Ads
“Khỏe chứ, đã lâu không
gặp.” Giọng cô ta cao ngất, ngữ điệu rõ vẻ vênh váo nắm quyền sai khiến kẻ
khác.
“Nói đi! Cô muốn gì mới bằng lòng thả Tâm Du ra.” Nhâm Mục Diệu cũng không
quanh co, trực tiếp hỏi ngay điều kiện.
“Tôi muốn mạng của Kiều Tâm Du!” Lời nói ác lạnh được phun ra từ cánh môi đỏ
thẫm, chợt nghe được tiếng thở ra lạnh toát của Nhâm Mục Diệu, Kiều An mạn phát
ra tiếng cười chói tai, “Ha ha... trêu
anh thật vui, thứ tôi muốn là mạng của nó, nhưng tôi lại càng muốn tự do hơn. Nhờ hồng phúc của anh, cả đời tôi đều phải trôi qua
trong tù, cho nên anh...”
Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, “Cô muốn tôi giúp cô trốn ra nước ngoài?”
“Đoán đúng một nửa! Tôi còn cần cả tiền nữa, tôi sẽ xuất cảnh chui, còn đi đâu
là chuyện của tôi. Đúng rồi! Loại tiền tôi muốn phải là tiền mặt.”
“Có thể, cô muốn bao nhiêu?”
“Năm ngàn vạn!”
“Có thể!” Giọng Nhâm Mục Diệu lạnh nhạt, thoải mái đáp ứng, “Nhưng gom nhiều
tiền mặt như vậy phải cần chút thời gian, chi phiếu được không?”
Thấy Nhâm Mục Diệu không chút nghĩ ngợi đáp ứng số tiền, Kiều An Mạn có chút
hối hận, sớm biết vậy cô nên đòi nhiều hơn một chút, “Không được! Tôi muốn tiền
mặt.” Đến ngân hàng đổi tiền sẽ để lại đầu mối, cuộc sống trong ngục tù không
thuộc về cô, cô còn lâu mới muốn về lại nơi đó, “Anh cần nhiều thời gian chút
ư, không sao! Dù gì Kiều Tâm Du cũng nằm trong tay tôi, anh cứ từ từ mà gom
tiền, tôi cũng muốn vui đùa với nó một chút.”
“Tôi sẽ nhanh chóng góp đủ năm ngàn vạn tiền mặt. Tâm
Du đâu? Tôi muốn nghe giọng của cô ấy!” Mày kiếm của Nhâm Mục Diệu nhíu chặt.
“Cô ta hít quá nhiều Ê-đy-te, bây giờ còn chưa tỉnh lại, nếu anh đã muốn nghe
giọng của cô ta đến thế, vậy đợi tôi đạp cho cô ta vài cái đã nhé...”
“Không cần!” Nhâm Mục Diệu lập tức thở dốc.
Vì Kiều Tâm Du nằm trong tay cô ta, hiện giờ Nhâm Mục Diệu đang ở thế bị động.
“Giao tiền cho cô bằng cách nào?”
“Tôi cho anh một giờ để anh chuẩn bị tiền mặt, đến lúc đó tôi sẽ báo cho anh
biết nơi giao tiền.”
“Nhưng tôi cũng đâu cần tới một giờ...”
Nhâm Mục Diệu vẫn chưa nói hết lời, đầu dây kia đã truyền tới tiếng âm thanh
ngắt quãng “píp...”.
“Bảo Ám Dạ Tuyệt – chủ tập đoàn Kim Khống điều động năm trăm ngàn tiền mặt.”
Nhâm Mục Diệu từ tốn nói, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác, “Cô ta sẽ
không dễ dàng từ bỏ ý định đâu, Tâm Du sẽ gặp nguy hiểm khi vẫn còn trong tay
cô ta.”
Đinh Hạo Hiên lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Chờ!” Nhâm Mục Diệu chán nản ngồi xuống, vùi đầu trong tay, “Giờ chỉ có thể
chờ điện thoại của ả, đúng rồi! Đừng nói cho Khả Khả Nhạc Nhạc biết.” Nếu hai
tiểu ác ma này biết được, không huyên náo tới mức long trời lở đất là mới là
lạ.
————
Bầu trời đầy mịt mưa bụi, hạt mưa rơi lả tả, giống như đang đan thành một tấm
lưới. Từ chân trời màu xám bị phủ đầy mây đen nặng trịch, không ngừng dày lên,
làm lòng người có loại cảm giác đang bị áp bức vướng víu.
Mưa bụi rơi từng giọt tí tách không ngừng, không khí cũng có vẻ ướt đẫm.
Trong một công trường cũ rách bị bỏ hoang, nóc nhà làm bằng ngói vụn bị tàn phá
tới mức không chịu nổi, căn bản không cách nào ngăn trở màn mưa bụi kia.
“Tách, tách...” Một giọt rồi lại một giọt rớt xuống từ trên mái nhà thật cao.
“Này! Cũng tại mày, mày tìm địa điểm vậy hả? Xem đi, chỗ của tao lại bị dột
rồi, ở đây so với thùng rác cũng không bằng.” Giọng nói chua chát của Kiều An
Mạn vang lên, cô ta thừa dịp tóm lấy một cái dù, chống nạnh, vênh mặt hất hàm
sai khiến tỏ vẻ chỉ huy người đàn ông mặc áo sơ mi chữ T bảo hắn lấy chậu rửa
mặt hứng nước mưa.
“Mẹ kiếp!” Người đàn ông kia phun ra một ngụm đàm, trên cánh tay tráng kiện xăm
hình rồng đang uốn lượn, mái tóc dài xốc xếch, cả người lộ vẻ thô lỗ, “Đừng
tưởng mình là loại Thiên Kim Đại tiểu thư duỗi tay há mồm chờ cơm tới, mày chỉ
là tội phạm vượt ngục thôi, nếu không phải mày nói có thể giúp tao kiếm thật nhiều
tiền, còn lâu tao mới mang một kẻ như mày trở thành gánh nặng vượt ngục!”
“Chẳng lẽ tao không giữ lời sao?” Kiều An Mạn chỉ bóng hình thon gầy nơi góc
tường, “Mày xem, năm ngàn vạn không phải đang ở đây sao!”
“Đại ca!” Một người đàn ông thoáng nhìn trông thấp bé, vẻ mặt bỉ ổi nhìn Kiều
Tâm Du, “Cô gái này khá tốt, hay là... được
chứ?”
Kiều An Mạn gật đầu liên tục, “Có thể, có thể! A Hổ, cô ta là vợ của tổng giám
đốc tập đoàn Nhâm Thị, loại phụ nữ quý phái này mày nhất định chưa chơi qua
đâu, hơn nữa cả đời này cũng nhất định sẽ không chơi được...” Cô ta giựt giây A
Hổ.
“Bốp!” Người đàn ông áo đen đánh mạnh vào đỉnh đầu của hắn, “Giờ là lúc nào rồi
mà mày còn muốn đàn bà. Năm ngàn vạn tới tay, mày muốn đàn bà nào mà chẳng
được.”
Người đàn ông xốc xếch thấp bé vừa nghe xong, thì liên tiếp cúi người gật đầu.
“Ư...” Chân mày Kiều Tâm Du khẽ chau, khốn khổ bật ra âm thanh. Cô cảm thấy khí
lạnh đang từ từ lan tràn từ tứ chi xuống toàn thân.
Cô mở ra đôi mắt sương mù của mình, sững sờ nhìn bốn phía. Vách tường xám xịt,
phía trên là từng lớp vôi đang bị tróc ra, trong không khí pha lẫn mùi xăng dầu
nhớt của máy móc.
“Đây là đâu?” Tầm mắt của cô dần dần dời xuống, liếc nhìn Kiều An Mạn, đôi mắt
trong trẻo của cô phút chốc nheo lại, “Cô, sao cô lại ở đây?”
“Tôi không ở đây, thì ở đâu?” Kiều An Mạn cầm dù, chầm chậm đi tới bên Kiều Tâm
Du, “Cũng nhờ phước của mày, nên tao mới lạc lối tới đây.”
Nước mưa lạnh toát văng tới người Kiều Tâm Du, lạnh tới thấu xương. Cô thoáng dời người mình về phía góc tường, “Tôi không
hiểu ý cô, sao cô muốn bắt cóc tôi?”
Kiều Tâm Du ngẩng đầu, xuyên qua tròng kính mắt cô nhìn thấy gương mặt vàng vọt
xanh xao của Kiều An Mạn, vẻ mặt tiều tụy, đã sớm mất đi phong thái cao ngạo
nghênh ngang của ngày xưa.
“Mày dám nói mình không biết gì ư.” Kiều An Mạn đến gần Kiều Tâm Du, cúi người
nhìn cô, “Được rồi, tao sẽ nói cho mày biết, dù gì cũng nên cho mày chết một
cách an lòng chút. Ít nhiều gì cũng nhờ tới lòng tốt của chồng mày, tao đã bị
trừng trị vì phạm quá nhiều tội, rồi bị bỏ tù, mới vừa vượt ngục ra.”