(*): nhà họ Nhâm, cư xá nhà họ Nhâm
Lương Tử Ngưng ôm hai chân, cả người cuộn lại thành
một khối, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ che khuất phân khung cảnh bên
ngoài, ánh mắt cô mờ mịt, trống rỗng. . . . . .
Cô núp trong một góc tối, giấu mình vào bóng đêm, giờ đây cô giống như đã cùng
bóng tối hợp lại thành một thể.
“Cốc, cốc . . . . .” Cửa phòng bệnh mở rộng ra, Nhâm Mục Diệu chỉ gõ
cửa cho có thôi.
Lương Tử Ngưng quay đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, tiếp tục ngẩn người.
Nhâm Mục Diệu di chuyển đôi chân cao to của mình, bước vào, liếc mắt nhìn cô
một cái, “Kí vào hợp đồng này đi!”
Một bản hợp đồng được ném lên trên giường, Lương Tử Ngưng nhìn thoáng qua, “Đây
là cái gì?”
“Không phải cô muốn giữ lại đứa trẻ sao!”
Nghe đến đó, Lương Tử Ngưng bỗng dưng quay đầu, đôi mắt đờ đẫn ánh lên tia hi
vọng, kích động nói: “Anh nói thật sao?”
“Ký xong hợp đồng này, con của cô mới có thể giữ lại!” Giọng Nhâm Mục Diệu lạnh
nhạt, bày ra biểu tình không chút bình tĩnh, dường như không muốn kì kéo dài
dòng với cô.
“Hợp đồng? Trong đó viết cái gì?” Lương Tử Ngưng cầm lên tập giấy trắng nặng
trĩu, chăm chú nhìn kỹ.
“Cô không cần xem đâu!” Nhâm Mục Diệu không muốn dư hơi giải thích với cô từng
chút một, hắn đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh biếc bao la, một màu
xanh thẳm đập vào mắt hắn, nhuộm lấy ánh mắt của hắn, biến nó trở thành một màu
xanh đậm, tối đen.
Lương Tử Ngưng đọc nhanh như gió qua một lần, “Anh. . . . . . Ý
anh là muốn biến tôi trở thành người mang thai hộ. . . . . .” Giọng nói của cô có chút run rẩy, dường như
không có cách nào tiếp nhận loại đề nghị này.
“Đúng! Chẳng lẽ cô còn muốn tôi phải cưới cô sao. Tôi
chỉ có thể nhượng bộ đến mức này thôi, thân phận của cô sẽ chỉ là một kẻ mang
thai hộ, sau khi sinh xong đứa trẻ, tôi sẽ cho cô ba mươi triệu, và cô phải
vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt tôi.” Đây là giải pháp thỏa đáng nhất mà hắn có
thể nghĩ ra, vừa không làm tổn thương đến đứa bé, mà cũng không chia rẽ hắn và
Kiều Tâm Du.
Lương Tử Ngưng dần dần dùng sức nắm chặt lấy bản hợp đồng trong tay, tờ giấy
trong tay cô dần dần trở nên nhăn nhúm, “Anh muốn dùng ba mươi triệu để mua đứa
bé này sao?”
“Cô hiểu như vậy cũng được!” Nhâm Mục Diệu lấy ra cây bút máy Montblanc từ
trong túi áo, “Xem xong rồi chứ, ký đi!”
Lương Tử Ngưng bỗng chốc ngửa đầu, nhìn vào đôi mắt tối đen của hắn, “Tôi chỉ
có một yêu cầu!”
Chân mày Nhâm Mục Diệu dần dần siết chặt, tỏ vẻ không vui, đôi môi mỏng hé mở,
“Cái gì?”
“Trong thời gian tôi mang thai, tôi muốn có nơi ở tạm!”
Lương Tử Ngưng không quên giá trị của mình, đứa con này được ‘hắn’ đồng ý giữ
lại là vì nó có thể giúp cô tiếp cận Nhâm Mục Diệu dễ dàng hơn. Dù sao, từ giờ
cho đến lúc sinh, cô còn một đoạn thời gian ‘rảnh rỗi’, chỉ cần trộm được tài
liệu cơ mật của tập đoàn Nhâm Thị, khiến Nhâm Dịch Tuấn có thể đánh thắng trận
này, vậy thì họ sẽ có thể vĩnh viễn bên nhau.
Ngộ nhỡ thất bại. . . . . . Thứ mà cô mất đi không chỉ là đứa con, mà còn có
cả Nhâm Dịch Tuấn nữa. . . . . . Không được! Tuyệt đối không thể được! Cô tuyệt đối
không cho phép mình thất bại.
“Về phần chỗ ở, cô có thể yên tâm, tôi sẽ an bài cho cô ở lại viện điều dưỡng
Nhâm Thị, sẽ có y tá chăm sóc cô, cô cứ thoải mái ở đó đến lúc sinh con.” Nhâm
Mục Diệu hiện giờ chỉ coi cô như một công cụ ‘sản xuất’ người.
“Tôi muốn sống cùng nhà với anh, tâm tình của phụ nữ lúc mang thai có ảnh hưởng
rất lớn tới đứa trẻ, tôi vẫn còn đang trong trạng thái căng thẳng và lo lắng,
ngộ nhỡ đứa trẻ sinh ra mắc phải chứng trầm uất thì làm sao? Hơn nữa, chẳng lẽ
anh không lo lắng tôi ra ngoài ăn nói lung tung sao? Nếu vậy chẳng những sẽ phá
hư tình cảm vợ chồng giữa anh và Kiều Tâm Du, mà còn có thể ảnh hưởng đến uy
tín cũng như danh tiếng của công ty anh.”
“Có thể!” Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu xoay chuyển, nâng cằm cô lên, đôi mắt
sắc bén bắn ra anh sáng lạnh khắp bốn phía, “Tôi không tin cô lại dám giở trò
gì dưới sự kiểm soát theo dõi chặt chẽ của tôi. Cô nên biết điều, đừng động tới
một sợi tóc của Kiều Tâm Du, nếu không, tôi sẽ tặng cho cô cùng với đứa trẻ
trong bụng một cái chết thật thê thảm!”
Nhâm Mục Diệu đột nhiên buông lỏng cằm cô ra, nhét cây bút vào trong tay cô,
“Ký đi!”
Lòng của Lương Tử Ngưng tràn đầy khí lạnh, tại sao người đàn ông của cô lại
không thể đối với cô tốt như vậy. Cô đưa bàn tay run rẩy của mình, cầm lấy bút
máy lạnh như băng, chợt cắn môi, ký tên.
Chữ kí xốc xếch, thể hiện rõ giờ phút này, lòng cô mỗi lúc một hỗn loạn.
————
Lạch cạch lách cách ——
Bên ngoài phòng liên tục truyền đến tiếng nói ầm ĩ.
“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du từ trong giấc mộng tỉnh lại,
bất mãn kêu lên: “Chị Vương, chị đang làm gì vậy?”
Chờ một lúc, không ai đáp lại cô, những tiếng huyên náo vẫn tiếp tục truyền
đến.
Kiều Tâm Du chui ra khỏi chiếc tổ ấm áp của mình, tiện tay phủ thêm một cái áo
ngủ, ra ngoài xem thử.
Vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy mười cái rương lớn bày đầy trước cửa.
“Cái này. . . . . . là gì đây?”
“Chị Nhâm, chị khỏe chứ!” Lương Tử Ngưng từ dưới lầu bước từng bước một lên,
trên vai khoác một cái áo mỏng, tay cầm chiếc túi nhỏ hiệu LV, ngón trỏ đeo một
chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trang phục cực kì quý phái bức người.
Thái độ Lương Tử Ngưng không kiêu ngạo, không tự ti, thấy rõ là đang khiêu
khích.
“Cô . . . . . Sao cô lại ở đây?” Đôi mắt Kiều Tâm Du sáng bừng, trợn to, lướt
nhìn những chiếc rương lớn nhỏ khắp hành lang, “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Chẳng lẽ Diệu chưa nói với cô sao? Anh ấy đã đồng ý cho tôi sống ở đây, thoải
mái dưỡng thai, sinh một đứa trẻ mập mạp cho anh ấy.” Lương Tử Ngưng đường
hoàng đứng trước mặt cô, đôi mắt dừng lại ở một điểm, nhìn chằm chằm vào từng
vết tích nhỏ trên cổ cô.
Kiều Tâm Du nhìn theo tầm mắt của cô ta, sau đó không tự nhiên vén mái tóc dài
lên phía trước, cố gắng che kín những dấu hôn kia, “Cô nói là Nhâm Mục Diệu
đồng ý để cô chuyển vào đây?”
“Bằng không thì thế nào?” Cô ta đi qua mấy cái rương, “Tôi đương nhiên là có
quyền sống ở đây, tôi bây giờ là ‘mẹ quý nhờ con’, phải xa hoa một lần cho biết
chứ.” Cô ta vênh váo đắc ý trừng mắt nhìn Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du cười nhẹ, nhướng mày, “Vậy cô cứ từ từ chuyển đồ đi, dù sao phòng
trống ở đây cũng nhiều lắm, thêm một người cũng chẳng sao.”
Kiều Tâm Du duỗi cái lưng mệt mỏi, xoay người về phòng ngủ chính, chuẩn bị ngủ
thêm một lát.
“Đợi đã...!” Lương Tử Ngưng ở sau lưng cô nói: “Tôi muốn chuyển vào gian phòng
này!”
“Việc này. . . . . . Lương tiểu thư, đây là phòng ngủ của cậu chủ và cô
chủ.” Người giúp việc bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở cô ta.
Giọng nói lanh lảnh của Lương Tử Ngưng vang lên, “Thì sao! Tôi muốn ở phòng đó,
lỡ như buổi tối đứa nhỏ nhớ cha thì sao? Ngủ ở đây sẽ giúp cho cha con họ gia
tăng thêm chút tình cảm?”