Ads
“Vậy sao?” Mày rậm như
dao khắc giơ lên “Tôi lại thấy là anh trai tình nhân.”
Phương Đình nhìn thấy Nhâm Mục Diệu đối xử như thế với Kiều Tâm Du, trong lòng
sinh ra vướng mắc, đau xót. Bỗng chốc đứng lên ngăn cản hắn, đứng về phía Kiều
Tâm Du, ánh mắt mỉa mai, “Nhâm tiên sinh, chuyện này có lẽ có chút hiểu lầm,
trong lòng tôi luôn coi Kiều Tâm Du là em gái.” Vì cô có thể che giấu tình cảm
chính mình thì sao? Vì cô có thể có được tình yêu đích thực, cho dù tình yêu
của mình phải giả dối thì như thế nào? Hắn thầm nghĩ —— chỉ cần Kiều Tâm Du có
thể hạnh phúc.
Con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu ngưng lại một tầng sương dày khiến người ta dù
dám nhìn thẳng xem xét cũng không thấy rõ thâm ý bên trong, hắn trừng mắt nhìn
Phương Đình, lạnh lùng thở ra: “Tôi không phải thằng ngốc.”
Đôi mắt sắc bén lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, hắn liếc nhìn tay Kiều Tâm Du đang
chảy máu, lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì? Vậy về nhà đi!”
Lời nói hời hợt như đối với thú cưng mình nuôi.
“Được.” Kiều Tâm Du thiện ý cười với Phương Đình, hi vọng dùng
tươi cười rực rỡ của mình xoa dịu lo lắng trong lòng hắn. Cô im lặng đi theo
phía sau Nhâm Mục Diệu, không dám tới quá gần, khí thế khiếp người của hắn
dường như có thể đánh bay người, cũng không dám cách quá xa, rất sợ hắn bất ngờ
tức giận vô căn cứ. Mỗi một bước của
cô đều nơm nớp lo sợ. Áp lực trầm mặc kia vẫn quanh quẩn hai người.
Có một người lại đang rắc rối với chính mình. Tại sao hắn lại phát hỏa, biết
rất rõ quan hệ giữa Kiều Tâm Du với Phương Đình là không bình thường, vì sao
vừa nhìn thấy hai người bọn họ ôm ôm ấp ấp, bản thân lại không khống chế được. Mà phiền não chính là hắn vì cô phản ứng như vậy?
Vẫn cố gắng nói hắn là đang hưởng thụ lạc thú trả thù cô thôi. Vừa về tới biệt
thự Tây Giao, Nhâm Mục Diệu lập tức lấy hòm thuốc, lạnh lùng ra lệnh: “Ngồi
xuống!” Ngữ khí bá đạo không cho người ta có chút chần chờ. Kiều Tâm Du lập tức
ngồi trên sô pha kinh ngạc, nhìn hắn sợ hãi hỏi: “Anh muốn làm gì? Anh cứ nói
đi” Nhâm Mục Diệu lấy một lọ thuốc màu đỏ, không kiên nhẫn nói: “Tay.”
Kiều Tâm Du đưa bàn tay nhỏ bé cho hắn, cúi đầu nhẹ nói một câu, “Cám ơn”.
Trong lòng dâng lên ngọt ngào, tuy rằng hắn bá đạo, cường thế, lãnh khốc, nhưng
hắn vẫn chú ý tới việc nhỏ nhặt là tay cô chảy máu.
Hay là hắn đang tính toán gì với cô! Trong lòng Kiều Tâm Du kiên định điểm này,
nhưng hắn giống như mây trôi trên trời, thay đổi không lường, cô căn bản là
không bắt được.
“Tôi sợ máu trên tay cô làm bẩn sàn nhà thôi.”Nhâm Mục Diệu nhìn vẻ mặt Kiều
Tâm Du cười như không cười, trong lòng chợt run lên, hắn lại tìm một cái cớ
ngây thơ như vậy cho hành động của mình, vừa nói ra miệng hắn vội đổi ý. Khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, cố ý tăng thêm khí lực bôi
loạn trên miệng vết thương của cô. Kiều Tâm Du bị đau, lén hít khí lạnh, rút
tay ra, “Được rồi, tự tôi có thể băng bó.”
Trên mu bàn tay máu tụ hồng một mảng, may mắn phản ứng kịp thời nếu không tay
sẽ bị hắn bẻ gãy.
“Xem ra cũng không có gì nghiêm trọng. Như vậy thôi!” Nhâm Mục Diệu ném thuốc
và vải bông trong tay, lười biếng tựa trên sô pha, đôi mắt hơi nhắm lại “Tôi
đói rồi.” Giống như một đứa bé đói bụng chỉ biết mở miệng kêu đói
“À! Anh đói bụng!”
Nhâm Mục Diệu nghe được Kiều Tâm Du trả lời, bỗng chốc mở mắt ra, đáy mắt lan
ra ngọn lửa, hắn vốn nghĩ rằng Kiều Tâm Du sẽ trả lời —— ‘Em lập tức đi làm’. Kết quả cô gái này thờ ơ. Hét lớn một tiếng với cô,
“Cô mau đi làm cái gì ăn đi.”.