Ads
Kiều Tâm Du đứng lặng
trong phòng làm việc, tay cầm một ly nước ấm, ánh mắt không chuyển nhìn chằm
chằm vào bóng người dưới cửa sổ.
Phía dưới là bóng dáng của Nhâm Mục Diệu đang vội vàng bước vào chiếc xe
Lamborghini vàng, hắn rất nhanh khởi động xe, đi mất khỏi tầm nhìn của cô. . . . . .
Hắn đến chỗ của Trầm Trạm Vân sao?!
Một luồng cảm giác mơ hồ nhưng thật đau đớn từ trong lòng cô dần lan tràn ra. Cô chợt nhíu lại đuôi lông mày, bà dì cả của cô đã
không đến thăm cô khá lâu rồi, chắc là sẽ không ‘Trúng thưởng’ chứ?, cô thật
sợ, thật sự rất sợ.
Ngộ nhỡ mang thai, cô sẽ mang lại cho sinh mệnh nhỏ bé này bao nhiêu thống khổ
đây. Số phận đứa trẻ này chắc chỉ có hai kết quả, một là bị Nhâm Mục Diệu giết
chết từ trong trứng nước. Hai là hắn sẽ cho cô sinh nó ra, sau đó từ từ hành hạ
đứa trẻ này.
Dù là cái kết quả nào, người phải chịu đau đớn nhất vẫn là cô.
Cô không muốn mang thai, nhưng hắn đã cố tình tước đoạt quyền uống thuốc tránh
thai của cô. Hơn nữa hắn lại không bao giờ mang theo ‘áo mưa’, càng
ngày càng đòi hỏi. . . . . . kết quả này là điều Kiều Tâm Du sớm đã biết trước,
nhưng khi nó đến... cô vẫn không ngờ tới mình lại bất an như vậy.
————
Nhâm Mục Diệu bấm mật mã, rồi đi vào nhà trọ của Trầm Trạm Vân.
Trầm Trạm Vân hiện giờ đang mềm nhũn nằm trên ghế sa lon.
Mái tóc vốn dài, mượt của cô giờ phút này đã bị cắt nham nhở trở nên dài ngắn
không đồng đều và dị dạng, trên khóe môi vẫn còn ứ đọng vết máu. Cánh tay hiện
lên đầy những vết thương, từng vệt máu hiện rõ trên cánh tay trắng nõn của cô
giống như bị từng sợi tơ quấn quanh một vòng lại một vòng, áo ngủ màu trắng giờ
đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Cô xoa mạnh vào vùng bụng dưới, cắn môi chịu đựng đau nhức.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên một nụ cười tà mị, bình thản mà thưởng thức
nổi thống khổ của cô ta.
Lúc Trầm Trạm Vân thấy được Nhâm Mục Diệu, cô kích động không thôi, cố vươn
tay, “Diệu, em biết hiện giờ em rất xấu xí . . . .
. .” Nước mắt lăn xuống, “Nhưng em thật sự không biết nên làm gì bây giờ?”
Nhâm Mục Diệu lập tức giấu vẻ thích thú bên trong tròng mắt lạnh băng của mình,
hắn đến gần cô ta, “Em sao lại ra nông nỗi này, hôm qua anh vừa đi rửa tay
xong, lúc trở ra anh tìm em khắp nơi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. . . . . .”
“Em vô tình gặp phải tên cặn bã Vạn Khải Phong . . . .
. . Sau đó anh ta . . . . . .” Cô vừa nhớ lại đoạn ký ức kinh khủng ngày hôm qua,
sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, nắm chặt hai cổ tay
Nhâm Mục Diệu, “Anh ta cầm roi quất vào người em, dùng sáp nến nóng chảy . . .
. . . cùng... lửa đốt da thịt em. . . . . . Anh
ta quả thật không phải là người. Cả
người em hiện giờ rất đau. . . . .
.”
Như để chứng minh lời nói của cô, Trầm Trạm Vân lật lên mép váy áo ngủ —— trên
chiếc đùi trắng nõn, hiện lên từng mảng vết thương - lộ ra từng khối da thịt
tươi non, vẫn còn rỉ máu, cộng thêm dấu vết bị trói ngày hôm qua, toàn thân
Trầm Trạm Vân quả thật không còn bất kì khối da thịt hoàn chỉnh nào nữa.
“Em làm sao . . .?” Con ngươi đen của Nhâm Mục Diệu ngưng đọng thành
một tầng sương lạnh, đối với loại người như Vạn Khải Phong, dù cùng là đàn ông
như nhau - Nhâm Mục Diệu cũng cảm thấy xấu hổ thay.
“Em không biết, bụng của em đau quá. . . .
. . Anh ta không cho em báo cảnh sát, nên em càng không dám đi bệnh viện, em
sợ... nhưng bụng em thật sự đau quá, em sẽ không chết chứ. . . . . .” Trầm Trạm Vân có thể cảm giác được dưới hạ thể
mình đang có máu chảy ra.
Nhâm Mục Diệu đỡ cô dậy, “Em sẽ không chết, giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện
ngay.”
“Không, đừng. . . . . . Em
không tới bệnh viện đâu, Vạn Khải Phong đã cảnh cáo em, nếu em dám báo cảnh
sát, anh ta sẽ đem video khi em đang ‘cùng’ anh ta đăng lên web.”
“video?” Nhâm Mục Diệu không ngờ đến việc Vạn Khải Phong còn nắm giữ những
video khác, nhưng quan trọng hơn là người đàn bà này hiện nay chính là con cờ
quan trọng trong ván cược.
Trầm Trạm Vân cúi đầu, vô lực nói: “video...” Cô hốt hoảng giải thích: “Diệu,
anh phải tin tưởng em, em không phải cam tâm tình nguyện. Là anh ta ép em uống ‘thuốc’, em không khống chế được
mình. . . . . . Anh ta còn mang hai
Ngưu Lang tới chơi em, sau đó anh ta ở một bên chụp được cả quá trình. . . . . .” Nói xong, cô ríu rít khóc.
“Tố cáo!” Nhâm Mục Diệu trấn tĩnh, lãnh đạm khạc ra hai chữ.
Đúng! Đây là mục đích Nhâm Mục Diệu muốn đạt tới, mặc dù trên internet đã có
hàng trăm video H về hắn ta, nhưng... những cô gái kia, lại hoàn toàn không dám
tố cáo hành động SM* của hắn ta. Mặc
dù trong tay hắn có đầy đủ chứng cớ tố cáo hắn ta về tội dám buôn bán tài liệu
cơ mật của công ty đối thủ, nhưng một khi đem toàn bộ chứng cứ trình lên tòa
án, kế hoạch mà hắn định triển khai cho Ngân Nguyệt cũng sẽ lập tức công khai
ra, đến lúc đó, đối với hắn mà nói là một khoản tổn thất cực kì lớn.
(SM*: cái này có cần giải thích không nhỉ >,
Cho nên hắn quyết định dùng phương thức khác để xử tội Vạn Khải Phong, để cho
hắn ta thật tốt nếm thử mùi vị của ‘thân bại danh liệt’.
“Diệu, không thể tố cáo anh ta được, như thế danh dự của em không phải cũng bị
phá hủy sao, về sau em làm sao sống, làm sao dám ra ngoài gặp mặt người khác?”
Trầm Trạm Vân bỗng cảm thấy đau nhức, hai chân bắt đầu nhũn ra, miễn cưỡng cố
nắm chặt cánh tay Nhâm Mục Diệu mới có thể đứng lên.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên một nụ cười lạnh.
Danh dự của cô? Người phụ này này vốn thích đi ‘lang thang’, danh tiếng của cô
ta vốn đã được ‘lưu truyền’ từ lâu rồi, còn gì để hủy cơ chứ.
“Em không muốn tố cáo anh ta sao? Em yên tâm, anh sẽ thay em xử lý tất cả, sẽ
không có nhà truyền thông nào dám đăng tải tin tức về em đâu.” Với năng lực của
Nhâm Mục Diệu, chuyện này thật dễ dàng.
Giờ phút này, Trầm Trạm Vân không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng
hắn, cô gật đầu một cái, “Em đồng ý!”
Vạn Khải Phong đã không để yên cho cô, cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn
ta!
————
Nhâm Mục Diệu đưa cô đến bệnh viện, ngay sau đó hắn gọi điện thoại báo cho cảnh
sát.
“Xin hỏi tiên sinh, ngài là người nhà của tiểu thư Trầm Trạm Vân sao?” Một bác
sĩ đứng tuổi bước ra khỏi phòng cấp cứu nói.
Con ngươi đen của hắn thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, hắn lạnh nhạt nói: “Cô ấy từng
là nhân viên của công ty tôi.” Nhâm Mục Diệu rất nhanh phủi sạch quan hệ.
“Tin này vốn là nên báo cho người nhà của cô ấy, nhưng... Trầm tiểu thư – cô ấy
mang thai ngoài tử cung, hiện đang xuất huyết vô cùng nghiêm trọng, tính mạng
cô ấy đang rất nguy hiểm, cần phải giải phẩu ngay, mà việc này vốn cần người
nhà tới ký tên.”
Đuôi lông mày Nhâm Mục Diệu nhảy lên, “Thai ngoài tử cung? Đứa nhỏ được bao
nhiêu tháng rồi?”
“Mới hai ba tuần tuổi thôi. Trên thực tế ba
tháng đầu đã là thời gian tương đối nguy hiểm, không thể phát sinh quan hệ một
cách kịch liệt, nếu không sẽ . . . .
. .” Bác sĩ lắc đầu một cái, cảm thán nói.
“Hai ba tuần.” Nhâm Mục Diệu thấp giọng lẩm bẩm, sau đó khóe miệng nâng lên một
nụ cười lạnh, “Tôi sẽ đi thông báo cho cha của đứa trẻ.”
Hắn – Nhâm Mục Diệu rất muốn biết phản ứng của Vạn Khải Phong sẽ ra sao khi ông
ta biết tin tự tay ông ta đã giết chết con của mình!?
((G3m: ôi, đàn ông, biết không phải con mình là lập tức vui mừng rạng rỡ))
————
“Là mày! Nhâm Mục Diệu mày xuất hiện rất đúng lúc! Là mày ở phía sau chèn ép cổ
phiếu của công ty Vạn Khải Phong tao phải không?” Cravat của Vạn Khải Phong
buông lỏng, áo sơ mi mở toang, quần áo trông rất chật vật.Vừa nhìn thấy Nhâm
Mục Diệu, hắn ta lập tức nắm chặt cổ áo của hắn ý muốn nhấc lên.
Nhâm Mục Diệu nhanh tay, đánh một quyền hướng tới mặt của Vạn Khải Phong, giọng
nói lạnh nhạt, “Không hoàn toàn là một mình tao ra tay, tập đoàn Đinh Đạt cũng
có phần tham dự.”
Là Đinh Hạo Hiên cứng rắn, nhất quyết muốn chen chân vào cuộc chiến, nói cái gì
mà đã lâu không cùng hắn kề vai sát cánh, muốn thể nghiệm một chút cái gọi là
‘cảm giác huynh đệ tình thâm’.