Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 30: Chương 30: Dì cả (kinh nguyệt) đến thăm




Ads Kiều Tâm Du phiền não ảm đạm nhíu mày nhìn mặt đất. Ở đây căn bản là không có cái kia làm sao bây giờ?

“Kiều Tâm Du! Cô ở trong đó làm gì? Tôi đếm tới ba cô không lên tiếng tôi sẽ phá cửa xông vào đó”. Kỳ thực lúc Kiều Tâm Du chạy vào phòng vệ sinh hắn liếc nhìn phía sau cô thấy một mảng đỏ sẫm. Tim không hiểu sao ngừng lại hai giây cùng có cảm giác co rút đau đớn.

Rốt cuộc cô bị thương ở đâu?

Kiều Tâm Du biết hắn nói được sẽ tuyệt đối làm được, cô cũng không muốn cho Nhâm Mục Diệu đi vào nhìn cô tắm, vội la lên “Anh không được vào!” Sau đó dùng một cái khăn tắm bao quanh người dè dặt mở hờ cánh cửa, một tay sít sao nắm khăn lông trước ngực rất sợ nó rơi xuống.

Nhâm Mục Diệu mất tự nhiên mà liếc cô một cái, che giấu quan tâm của mình mà lạnh lùng hỏi “Sao giờ mới mở cửa?” Thật không ngờ vừa ra khỏi miệng chính là hướng về phía cô kêu rống lên.

“Ở đây anh có cái kia không?” Kiều Tâm Du mặt đỏ lên nhẹ giọng hỏi dường như đang nói chuyện rất khó mở miệng.

“Cái gì cái kia?” Nhâm Mục Diệu mày kiếm đen đậm nhíu lại.

“Là bánh”.

“Cô muốn bánh làm gì?” Nhâm Mục Diệu không có kiên nhẫn ở đây cùng cô đùa cợt, nói “Gã đàn ông hôm nay cùng cười đùa với cô là ai?” Hắn vẫn còn muốn tính sổ với cô!

Trên mặt Kiều Tâm Du đầy một màu đen, cảm giác chất lỏng nóng bỏng ở bên dưới bụng quặn đau càng lúc càng mạnh, khắp người mỗi một tấc da thịt đều vặn vẹo. Đau đến mức cô hô hấp dồn dập, toàn thân run rẩy vã mồ hôi lạnh.

Kiều Tâm Du bất đắc dĩ quát to hắn “Tôi nói chính là băng vệ sinh! ‘Hồng thủy’ của tôi sắp bạo phát rồi.”

Nhâm Mục Diệu ngẩn ra, ngu ngơ hai giây, vẻ mặt ửng đỏ xấu hổ mà đem tầm mắt hướng về nơi khác, mượn tiếng ho khan che giấu xấu hổ của bản thân “Tôi đi mua”

Nói xong nhanh như chớp bỏ chạy vô tung vô ảnh.

----------

Kiều Tâm Du lần thứ hai vẻ mặt đen xì.

Thật không ngờ hành động Nhâm Mục Diệu nhanh như vậy, rất nhanh mang theo hai gói lớn băng vệ sinh chạy về.

Ở trong phòng vệ sinh, Kiều Tâm Du nhìn hai túi lớn yếu ớt hỏi “Mua nhiều như vậy làm gì?”

Nhâm Mục Diệu đứng ở ngoài cửa giải thích cho cô “Ban đêm dài hơn ban ngày, siêu mỏng mềm mại như lụa còn có cánh.”

“Anh hiểu rõ quá nhỉ” Kiều Tâm Du vốn là tự đáy lòng ca ngợi hắn tri thức uyên bác nhưng sao cứ cảm thấy hình như không đúng lắm.

Sắc mặt Nhâm Mục Diệu lập tức trầm xuống, lạnh lùng ném lại bốn chữ “Nhanh lên một chút”

Kiều Tâm Du thay đồ ngủ ngại ngùng chui vào chăn.

Có Dì cả hẳn là hắn sẽ không chạm vào cô đâu? Kiều Tâm Du toàn thân cứng ngắc không dám cử động.

Hắn nhìn thấu tâm lý phòng bị của cô đối với hắn, mở miệng lười biếng nói “Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ không chạm vào cô.”

Nhâm Mục Diệu nói được thì làm được, thực sự không có chạm vào cô. Hắn rất nhanh nhắm mắt đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng mà phất qua bên tai Kiều Tâm Du, mang theo vị thuốc lá riêng biệt xen lẫn mùi rượu whisky, giống như một loại nước hoa khiến người ta say mê.

Bởi vì bụng đau buốt, Kiều Tâm Du rất khó đi vào giấc ngủ, mà cô lại không dám cử động chút nào, rất sợ đánh thức người bên cạnh.

Đêm đen như mực yên tĩnh như thế.

Đôi mắt trong như nước suy sụp nhìn ánh đèn đêm màu xanh đậm. Hai tay gắt gao đè lại bụng hi vọng có thể giảm bớt một chút đau đớn, trên người mồ hôi ứa ra, đau đến mức hít vào khí lạnh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.