Ads
Nhâm Mục Diệu có cảm
giác, lời đươc ‘bay’ ra từ miệng Đinh Hạo Hiên chắc chắn chẳng phải chuyện tốt
lành gì, đôi mày tuấn của hắn hếch lên, “Hy sinh nho nhỏ?” Nhâm Mục Diệu vừa
nghĩ tới vụ tai nạn xe cộ lần trước, cùng với những khốn khổ vì phải giả vờ tàn
phế, hàng hàng vạch đen lập tức xuất hiện trên trán hắn. “Lần trước cậu bắt tôi giả bộ tàn phế, lần này không
phải cậu định ép tôi sống đời thực vật chứ?”
“Nếu cậu đồng ý, tôi rất vui lòng. Chỉ tiếc Tiểu
Du Du không đần đến nỗi bị một chiêu lừa tới hai lần!” Đinh Hạo Hiên dùng bả
vai đụng đụng Nhâm Mục Diệu, ném ánh mắt đa tình về phía hắn, “Lần này chúng ta
sẽ dùng chiêu dữ dội chút! Một mũi tên bắn rơi hai con chim!”
————
“Tâm Du, cháu mau đưa dĩa ‘Dấm đường lý tích’ này đến bàn 14 đi!” Đầu bếp luồn
dĩa đồ ăn tràn ngập hương vị qua cửa sổ vận chuyển.
Rời khỏi biệt thự nhà họ Nhâm, Kiều Tâm Du căn bản không biết phải đi đâu.
Không biết biệt thự nhà họ Nhâm đã trở thành nhà của cô từ lúc nào rồi, rời đi
bến đỗ an toàn đó, cô cũng chỉ có thể ngây ngô phiêu bạc khắp đại dương rộng
lớn.
Nếu đã quyết định bỏ đi, Kiều Tâm Du cũng không muốn bị Nhâm Mục Diệu tìm được. Cho nên cô không liên lạc với Phương Đình, mối quan hệ
giữa Phương Đình và Nhâm Mục Diệu đã chẳng mấy tốt đẹp gì, bọn họ không cần
phải vì chuyện cô ra đi mà trở nên tồi tệ hơn nữa. Cô càng không thể trở về nhà
cậu, vất vả lắm mới thoát khỏi bà mợ độc ác, và người chị họ tràn ngập suy nghĩ
xấu xa, cô không thể trở về cái biển lửa ấy được.
Kiều Tâm Du bây giờ như nhành hoa lục bình, lênh đênh không bến đỗ. Bởi vì cô
từng ngồi tù, giấy tờ nhân thân không tốt, cho dù có bằng cấp chính quy thì xã
hội vẫn không chịu nhìn nhận cô, xã hội này chính là đem mọi sắc thái quan điểm
cùng với cách nhìn người đều theo số đông. Kiều Tâm Du đã nếm trải tất tần tật
hơi ấm ý lạnh của đời người. Rồi một cơ hội tình cờ chợt tới, tại quán trọ bình
dân này, bọn họ vừa đúng thiếu hụt một nhân viên phục vụ, Kiều Tâm Du lập tức
chớp lấy cơ hội, xin ở lại nơi này làm việc.
Quán ăn tuy nhỏ, nhưng ông bà chủ rất tốt với Kiều Tâm Du, họ cung cấp phòng
trọ cho cô ở tạm. Người không có nơi nương dường như cô, giờ tạm thời đã có một
chỗ nghỉ chân.
“Vâng! Cháu tới ngay!” Kiều Tâm Du thắt mái tóc dài đen nhánh sáng chói thành
bím đuôi ngựa, lộ ra cổ trắng như sứ ngọc, theo bước đi, đuôi ngựa dài nhỏ sau
gáy không ngừng rung chuyển, như ẩn hiện một khung cảnh vui tươi của mùa xuân.
Kiều Tâm Du bưng dĩa “Dấm đường lý tích” nóng hổi nhanh chóng đưa đến bàn 14,
“Món ‘dấm đường lý tích’ của quý khách đây.”
“Kiều Tâm Du!” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, giọng điệu xen lẫn vài tia kinh
ngạc.
Kiều Tâm Du hơi sững sờ, cô không ngờ mình có thể bị người quen bắt gặp tại đây,
cúi đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt được trang điểm kĩ càng. “Kiều An
Mạn?” Chân mày khẽ cô chau chặt.
“Kiều Tâm Du, không ngờ đấy thật sự là mày sao. . . . .
.” Kiều An Mạn đứng lên, tỉ mỉ quan sát Kiều Tâm Du từ trên xuống dưới, “Sao
mày lại ở đây khi mà. . . . . .”
Đôi mắt sáng trong của Kiều Tâm Du xoay chuyển, lập tức giấu đi vẻ kinh ngạc
trong đáy mắt, lạnh lùng nói: “Xin lỗi! Tôi không có thời gian ôn chuyện cũ với
cô, tôi còn có việc gấp, đi trước nha!”
“Ối chà! Cô gái này là ai vậy?” Người đàn ông mang dáng dấp lưu manh đứng bên
cạnh Kiều An Mạn lên tiếng, dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn Kiều Tâm Di.
Kiều An Mạn dùng tay vỗ vỗ người hắn ý bảo hắn ngồi xuống, “Đừng nói là anh để
ý tới cô ta đó nha? Người đàn bà này trước đây là tình nhân của một đại gia
giàu có, chắc anh ta chơi nhiều quá hóa chán rồi, nên cô ta mới bị đạp ra khỏi
nhà, lưu lạc tới tận đây! Chẳng lẽ mặt hàng này anh cũng thích?” Kiều An Mạn cố
ý cao giọng, để các vị khách xung quanh đều nghe thấy.
Trong giây lát, tầm mắt mọi người đều dời sang phía Kiều Tâm Du, cô khẽ sững
sờ, cảm thấy giờ phút này mình như con cá bị phơi trên bờ cát, hứng đủ mọi
luồng sáng nóng bức từ mặt trời.
“Bẩn thế này ư?” Tên đàn ông ngồi đối diện Kiều An Mạn lắc đầu, “Còn lâu anh
mới thèm! Em tương đối hợp khẩu vị anh hơn. . . .
. .” Hắn nhấc tay, nâng lấy cằm Kiều An Mạn, tự tay đút cho cô ta một muỗng
“Dấm đường lý tích”.
Kiều Tâm Du nhấp môi, dùng sức nháy mắt hai cái, đáy mắt cô từ khi nào đã ẩm
ướt, đi hỏi những vị khách nam mới vừa bước vào: “Chào mừng quý khách, xin hỏi
các anh muốn dùng gì?” Cô lấy giấy bút ra khỏi tạp dề.
“Em thật sự là ‘gái’?” Người đàn ông hói đầu dùng ánh mắt đầy dục vọng nhìn
chằm chằm Kiều Tâm Du, quan sát ngũ quan xinh xắn của cô, tầm mắt bỉ ổi không
ngừng luồn lách khắp người cô, dường như chỉ mong xuyên thủng qua váy áo cô,
mong muốn thấy được dáng người bên trong.
Kiều Tâm Du lạnh lùng nói: “Không có món ăn này.” Giọng nói không kiêu ngạo
không tự ti, mang theo một phần bền bỉ bất khuất.
“Này em! Thằng kia không nuôi em nữa, thì hãy để anh nuôi em nhé! Đi theo anh,
em sẽ được ăn những món ngon còn được uống rượu ngoại nữa đấy!” Tên đàn ông còn
lại đột nhiên đứng lên, khoác một tay lên vai Kiều Tâm Du.
“Á ——” Kiều Tâm Du hoảng hồn, lập tức lùi về sau hai bước, tiện tay nhặt lấy
chai bia trên bàn, đôi tay run rẩy sẵn sàng ứng chiến, “Ông đừng có qua đây. . . . . . ông,
ông qua đây, tôi sẽ. . . . . . Tôi sẽ. . .
. . .”
Kiều Tâm Du biết mình căn bản không đối phó được hai gã đàn ông ‘người cao ngựa
lớn’ này, cô vung tay lên, “Xoảng——” chai bia đập mạnh vào bàn ăn bên cạnh,
Kiều Tâm Du cầm một mảnh thủy tinh đặt ngay lên cổ mình, “Ông qua đây, tôi sẽ. . . . . .”
“Phụt!” Tên đàn ông mập phì nhổ nước miếng lên sàn nhà, vẻ mặt dữ tợn lưu manh
gớm ghiếc, từng bước đến gần Kiều Tâm Du, “Đàn bà thúi, mày dâm đãng đến vậy,
tao không tin mày có thể tiếp tục giả vờ thanh cao!”
Những người ngồi trong quán ăn nhỏ vẫn tiếp tục dùng cơm, ôm chặt lấy quan niệm
‘nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện’, ở đây nhiều người như vậy mà
không một ai dám đứng lên nói hộ một câu.
Một người đàn ông trẻ tuổi thật sự không thể tiếp tục ngồi im mà nhìn nữa, hắn
ném đôi đũa trong tay, chuẩn bị đứng lên, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị cô gái
bên cạnh, không biết là vợ hay bạn gái, lắc đầu lập tức kéo hắn ngồi xuống.
Đôi mắt trong veo của Kiều Tâm Du xuất hiện ánh sáng bi thương, lấp lánh sáng
chói, dường như có thật nhiều ngôi sao đang chiếu rọi, “Ông. . . . . . Ông
đừng có ép tôi!” Giọng cô run rẩy, không che giấu được nỗi sợ hãi.
Kiều An Mạn uống một hớp nước chanh, dáng vẻ hưng phấn như đang chờ xem kịch
vui, “Cô ta không có can đảm đó đâu, chắc chắn sẽ không dám xuống tay.”
Bàn tay cầm mảnh kiếng bể của Kiều Tâm Du khẽ run, cô cắn môi dùng lực, mảnh
thủy tinh sắc bén bắt đầu phá vỡ làn da hoàn mỹ không tì vết, máu tươi theo
chiếc cố trắng nõn bắt đầu chảy...
...