng nếu có cơ hội sẽ đến.

Ngày hôm sau, cô đến gặp Tôn Phồn Lộ, sau khi nhận được kịch bản, cô bị gọi đến phòng làm việc.

Tôn Phồn Lộ nhìn nàng một hồi, mới chậm rãi nói: “Lần này địa điểm quay tập trung chủ yếu ở trong thành phố, em ở xa nên sẽ rất khó khăn, công ty có cung cấp nhà ở, tiền thuê một tháng so với trước kia không khác biệt lắm, em thu dọn đồ đến đây đi, hoàn cảnh cũng không hề tệ.

“Tôn tỷ, tiền thuê nhà thực sự so với trước đây của em không khác biệt?” Tư Ngữ Ngưng không thể tin hỏi.

“Công ty này có bộ phận phúc lợi dành cho nhân viên, chỉ cần em tiếp tục cố gắng.”

“Vâng, em sẽ cố gắng, cảm ơn Tôn tỷ.”

Lúc Tư Ngữ Ngưng chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, lại bị gọi lại, “Đúng rồi, quên thông báo với em một tiếng, ngày mai sẽ có một trợ lý mới, có cái gì không hiểu thì hỏi cô ấy.”

Trước đây Tư Ngữ Ngưng không hề được như vậy, đột nhiên vây giờ có chuyển hóa lớn, trước đây công ty đối với giống như là trạng thái “nuôi thả”, bây giờ chỉ được diễn viên hạng ba, lại sắp xếp cho cô trợ lý mới, bên cạnh cô từ trước đến giờ không hề có trợ lý, luôn tự mình làm tất cả, chắc là gặp được quý nhân.

Tuy bọn họ quen biết không lâu, nhưng Tư Ngữ Ngưng rất biết ơn Đào Vũ Sâm, trong lòng giống như dâng lên một thứ tình cảm gì đó...

Chờ Tư Ngữ Ngưng dọn đến chỗ ở mới, cô mới phát hiện hoàn cảnh nơi này so với trước kia khác biệt rất lớn, tuy rằng đều là hai phòng ngủ, một phòng khách nhưng những thiết bị ở đây đều mới, hơn nữa còn là khu đất dành cho nhà giàu. Trong lòng cô có một suy đoán nhưng không dám tin, sợ mình chỉ tự đa tình.

Vào ban đêm, cô không ngủ được, liền nhìn chằm chằm vào dãy số mới nhập trên điện thoại, ngón tay ấn vào dãy số nhưng lại không dám, cứ như vậy nhiều lần cô cũng không dám gọi điện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.