Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 142: Chương 142: GẶP LẠI ÂN NHÂN CỨU MẠNG




Ads “Bà nội!” Giọng nói trong trẻo của Kiều Tâm Du truyền đến.

Bà nội Nhâm thấy Kiều Tâm Du thì vui vẻ ra mặt, nắm lên cổ tay Nhâm Dịch Tuấn “Kia là vợ của Nhâm Mục Diệu, cháu có nhìn thấy không, sau này cháu cũng phải tìm một người vợ như vậy về cho bà nghe chưa!?.”

Kiều Tâm Du sau khi rời khỏi công ty Nhâm Thị, vội tới nơi này, cô còn đem bánh ngọt tự mình làm mang đến cho bà nội nếm thử. Thấy người bên cạnh bà nội, cô bỗng cảm giác có chút quen thuộc, “Anh, anh. . . . . . Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”

“Tiểu Tuấn, cháu đã từng gặp con bé à?” Bà nội kinh ngạc nhìn Nhâm Dịch Tuấn.

Đôi mắt Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn không có chút xoay chuyển, chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Du, hàm ý sâu xa nói, “Có lẽ vậy.”

“A!” Kiều Tâm Du bất ngờ, sợ sệt nói: “Tôi nhớ rồi, anh đã từng cứu tôi lúc ở Thánh Thác Rini. Thật không ngờ, chúng ta lại có duyên gặp nhau tại nơi này.”

“Anh chồng cứu em dâu? Rất khéo. . . . . .” Bà nội không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Nhâm Dịch Tuấn, “Không phải ư!?.”

“Anh chồng?” Kiều Tâm Du quay đầu nhìn hắn, “Anh là anh hai của Nhâm Mục Diệu? Sao tôi chưa từng nghe nói tới?” Không trách được, vì sao cô lại cảm thấy ánh mắt của hắn rất quen thuộc. Ánh mắt của anh em bọn họ giống nhau như đúc, đều đen nhánh và sắc bén.

Vẻ mặt Nhâm Dịch Tuấn trở nên âm trầm, hắn không nói một lời nào, nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người Kiều Tâm Du.

“Chuyện chẳng có gì đâu, hai đứa tụi nó hễ gặp nhau là đối đầu, chẳng xem ai vừa mắt mình cả.” Bà nội thẳng thắn.

Kiều Tâm Du đột nhiên nhớ lại chuyện thân thế của Nhâm Mục Diệu mà bà từng nói với cô, “Hai người không phải là anh em ruột, đúng chứ?” Cùng cha khác mẹ, việc không cùng một dòng máu đã khiến cho mối quan hệ của hai người khó xử như thế.

Đề tài này dường như đánh trúng phải cấm kỵ của hai người (Bà nội Nhâm và Nhâm Dịch Tuấn), không ai mở miệng, chỉ yên lặng.

“Thật xin lỗi, tôi đã nhắc đến chuyện này. . . . . .” Kiều Tâm Du ấp úng nói.

“Không sao!” Vẻ mặt lạnh như băng của Nhâm Dịch Tuấn giờ mới có chút biểu cảm, “Cháu còn có chuyện phải làm, bà nội, lần sau cháu sẽ tới thăm bà.” Hắn dường như không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa, nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Kiều Tâm Du sững sờ nhìn bóng lưng hắn rời đi, hỏi: “Bà nội, tính anh ấy luôn như vậy sao?”

“Ừ! Con đừng nghĩ chi cho mệt. Hôm nay con tới thật đúng lúc, chúng ta cùng đi gặp bác sĩ Mã đi!” Bà nội lôi kéo tay Kiều Tâm Du.

Kiều Tâm Du lập tức nhớ tới chuyện lần trước, vội vàng lùi lại, “Bà nội, cháu không có bệnh gì, không cần khám đâu.”

“Ai nói nhất định phải có bệnh mới đi khám!” Bà nội vui vẻ nhìn cô, rồi dần dần di chuyển tầm mắt của mình xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên bụng cô, “Cháu không muốn nhanh có em bé sao!”

————

Đôi tay Kiều Tâm Du cầm hai túi thuốc nặng trịch, cô mệt mỏi đi vào đại sảnh, thấy Nhâm Mục Diệu đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc báo, lập tức vui mừng nói: “Hôm nay anh về sớm thế?”

Hôm nay, khi hắn nhìn thấy gương mặt giống Lương Tử Oánh như đúc. Cả người Nhâm Mục Diệu rất hoảng hốt, cùng với mờ mịt không dứt, hắn cảm giác có chút lo sợ bất an, vì muốn nhìn thấy Kiều Tâm Du, cho nên buông xuống tất cả công việc, tan ca sớm, kết quả cô lại đi ra ngoài.

“Em đi đâu vậy, sao về trễ thế?” Nhâm Mục Diệu không thả xuống tờ báo trong tay, hắn lười phải liếc nhìn cô, trong giọng nói cũng lộ ra nhàn nhạt khí giận cùng phiền muộn.

Kiều Tâm Du ném hai túi thuốc tới bên cạnh hắn, “Nhiệm vụ mới của bà nội, anh nên hoàn thành tốt đi.”

“Gì đây?” Nhâm Mục Diệu thấy những thứ thuốc này xong, chân mày lập tức nhíu chặt, “Sẽ không phải là mấy thứ Dâm Dương Hoắc, Dương Khởi Thạch, Tiên Mao, Rau Hẹ Tử, Dê Hồng Thiên. . . . . . đấy chứ”

Kiều Tâm Du bất đắc dĩ gật đầu, “Chắc cũng không sai bao nhiêu đâu. Em đã hết sức từ chối, nói không cần rồi, nhưng bà nội cứ cố chấp nhét vào tay em, bà còn nói . . . bà còn nói muốn. . . . . .” Lời kế tiếp cô xấu hổ quá, nên không thể mở miệng được, ‘à ờ’ cả nửa ngày vẫn không mở miệng được.

“Bà còn nói cái gì?”

“Bà còn nói, nếu em dám trả lại những thứ thuốc này, bà sẽ cử người tới, hạ xuân. . . . . . dược. . . . . .” Nói tới chỗ này, cổ Kiều Tâm Du ửng hồng cả rồi.

Đôi mắt Nhâm Mục Diệu nháy mắt lóe lên tia sáng, hắn ngưng mắt nhìn Kiều Tâm Du còn đang quẫn bách kia, “Bà nội thật là ‘ăn no rỗi việc’ không có chuyện làm, đâu cần dùng tới khoản chi phí lớn thế? Chỉ là một đứa cháu nội thôi mà, không phải sao, chúng ta tặng cho bà là được, mọi chuyện sẽ tốt ngay.”

“Hả?” Cái này có thể nói cho, là có thể cho sao?

Lúc Kiều Tâm Du còn đang trong trạng thái kinh ngạc, trời đất bỗng chốc quay cuồng, sau đó cô đã nằm trong ngực Nhâm Mục Diệu, “Này! Anh mau thả em ra!”

“Đây là nhiệm vụ quan trọng mà bà nội giao cho anh. . . . . .” Khóe miệng hắn bỗng cong lên thành một nụ cười lưu manh, rồi bế cô đi tới lầu hai.

Bàn tay nhỏ bé của Kiều Tâm Du đánh liên tục vào lồng ngực tinh tráng của hắn, “Bữa tối còn chưa ăn, anh mau buông em xuống!”

“Trước khi ăn cơm vận động một chút có lợi cho tiêu hóa. . . . . .”

————

Hoan ái đi qua, Kiều Tâm Du chảy mồ hôi đầm đề, cô vùi vào lồng ngực bền chắc của Nhâm Mục Diệu, “Mục Diệu, hôm nay em đi thăm bà nội, bỗng gặp được một người.” Kiều Tâm Du cứ do dự mãi, cô không biết có nên nói với hắn việc này không, nhưng cô nhớ hắn đã từng nói, cả hai nên thẳng thắn với nhau, không nên có bất kỳ bí mật nào, cho nên vẫn lên tiếng.

“Là ai? Anh có biết không?” Giọng nói Nhâm Mục Diệu khàn đục, mang theo cảm giác tình dục mê ly.

“Là người đã từng cứu em ở Thánh Thác Rini, thật khéo, anh ấy chính là Nhâm Dịch Tuấn.”

Nghe được ba chữ ‘Nhâm Dịch Tuấn’, toàn thân Nhâm Mục Diệu cứng đờ, lửa nóng trong mắt hắn lập tức đọng lại thành một tầng băng lạnh, “Em nói anh ta lúc ở Thánh Thác Rini đã từng cứu em?” Sâu kín trong giọng nói, có loại cảm giác giống như dã thú gặp phải kẻ địch, không khỏi đề cao cảnh giác.

“Đúng vậy! Nếu không có anh ấy, em có thể. . . . . .” Kiều Tâm Du hi vọng thông qua chuyện này, hiểu lầm mà Nhâm Mục Diệu đối với anh ta có thể giảm đi, chuyện giữa hai anh em họ cô cũng có chút bất đồng.

“Anh ta không phải người tốt, em không được đến gần anh ta biết không.” Nhâm Mục Diệu cắt đứt lời cô..., hiển nhiên hắn không muốn nghe tiếp, lập tức dán cái mác kẻ xấu lên người Nhâm Dịch Tuấn.

Kiều Tâm Du có chút bất mãn, cô uốn éo người, muốn cách xa hắn một chút, “Anh luôn ‘độc tài’ như vậy, đánh giá rất không công bằng. Huống chi anh ấy còn là người thân của anh. . . . . .”

“Anh ta không phải người thân của anh, anh không có người anh như thế, chưa từng có!” Đôi mắt Nhâm Mục Diệu lập tức hiện lên một tầng khí giận lạnh như băng, hắn hậm hực bước xuống giường, bước vào phòng thay quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề, đã đi tới cửa ra vào.

“Mục Diệu, anh phải đi đâu à?” Kiều Tâm Du quấn chăn ngồi dậy.

“Hóng mát một chút!” Lạnh lùng nói ra ba chữ, sau đó hắn xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.