“Không thể nào, không thể nào... Diệu sẽ đến cứu tôi.” Trầm Trạm Vân liều mạng giãy giụa, cô không muốn rơi vào tay tên biến thái này, “Diệu, cứu em... Cứu em...”Nhưng,... đáp lại cô chỉ là tiếng nhạc ầm ĩ.Người trong bar ai cũng theo chủ nghĩa “thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện”, lại lỡ như không may chọc tới đại nhân vật thì khổ, theo lẽ dĩ nhiên không ai muốn xuất thủ cứu giúp cô.Vạn Khải Phong không để ý phản kháng của cô, đem Trầm Trạm Vân bế ngang, rồi đi vào khu vực “không phận sự miễn vào” của hắn...Không ai biết, bên trong căn phòng ấy có bao nhiêu loại hình cụ, đang chờ Trầm Trạm Vân thử sức, Vạn Khải Phong – hắn vừa đi vừa thoải mái tính toán trước nên xử phạt tên phản đồ này như thế nào.Ngay sau đó từng tiếng thê lương, cùng tiếng la khóc đâm xuyên qua cánh cửa cách âm, bình thản mà ra ngoài, kèm theo còn có tiếng đàn ông hưng phấn.Một tiếng lại một tiếng... u ám, bao la, bát ngát, lẫn vào bầu trời đêm, thật giống như không bao giờ kết thúc...————Nhanh chóng lái xe về Nhâm gia, hắn thật sự đã rất lâu chưa về nơi này, trước khi đi lá cây ngô đồng trước nhà hắn vẫn còn một màu xanh, giờ phút này chúng đã ngã thành màu vàng khô, gần như muốn rụng xuống, rời đi, chỉ để lại một thân cây trơ trụi.Sương mù bao phủ màn đêm, hiện lên một tầng không khí mông lung, toan tính.Vừa vào nhà, hắn không thể chờ đợi hỏi: “Cô chủ đâu?”Cô người làm nhận lấy chiếc áo vest đen của hắn rồi nói, “Cô chủ ở phòng làm việc.” Cô tiếp tục nói, “Gần đây cô ấy đều tự giam mình trong phòng làm việc, thưa cậu chủ.”Nhâm Mục Diệu có chút không vui, hắn nhíu mày, chạy thẳng tới phòng làm việc ở lầu hai, cửa không khóa, hắn dừng chân tại cửa ra vào, tay giơ lên muốn gõ cửa, rồi lại để xuống.Nơi này là địa phương của hắn, có chỗ nào là hắn không thể trực tiếp tiến vào.Hắn đột nhiên cảm thấy thật kỳ quái, mình thế nhưng sẽ rối rắm vì vấn đề nhỏ này, gương mặt hắn buông lỏng, nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ đẩy cửa ——Bên trong hoàn toàn yên lặng, vô thanh vô tức, cứ như không có hơi thở của người sống.Mắt thấy cô gái hắn nhớ nhung vẫn đang nằm trên bàn sách ngủ, ánh sáng của chiếc đèn bàn êm ái chiếu lên gương mặt thanh lệ của cô, càng tôn lên nước da trắng nõn, hệt như đang đánh lên gương mặt cô thêm một tầng phấn lót, cảm giác như chỉ cần chạm vào là có thể bật ra nước. Chúng như đang muốn dụ hoặc lấy Nhâm Mục Diệu, làm hắn thật muốn cô.Tầm mắt từ từ rời khỏi gương mặt của cô, rồi rơi vào một đống sách trên bàn - có nghiên cứu Anh ngữ, chính trị, còn có thiết kế đá quý...Rất dễ nhìn ra, cô muốn thi nghiên cứu, hơn nữa còn là muốn thi thiết kế đá quý chuyên nghiệp.Nhâm Mục Diệu đột nhiên phát hiện, những điều hắn biết về cô thật sự quá ít.Cầm lên một bản thiết kế về dây chuyền của cô, một bản nghệ thuật hóa chữ “M”, hệt như một mảnh lụa phiêu dật mềm mại, quấn quanh nó còn có các chữ cái “iss” . Chợt nhìn, bốn chữ này khi ở chung một chỗ, lại giống như một đóa hoa bách hợp nở rộ, nhìn kỹ lại thì là chữ cái “MISS” . Bên trong còn lập lòe ánh sáng của kim cương, nhỏ nhoi thật giống như nước mắt của sự tưởng niệm và nhớ nhung ai đó.Một bản thiết kế thật độc đáo, Nhâm Mục Diệu nhận xét.”Miss... Tưởng niệm...” Nhâm Mục Diệu thì thầm nói, hắn kìm lòng không được, cong lên khóe môi, một nụ cười sáng chói bỗng hiện lên trên mặt hắn.Hắn đột nhiên cảm thấy sợi dây chuyền này thật hợp với khí chất của Kiều Tâm Du, bèn bật lên chiếc máy photocopy bên cạnh, sao chụp một phần, rồi gấp rút bỏ vào túi quần của mình.Chợt chú ý tới trên người Kiều Tâm Du chỉ mặc một bộ áo ngủ, Chân mày Nhâm Mục Diệu khẽ nhảy lên, hờn hờn, bất mãn nói: “Ăn mặc ít như vậy, còn ngủ ở phòng làm việc. Chẳng lẽ cô ấy không biết tự chiếu cố mình sao?” Hắn nhẹ giọng đi tới bên cạnh cô, khom lưng, nhẹ nhàng đem cô bế ngang lên.Trên người cô độc hữu một mùi thơm ngát, thẳng nhào vào khứu giác của hắn, trong nháy mắt kích thích lên khát vọng sâu trong lòng hắn, Nhâm Mục Diệu kinh ngạc, hắn thế nào lại đối với thân thể cô càng ngày càng nhạy cảm đây?Thân nhiệt nơi thân thể hắn, làm cho Kiều Tâm Du cảm thấy thật ấm áp, khẽ động hai cái, co rúc vào lồng ngực của hắn, mặt dán chặt vào thân thể của hắn, hơi thở ấm áp của cô xuyên thấu qua lớp áo sơ mi mỏng. Nhất thời, làm co rút trái tim của hắn, khiến tim hắn đập rộn lên.”Cái tên Tiểu Miêu này, không sợ chọc..., vào “lửa” ah.” Nhâm Mục Diệu thấp giọng oán trách.Đi vào phòng ngủ chính, Nhâm Mục Diệu cẩn thận để Kiều Tâm Du xuống, rồi đắp chăn cho cô.Nhưng kết quả lại khiến Kiều Tâm Du mở mắt, lăng lăng mà nhìn hắn, hai mắt cô mở trừng... rồi tự lẩm bẩm: “Chắc là mình lại nằm mộng rồi, hắn sao lại ở chỗ này?” Giọng nói không che dấu chút mất mát nào từ tận đáy lóng cô.Cô không che dấu chúng, càng khiến cho ánh mắt Nhâm Mục Diệu sáng lên, “Tâm Du!” Hắn nhẹ giọng gọi cô.Kiều Tâm Du đứng dậy, nhào vào ngực của hắn, “Mục Diệu, đừng đi nữa có được không. Ban đêm ở đây tối quá, em rất sợ......” Nhâm Mục Diệu cảm giác được, ngực hắn không biết từ lúc nào đã có một mảnh ướt, giọng nói của cô thật nghẹn ngào lại nói “Em biết rõ, đây tất cả đều là mộng, nhưng anh hãy cùng em đi qua đêm tối này được không...... Em thật sợ hãi...... Mẹ (mẹ) cũng ở trong đêm tối như thế này bỏ em mà đi......”Trí nhớ về đêm tai nạn ấy vẫn mãi tồn tại trong tâm trí cô, giống như một loại ác mộng, vẫn mãi quấn quanh cô đến bây giờ.Gần đây, lại thêm Nhâm Mục Diệu luôn xuất hiện trong mộng của Kiều Tâm Du, mỗi lần mơ nếu hắn không phải thắt cổ cô, thì cũng nói muốn bóp chết hung thủ giết người là cô. Không thì chỉ để lại cho cô một bóng lưng, rồi nói vĩnh viễn cũng không muốn thấy cô.Tâm của cô đau, thật đau, cô biết mình sẽ không bao giờ có thể tới gần tim hắn, nhưng cô lại vô ý yêu hắn, giờ phút này tim của cô đã sớm lại thêm một dấu kim châm, tuy rất nhỏ nhưng lại rất sâu, kèm theo mỗi lần hô hấp, lại động ra đau đớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vnTháo xuống lớp ngụy trang kiên cường, chính là dáng vẻ yếu đuối này của Kiều Tâm Du?Vì bảo vệ mình, cô luôn mang theo một chiếc mặt nạ ngụy trang, nhìn sơ qua thật mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với tất cả phong ba, bão táp, cô đối với cuộc sống này đã sớm chết lặng. Bão táp dù có mạnh hơn nữa, cô đều cảm thấy không sao cả. Nhưng khi không có một ai, cô sẽ một mình núp ở nơi tối tăm nhất, mà gặm nhắm vết thương một cách thật mệt mõi.Cô đột nhiên yếu đuối như vậy, thật làm cho tâm Nhâm Mục Diệu rất đau đớn, hắn ôm lấy cô thật chặt, khẽ vuốt ve sau lưng của cô, “Anh sẽ không đi, anh sẽ ở lại đây thật quan tâm em.”Thì ra cô sợ bóng tối, chẳng trách buổi tối khi hắn tắt đèn, cô sẽ lăn qua, lộn lại, không cách nào ngủ được.Nhâm Mục Diệu ôm thân thể mảnh khảnh của cô mà ngã xuống giường, hắn đưa tay kéo chăn đắp vào thân thể hai người, “Yên tâm ngủ đi, anh sẽ không đi......”Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hai tay Kiều Tâm Du ôm chặt hông của hắn, cô rất sợ Nhâm Mục Diệu ở “trong mộng” đột nhiên biến mất. Ấm áp không biết từ lúc nào đã bao quanh cô, cô dần trầm ngâm đi vào giấc ngủ.Trong ngực hắn hiện giờ là thân thể mềm mại của cô, cùng với mùi thơm độc hữu, hai thứ ấy gộp lại, trong chớp mắt đã bật lên ngọn lửa dục vọng của hắn, Nhâm Mục Diệu nhắm lại tròng mắt đen, cố đè nén xuống tham vọng của mình. Nhìn cô gái nhỏ trong ngực đã sớm ngủ, mà lại không làm được gì, đối với hắn mà nói, đây thật là một loại cực hình......