Ads
Trong con ngươi long lanh
của Kiều Tâm Du chợt phát sáng, bàn tay vốn đang để ngang giữa bọn họ, giống
như nhận mệnh, thỏa hiệp, chết lặng...
Tâm đã đau không gượng dậy nổi...
Mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể dễ dàng đốt lên dục vọng trong cơ thể hắn. Lửa
nóng đã sớm chẳng có chừng mực, từ ngực lan tràn ra tứ chi.
Nhâm Mục Diệu đưa tay giữ eo của Kiều Tâm Du, rồi đẩy cô ngã về phía sau.
Trên người đột nhiên gia tăng sức nặng, khiến Kiều Tâm Du thét lớn một tiếng. Nghe được cô nhẹ giọng kháng nghị, Nhâm Mục Diệu khẽ
cười một tiếng, lấy hai tay chống lên thể trọng của mình, tiếp tục liếm hôn cô.
Kiều Tâm Du bày ra dung nhan thanh lệ, ngượng ngùng, nhắm mắt lại, giống như
người sắp bị tử hình, không dám nhìn hắn một cái.
Khẽ ôm thân thể xinh đẹp kiều mị, tiếng thở dốc nặng nề, Nhâm Mục Diệu rầm rĩ
khát vọng, ánh mắt của hắn che lấp một tầng mê tình.
Hiện giờ, thân thể Trầm Trạm Vân khiến cho hắn buồn nôn, mà thân thể Kiều Tâm
Du làm hắn mê say.
Khẽ cắn cánh môi hơi sưng đỏ mím chặt của Kiều Tâm Du, thừa dịp cô kinh thanh
kêu đau, cái lưỡi nhanh chóng xâm nhập trêu chọc lưỡi của cô, càn quấy hương vị
ngọt ngào của cô, dường như muốn buông thả, nhiệt tình yêu cầu với cô.
“Giao em cho tôi đi...” Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ của cô, khơi dậy khát vọng
trong cơ thể Kiều Tâm Du.
Cô nhắm chặt đôi mắt mê ly, nhiệt hỏa khó nhịn, động đậy thân thể của mình.
“A ——” Ngọn lửa trong cơ thể Nhâm Mục Diệu toàn bộ bị cô đốt lên.Nhâm Mục Diệu
nhanh chóng cởi bỏ cà vạt, cởi bộ đồ Tây ra, giơ tay lên dùng lực bỏ đi sơ mi
trắng trên người, cúc áo vì mãnh lực của hắn mà rơi xuống, lộ ra ngực trần
cường tráng, rắn chắc.
Khi Kiều Tâm Du vẫn còn mê loạn, hai tay hắn đã nhanh chóng thoát đi tất cả
trói buộc trên người cô. Híp mắt nhìn thân thể xinh đẹp trước mặt, cổ họng Nhâm
Mục Diệu khô khốc, hô hấp trở nên dồn dập.
“Đừng tiếp tục đi xuống được không...” Đột nhiên sửng sốt, khiến Kiều Tâm Du
lấy lại được một chút lý trí. Biểu tình cô xấu hổ, trên mặt đỏ hồng, khẽ nói,
“Chân tôi có vết thương.”
Tên đã lắp vào cung, không bắn không được, Nhâm Mục Diệu há lại cho cô dưới
tình huống này kêu ngừng.
Nhâm Mục Diệu ôm chặt cô, ám muội nói: “Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận. . . . . .” Giọng nói khàn khàn chứng tỏ hắn đã chịu đến
cực hạn.
Thân thể chồng lên, tiếp xúc chặt chẽ, cô cảm giác rõ ràng được vật cứng rắn
dưới thân của Nhâm Mục Diệu, trong lúc nhất thời mặt đỏ lan ra toàn thân cô.
Kiều Tâm Du đóng chặt hai mắt, mặc cho Nhâm Mục Diệu cướp đoạt.
Chấp nhận lửa cháy cuồn cuộn của hắn, thân thể Kiều Tâm Du mềm nhũn, bất lực
vươn tay bám lấy cổ hắn, không ngừng đung đưa, nhanh chóng rơi vào dục hỏa. . . . . . .
Cô khẩn cầu có một chút không gian mát mẻ, nhưng, trong cơ thể lúc này đã đốt
lên ngọn lửa, cùng thân thể nóng rực của hắn hợp làm một.
Hắn thật dịu dàng, Kiều Tâm Du lần đầu tiên cảm nhận được Satan lãnh khốc, tàn
nhẫn cũng có tình cảm .
Lòng của Kiều Tâm Du đã bị dục vọng mãnh liệt bao phủ, cô chỉ có thể thuận theo
hắn.
Cô cảm thấy toàn thân mình nóng bừng không dứt, mà tay của hắn thật mát như
băng. Kiều Tâm Du giữ lấy tay hắn, xoa gương mặt của mình,
liếm vào bàn tay mát lạnh của hắn, muốn dùng hai tay mát lạnh của hắn đuổi đi
nhiệt nóng khắp người cô.
Nhâm Mục Diệu vỗ về gương mặt của cô, xúc cảm trơn mềm trong tay kia làm cho
tim hắn không khỏi đập thình thịch. Dấu
vết do ảnh chụp gây nên trên gương mặt kia đã phai nhạt, nhưng lại in dấu trong
lòng hắn.
“Em thật đẹp, tôi rất thích. . . . . .” Đáy
mắt Nhâm Mục Diệu bị nhiễm sương mù, không nhịn được ca ngợi.
Hắn để ý chỉ có thân thể của cô, rõ ràng cô là công cụ phát tiết có giá trị duy
nhất của một mình hắn.
“Nếu, trên chân của tôi lưu lại một vết sẹo lớn thì sao?”
“Vẫn thích. . . . . .” Hắn cúi người xuống, thân mật hôn lên băng gạc
trên đùi cô.
Kiều Tâm Du bị hành động dịu dàng của hắn mê hoặc.
Cô mới vừa không dễ dàng quyết định, muốn hoàn toàn buông tay, hắn hiện giờ vì
sao phải đối xử dịu dàng như thế, lòng của cô bắt đầu dao động, cô nên làm gì
bây giờ?
Mở mắt ra, Kiều Tâm Du dường như nhìn thấy nhu tình giấu trong đáy mắt đen của
hắn.
Lòng của cô, say.
Cô lại thua mất tim mình.
————
“Đinh đong ~~~ đinh đông ~~~” Sáng sớm tinh mơ, chuông cửa vang lên không
ngừng.
“Ưm. . . . . .” Kiều Tâm Du mệt mỏi không mở nổi mắt, “Thật
ồn ào!” Cô bất mãn nói thầm một câu, cọ xát vào ngực Nhâm Mục Diệu, tiếp tục
ngủ.
Nhâm Mục Diệu mở đôi mắt xa xôi, nhìn Kiều Tâm Du như một con chim nhỏ nép vào
trong ngực mình, khóe miệng cong lên một chút, không dễ làm cho người ta phát
hiện đang cười, ở bên tai cô nhẹ giọng: “Tôi đi xem là ai, em ngủ tiếp một lúc
đi.”
Đêm qua hắn làm mệt chết cô, khả năng kiềm chế của hắn luôn cao nhất, chỉ cần
gặp phải cô, là lập tức hóa thành không. Lần nữa đòi hỏi, dường như vĩnh viễn
hắn đều ăn không no.
Kiều Tâm Du cảm giác cánh tay bên hông mình bị buông lỏng ra, có chút không vui
dịch chuyển thân thể một chút, “Đừng đi. . . . . .”
Nhưng vừa oán xong, lại chìm vào giấc ngủ.
Đối với biểu lộ kìm lòng không chút e ngại của cô, Nhâm Mục Diệu tươi cười đắc
ý, hạ xuống trán cô một nụ hôn, không muốn rời khỏi cô.
————
“Két ——” Cuối cùng cánh cửa mở ra, trên mặt Trầm Trạm Vân lập tức lộ ra một nụ
cười sáng lạn, cô đã đứng ở cửa đợi chừng nửa giờ rồi.
“Diệu. . . . . .” Yêu kiều gọi một tiếng, muốn nhào vào trong
ngực hắn.
Lông mày Nhâm Mục Diệu hơi nhíu, chữ chán ghét ghi rõ trên mặt, nghiêng người
sang một bên. Điều này làm cho Trầm Trạm Vân chụp một cái vào khoảng không.
“Sao em lại tới đây?” Ý ngầm chính là cô không nên xuất hiện ở nơi này.
“Diệu, anh có hỏi được Kiều Tâm Du lấy chứng cớ trộm bán tài liệu cơ mật cho
Vạn Khải Phong không?”
Nhâm Mục Diệu nghe được cô ta nói như vậy, biết cô ta đã mang đến thứ hắn muốn,
“Không có, không bằng em đi hỏi cô ta sẽ tốt hơn.”
Trầm Trạm Vân nhanh chóng đi vào, nhìn chung quanh, “A? Cô ta đâu?”
“Vẫn còn đang ngủ!”
“Chẳng lẽ còn phải đợi cô ta tỉnh ngủ mới hỏi sao?” Trầm Trạm Vân thở phì phì
thẳng hướng lầu hai, hiển nhiên đã xem chính mình trở thành cô chủ của nơi này
rồi.
“Ầm ——” Cô tức giận đẩy cửa phòng ngủ ra, rống to: “Cô đứng lên cho tôi.”
Trong phòng, mùi vị ám muội còn chưa tản đi, giường đệm hỗn độn, cho thấy nơi
này trải qua một phen kịch chiến.