Ads
Kiều Tâm Du cho là Bà nội
Nhâm đưa cô tới bệnh viện, kết quả là tới một phòng khám tư nhân nổi tiếng do
thầy thuốc đông y Mã Đức Quân mở. Một ngày ông chỉ gặp ba bệnh nhân vậy mà lại
nổi tiếng, bệnh nhân đến tìm ông xem bệnh nối liền không dứt cho nên có một số
người xếp hàng đến tận năm sau.
Mà Bà nội Nhâm vừa đến, thầy Mã lập tức đưa vào phòng khám bệnh .
Chạm khắc trang trí cổ điển, cửa sổ khắc hoa, cái bàn gỗ lim kiểu cũ, còn có
một bức tranh sơn thủy được vẽ bởi bàn tay một họa sĩ danh tiếng, trên bàn trà
để một chậu cây văn trúc, đều lộ ra một hương vị cổ kính.
“Tiểu Phong, cuối cùng bà đã đến gặp tôi. Tôi
hôm nay là vì bà mà không gặp bệnh nhân đó”. Ông già tóc đều đã hoa râm vừa nhìn thấy Bà nội Nhâm lập tức
kích động, nâng lên mấy cái nếp nhăn giữa lông mày nhưng thân thể lại khỏe
mạnh, giọng nói rất lớn.
Bà nội Nhâm hờn dỗi, liếc mắt nhìn ông “Đều là người già cả hết rồi, còn gọi
Tiểu Phong cái gì”. Dắt tay Kiều Tâm Du giới thiệu nói: “Đây là cháu dâu
của tôi”.
Thầy Mã tinh tế bắt đầu đánh giá, “Đưa tay cho tôi”.
Kiều Tâm Du ngồi xuống đưa tay ra.
Bàn tay mát khẽ đặt lên, chợt nhíu mày nhẹ nhàng lắc đầu. “Tiểu Phong, cháu dâu
không mang thai. Chỉ là có chút cảm mạo thôi”.
“Không có?!!” . Bà nội Nhâm kinh ngạc, kêu to. “Sáng hôm đó bà rõ ràng nhìn thấy cháu nôn mà”
Trời ơi là trời. Nếu nói buồn nôn và mang thai có dấu hiệu giống nhau,
vậy còn phát minh ra xét nghiệm thai làm gì?
“Bà nội hôm đó là dạ dày cháu không tốt cho nên mới... “
“Tiểu Phong không nên gấp gáp, bọn nó tuổi còn trẻ, từ từ sẽ đến thôi!”
Bà nội thu hồi mất mát, nháy mắt mấy cái với thầy Mã. “Nhưng tôi muốn ôm cháu
chắt, có cách gì có thể để cho nó mau mau mang thai không?”
“Ừm, cháu dâu bây giờ thân thể khá yếu lại nhiễm lạnh, có thể dùng thuốc bắc
điều dưỡng, như vậy thì càng dễ mang thai”.
“Không cần không cần”. Kiều Tâm Du mặt lúng túng vẫy tay.
Nhưng hai ông bà lão kia coi cô trở thành không khí, cứ tiếp tục nói
chuyện với nhau.
“Vậy tất cả thuốc kia đều lấy hai phần đi! Đúng rồi có thuốc gì có thể cho
thằng bé Nhâm Mục Diệu kia uống không?” Bụng cháu dâu không có động tĩnh, hắn
cũng có trách nhiệm mà! Bà nội Nhâm thật là nóng lòng.
“Vậy lấy nhân sâm, đương quy, nhung hươu, ngưu tiên bồi bổ đi.”
“Còn thuốc nào có thể cho cháu dâu nhanh mang thai nữa không?”
Kiều Tâm Du bất đắc dĩ lắc đầu. Mang thai có thể
dùng thuốc được sao?
Đi khỏi phòng khám, hai tay xách hai gói thuốc bổ lớn. Kiều Tâm Du có cảm giác khổ sở không nói ra lời.
“Tâm Du, thuốc bắc này, mỗi ngày cháu phải nhớ uống hai gói!. Thằng nhóc Nhâm Mục Diệu kia chắc chắn không muốn
uống, cho nên cháu đem nhân sâm, nhung hươu này, bỏ vào trong nồi canh, còn
nữa, thuốc trong bình nhỏ này cháu bỏ vào trong rượu của nó, tóm lại, phải làm
đến thần không biết quỷ không hay”
Dọc theo đường đi, bà nội thao thao bố trí nhiệm vụ.
Trở lại biệt thự, Kiều Tâm Du nhìn đến một đống dược liệu thuốc bổ, thở dài một
hơi. Những thứ thuốc bổ này dù sao cũng là ý tốt của bà, nếu không nhận lại có
chút áy náy.
Gần đây dường như công việc của hắn rất bận, thường xuyên ở phòng sách bận đến
nửa đêm. Vậy cho hắn bồi bổ thân thể cũng tốt. Vừa nghĩ như thế, Kiều Tâm Du vươn tay, mặc tạp dề
vào, bận rộn công việc ở phòng bếp.