Ads
Phục vụ lập tức đưa cà
phê tới, Nhâm Dịch Tuấn lạnh lùng liếc nhìn một cái, rồi vội vàng đẩy nó ra
khỏi tầm nhìn, làm như nó rất chướng mắt.
“Không phải anh thích nó sao?” Kiều Tâm Du kinh ngạc vì hành động này của Nhâm
Dịch Tuấn.
Lương Tử Ngưng ngồi yên một bên, trầm mặc không nói gì, cô nhìn hai người kia,
anh một lời, em một câu, quả thật không để ý tới sự tồn tại của cô, cô cũng đem
trà sữa đẩy ra, “Xin lỗi, tôi không uống trà sữa.”
“Cô có thai, không thể uống cà phê.”
“Đừng có tự mình làm chủ người khác!”
Kiều Tâm Du bực mình thầm nói: “Không biết phân biệt tốt xấu.”
Thấy hai người bùng nổ khí thế như vậy, Nhâm Dịch Tuấn có thể tưởng tượng ra
được một chút cuộc sống hiện giờ của Nhâm Mục Diệu, nụ cười trộm lạnh như băng
lập tức tan ra.
Dưới bàn. Chân của hắn chậm rãi đến gần Lương Tử Ngưng, lặng lẽ đá cô.
“Anh. . . . . .” Lương Tử Ngưng rùng mình, tầm mắt chuyển
sang trên người Nhâm Dịch Tuấn.
(*): trong convert ghi “ngươi”, chỉ chung cho anh và cô, ở đây là LTN gọi NDT,
nhưng KTD hiểu nhầm
“Cô cái gì mà cô, cô còn là một người mẹ tốt sao? Không chú ý ăn uống của mình
còn chưa tính, còn vọc laptop, mang giày cao gót. Thật không biết trong lòng cô
có để ý đến đứa bé hay không. . . . . .” Đầu
Kiều Tâm Du ngập đầy lửa giận.
Lương Tử Ngưng sững sờ nhìn Nhâm Dịch Tuấn.
Nhâm Dịch Tuấn nháy mắt hai cái, bảo cô đưa tay xuống mặt bàn.
Trong nhày mắt Lương Tử Ngưng chạm được vào bàn tay lạnh như băng của hắn, kịp
thời chiếm lấy bàn tay hắn, níu lại thật chặt, không muốn để cho hắn rút về.
Lòng ngón tay cô khẽ vuốt ve từng đầu ngón tay hắn, tham lam luyến tiếc ấm áp
nơi bàn tay hắn.
Một ánh mắt lạnh bắn tán loạn tới bên Lương Tử Ngưng, cô cắn môi một cái, lã
chã - chực khóc, chậm rãi buông lỏng tay ra, lưu luyến không muốn rời.
Kiều Tâm Du thấy dáng vẻ sắp khóc của Lương Tử Ngưng, lại tự trách, có phải
giọng điệu của mình quá nặng rồi không, có phải cô đã nói quá nghiêm khắc rồi?
Kiều Tâm Du không ngừng kiểm điểm.
“Các cô cứ từ từ tán gẫu, tôi có việc, đi trước.” Nhâm Dịch Tuấn bỗng dưng đứng
lên.
“Tạm biệt.” Mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện, lại đột ngột rời đi như vậy, dù
sao Kiều Tâm Du cũng đã quen, người này luôn cho người ta cảm giác thần bí.
Đôi mắt Lương Tử Ngưng ngập đầy lệ, lập lòe lấp lánh, như có ngàn vạn ngôn ngữ
muốn nói rồi lại không cách nào mở miệng. Tầm
mắt cô mơ hồ nhìn bóng người sắp rời đi kia.
“Lương Tử Ngưng, lúc nãy lời nói của tôi hơi quá, cô đừng để trong lòng nhé.”
Dĩ hòa vi quý, Kiều Tâm Du thật không muốn ồn ào với cô ta, như thế sẽ làm khó
Nhâm Mục Diệu. Nếu trong hai người, sẽ có lúc nhất định phải có một người
nhượng lời, vậy hãy để cô chịu uất ức, dù sao cô cũng không có đang mang thai,
sẽ không vì tức giận mà ảnh hưởng đến đứa trẻ.
Ánh mắt ngây ngốc của Lương Tử Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cô như một
làn nước lạnh, không chút gợn sóng
“Lương Tử Ngưng!” Kiều Tâm Du hơi cao giọng gọi tên cô.
“Tôi muốn về.” Lương Tử Ngưng lấy lại tinh thần, đứng lên, đi về phía cửa ra
vào.
Cô muốn nhìn thấy bóng dáng kia thêm một chút, chỉ cần nó có thể đọng lại trong
mắt cô thêm một giây, một giây là tốt rồi, cô xông ra ngoài ——
“Này! Chờ tôi một chút, tôi còn chưa tính tiền.”
Đứng nghiêm ở đầu phố, Lương Tử Ngưng mờ mịt nhìn chung quanh, nhưng vẫn không
thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
Bóng dáng đó đã biến mất, thật vất vả mới có thể gặp mặt một lần, lại bị người
đàn bà kia phá hư.
Gió lạnh thổi qua, dừng lại trên đôi mắt cô, khiến đôi mắt cô khó kiềm lại được
sự ưu thương, những giọt lệ cứ rối rít lăn xuống.
Khi Kiều Tâm Du đi tới, đã nhìn thấy hai hàng nước mắt trong suốt của cô ta đang
khẽ rơi, hơi sững sờ, chú ý tới người đi đường đang không để ý nhìn sang bên
này, cô cười ngây ngô nói: “Hì hì. . . . . .
Người mang thai đều tương đối dễ đa sầu đa cảm!” Cô dắt tay Lương Tử Ngưng,
“Tôi đã gọi cho tài xế rồi, anh ấy sẽ dừng xe ngay đầu đường phía trước.”
“Cút ngay!” Lương Tử Ngưng chợt rút tay ra khỏi Kiều Tâm Du, “Tất cả đều tại
cô, tại cô! Là cô đoạt đi tất cả mọi thứ của tôi!”
Kiều Tâm Du không nghĩ tới tâm tình của cô ta đột nhiên có thể kích động như
vậy, bước chân không vững, lui về phía sau hai bước.
Trong con ngươi của Lương Tử Ngưng bừng lên lửa giận, cô không định dễ dàng bỏ
qua như vậy cho Kiều Tâm Du, cô bỗng dưng tiến lên, đôi tay bóp chặt lấy cổ
Kiều Tâm Du, “Đều là do cô, là cô phá hư cuộc đời của tôi! Cô trả lại mọi thứ
cho tôi, trả lại cho tôi đi!”
“Khụ, khụ. . . . . .” Một cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, “Cô. . . . . . Cô
điên rồi sao. . . . . . buông, buông
tôi ra. . . . . .” Từng chữ giống
như đang bi kìm kẹp, cố gắng thoát ra nơi cổ họng, vô cùng khó khăn.
Kiều Tâm Du ra sức nắm chặt lấy tay cô ta, giùng giằng.
Mọi người xung quanh vây lại xem càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ chõ chõ, nghị
luận ầm ĩ, ai cũng đều tỏ thái độ ‘thêm chuyện, không bằng bớt chuyện’, không
ai tiến lên ngăn cản.
“Thì ra cô gái này cướp đàn ông của người ta, Ai! Dáng người xinh đẹp như vậy,
thì ra là hồ ly tinh.”
“Đáng đời! Loại đàn bà này sống trên đời cũng chỉ gieo họa thôi!”
“Người ta cũng có thai rồi, còn tới phá hư gia đình của người ta, thật không
biết xấu hổ”
. . . . . .
Từng tiếng chê cười phong phú như những con dao sắc bén đâm vào lòng Kiều Tâm
Du.
Hồ ly tinh? Gieo họa? Không biết xấu hổ?
Cô thật sự là hạng người như vậy sao? Cô rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao
toàn thế giới đều trách cô?
Ai có thể nói cho cô biết, cô nhẫn nhục chịu đựng đến nước này rồi, vậy cô còn
có thể làm gì nữa đây?
“Khụ, khụ. . . . . .” Kiều Tâm Du chậm rãi nhắm mắt lại, đau đớn thấu
xương, nhanh chóng làm cô ngất xỉu.
“Lương Tử Ngưng! Mau dừng tay!” Một tiếng trách mắng trầm thấp vang lên.
Lương Tử Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy bóng người kia, lập tức buông tay ra,
không tự chủ được đi về phía hắn. . . . . .
Kết quả, Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn không để cô vào trong mắt, hắn chạy tới đỡ
Kiều Tâm Du, “Tâm Du, cô có sao không?”
Lương Tử Ngưng lặng lẽ xoay người, tầm mắt của hắn từ khi nào đã có sự tồn tại
của Kiều Tâm Du. Còn cô thì sao? Là cái bóng, hay là không khí. Ở trong lòng
hắn, cô chỉ là loại người có cũng được, không có cũng chẳng sao ư?
“Khụ, khụ. . . . . .” Kiều Tâm Du ho khan mãnh liệt, cô cảm thấy cổ
họng mình đang kịch liệt truyền tới những cơn đau đớn, “Cám ơn anh, anh lại cứu
tôi thêm một lần.” . Giọng nói yếu ớt, khàn đục.
Bình tĩnh lại, Kiều Tâm Du cảm thấy ổn, tay vịn mạnh vào vách tường đứng lên.
Cô không thể tiếp tục ở lại đây mặc cho người ta lên án nữa, ánh mắt lạnh lùng
liếc nhìn Lương Tử Ngưng, “Cô nên biết rõ một điều, là cô chen vào giữa tôi và
Mục Diệu, tôi đồng ý để cho cô sinh con, đối với cô đã là một ân huệ lớn rồi,
vậy mà cô còn không biết xấu hổ!”
...