Ads
Nhâm Mục Diệu bịt chặt
mũi, há mồm, biểu cảm lừng lẫy dường như sắp lao ra chiến trường.
“Ha ha...” Kiều Tâm Du cười trộm ra tiếng, thu muỗng trở lại, “Ôi! Anh thật
không chịu nổi khảo nghiệm!”
“Em lại dám trêu chọc anh?” Đôi mắt tối tăm của Nhâm Mục Diệu chợt lóe lên tia
sáng lạnh, căm giận nhìn Kiều Tâm Du.
Đôi con ngươi trong suốt giảo hoạt của Kiều Tâm Du nheo lại, “Chỉ cho phép
‘châu quan đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn’!” Cô quay đầu nhìn về phía
Đinh Hạo Hiên, cau mày, “Cháo của anh thật sự . . . . . . ừm, anh tự mình uống đi?”
Để Đinh Hạo Hiên tự mình nếm thử mùi vị cháo này, xem xem hắn lần sau còn dám
nấu những món đồ ngổn ngang này hay không.
Đinh Hạo Hiên vẻ mặt cười khổ, “Anh nghĩ hay là thôi đi! Cháo đó nếu không ai
uống thì giục đi!” Đinh Hạo Hiên vốn nghĩ Kiều Tâm Du là một thiên sứ đơn
thuần, nhưng khi nhìn thấy màn đấu trí anh dũng giữa cô và Nhâm Mục Diệu, hắn
kiên quyết tin tưởng cô gái này thật không đơn giản. Để đề phòng khả năng bị Kiều Tâm Du bắt ép húp cháo,
lòng bàn chân Đinh Hạo Hiên đã bôi sẵn mỡ, vụng về xem qua đồng hồ đeo tay,
“Tiểu Du Du, anh còn một cuộc hội nghị sắp bắt đầu rồi, anh đi trước đây, em
dưỡng bệnh tốt nhé, mai anh sẽ trở lại thăm em!”
Tặng Kiều Tâm Du một nụ hôn gió, sau đó hắn tức tốc xoay người, bỏ chạy.
“Đói bụng không?” Nhâm Mục Diệu lấy đi chén cháo trong tay cô, “Nhìn ngán
chết.”
“Xoảng ——” một tiếng, cả chén lẫn thìa đều bị ném vào thùng rác bên cạnh.
“Bây giờ em muốn ăn gì? Anh lập tức gọi điện thoại bảo chị Vương nấu, khi nào
xong thì đưa tới đây.”
“Có phiền lắm không?” Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, “Không cần đâu, em không có
khẩu vị.”
“Cốc, cốc ——” cửa truyền đến hai tiếng gõ trong trẻo, cắt đứt màn đối thoại
giữa hai người.
Phương Đình mặc áo blouse trắng như tuyết, cả người toát ra hơi thở nho nhã,
như một Quý công tử nhã nhặn, hắn bước tới, đối mặt với Nhâm Mục Diệu, nói:
“Nhâm tiên sinh, giờ tôi phải kiểm tra vết thương cho Tâm Du.”
“Ừ!” Nhâm Mục Diệu đứng lên, đứng nghiêm bên giường, tầm mắt không lệch khỏi
quỹ đạo nhìn Kiều Tâm Du.
“Nhâm tiên sinh, xin ra ngoài một chút.” Phương Đình tao nhã nói.
“Tại sao? Tôi là chồng của Tâm Du, tại sao phải ra ngoài?” Đôi mắt sắc bén của
Nhâm Mục Diệu mang theo một luồng sức lực mạnh mẽ quét về phía Phương Đình.
Kiều Tâm Du kéo kéo ống tay áo Nhâm Mục Diệu, “Anh ra ngoài một chút đi! Anh
đứng bên cạnh sẽ mang đến áp lực cho anh Phương Đình, ngộ nhỡ anh ấy vì căng
thẳng mà run tay, làm em đau thì sao?”
“Được rồi!” Nhâm Mục Diệu trợn mắt nhìn Phương Đình một cái, “Cẩn thận chút,
đừng làm đau cô ấy đó.” Giao phó xong, Nhâm Mục Diệu mới an tâm rời đi.
Sau khi Nhâm Mục Diệu đi, Phương Đình liếc nhìn băng ghê giường bệnh bên cạnh
cô, sau đó ngồi xuống.
“Anh Phương Đình, anh không kiểm tra vết thương của em sao?” Kiều Tâm Du nhìn
sắc mặt tối tăm của hắn, có chút không hiểu, “Sao thế?”
“Tâm Du, thật ra thì anh không đến kiểm tra vết thương của em, chỉ muốn Nhâm
Mục Diệu đi khỏi, nói chuyện với em một chút thôi.”
Lập tức, không khí trong phòng bệnh cứng đơ, dường như có chút mỏng manh, khiến
hô hấp Kiều Tâm Du dồn dập, cô mơ hồ cảm nhận có một dự cảm xấu.
“Anh Phương Đình, có chuyện gì anh cứ nói đi!” Đôi mát trong suốt lộ ra vẻ
cương nghị, ám chỉ cho Phương Đình rằng cô đã chuẩn bị tốt.
“Tâm Du, em mang thai, đã chín tuần, hơn hai tháng rồi.” Chân mày Phương Đình
giương lên, dường như đang nói một tin rất dữ.
“Anh nói em mang thai? Thật sao?” Đôi mắt trong suốt của Kiều Tâm Du nhất thời
tách ra một tia sáng ngời, “Em thật sự có đứa nhỏ?” mặt cô mừng rỡ hỏi.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, làn da mỏng phía trên như đang được nhún vào nước
sôi, bên trong loáng thoáng mạch máu. Nhẹ
nhàng bình thản đăt lên bụng, “Em có con...”
Kiều Tâm Du mừng rỡ như điên, nụ cười hiện đầy trên mặt, nhưng biểu tình vui
sướng của cô hoàn toàn không lây được cho Phương Đình.
Hắn nhìn vẻ vui mừng của Kiều Tâm Du, sắc mặt càng thêm xám xịt, mặc dù sự thật
này có chút tàn khốc, nhưng hắn phải nói cho cô biết, để cô lựa chọn, “Tâm Du,
nếu em sinh đứa bé này, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“...” Kiều Tâm Du sửng sốt, nụ cười sáng lạn nhất thời cứng đơ, “Anh có ý gì?”
“Viên đạn nằm ngay giữa khe phân cách hai bán cầu trái phải, bây giờ nếu lấy
đạn ra, tỷ lệ thành công cực kỳ thấp. Hơn
nữa, trong thời kì mang thai, thân thể sẽ càng tiết ra hóc- môn, kích thích đến
não, viên đạn nằm trong đó có thể khiến em bị xuất huyết trong...”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Kiều Tâm Du bịt chặt lỗ tai của mình. Cô vốn nghe
được một tin tức tốt đến mức muốn hoan hô nhảy nhót, giờ lại lập tức đẩy cô vào
địa ngục, cô không chịu nổi sự chênh lệch cứ như nước sông so với mặt biển này. Chua xót trong tâm lan tràn đến chóp mũi, đôi mắt cô
nóng lên, nước mắt chảy xuống.
“Tâm Du, em tỉnh táo một chút...” Phương Đình an ủi cô, tự trách, cúi đầu, “Là
anh vô dụng, không có năng lực cứu em!”
“Anh Phương Đình, không phải lỗi của anh!” Kiều Tâm Du chớp mắt, lệ cứ thế tuôn
rơi, “Bây giờ có hai con đường để em chọn đúng không? Một là, lấy bỏ đứa bé
này, bảo đảm an toàn của mình. Hai là, mạo hiểm lưu lại đứa trẻ, mà điều này có
thể khiến em tùy thời có thể chết cùng, liều lĩnh sinh nó ra.”
Phương Đình gật đầu, “Anh vẫn chưa nói chuyện này với Nhâm Mục Diệu. Nếu nói
cho anh ta biết, anh ta có thể sẽ thay em lựa chọn, mặc kệ em hiểu lầm.”
“Đúng!” Nước mắt lẳng lặng rơi, Kiều Tâm Du bình thản nói: “Anh ấy sẽ ép em bỏ
đứa bé này, giống như lần trước, lấy xuống đứa bé bị chứng Đường Thị Tổng Hợp.”
Kiều Tâm Du dán tay thật chặt vào bụng, dường như khi cô làm vậy, sẽ có thể cảm
nhận được sự tồn tại của đứa nhỏ, “Anh Phương Đình, em muốn đứa bé này. Em đã
mất đi một đứa con, lần này, em nhất định phải bảo vệ nó thật tốt...”
Phương Đình không ngờ cô sẽ lựa chọn điều này, “Tâm Du, vậy tính mạng em sẽ
nguy hiểm! Em không thể liều lĩnh...”
Chân Kiều Tâm Du run bần bật, dịch chuyển, đi tới băng ghế bên cạnh, “Em chỉ
biết các anh ai cũng muốn bức em tổn thương tới con mình, các anh đều là đồ bại
hoại cực kì!”
“Tâm Du, đừng nên kích động!” Giọng Phương Đình chậm lại, khuyên cô, “Em phải
suy nghĩ kĩ một chút, Nhâm Mục Diệu sẽ đáp ứng em mạo hiểm tính mạng mình sinh
ra đứa trẻ này sao? Em nhẫn tâm để anh ta chịu đựng áp lực tâm lí, bất cứ lúc
nào cũng có thể mất em sao?”