Ads
Vì để quyến rũ Nhâm Mục
Diệu, hôm nay Trầm Trạm Vân trang điểm cực kì đậm, càng không để ý tới sự giá
lạnh của mùa đông, cô mặc một bộ quần áo bó sát người, lộ ra từng đường cong
uyển chuyển.
Tiết mục ‘nhân vật YI’ hôm ấy, cô đã xem không biết bao nhiêu lần. Và cô hiểu, hắn đồng ý lên TV, bày tỏ quan điểm cùng
đời tư của mình, cũng chỉ vì muốn công khai thân phận vợ của tổng giám đốc -
Kiều Tâm Du.
Vậy còn cô? Cô vì hắn bỏ mặc tất cả, danh lợi, tiền tài, địa vị,... Nhưng ở
trong lòng hắn, cô thật sự là gì?
Cô không cam lòng, Nhâm Mục Diệu vốn chỉ thuộc về một mình cô thôi, tất cả mọi
chuyện đều là vì sự xuất hiện Kiều Tâm Du, là cô ta đã ép Nhâm Mục Diệu rời bỏ
cô, hại cô trong lúc tức giận đã bán đi tài liệu cơ mật trong công ty của Nhâm
Mục Diệu, sau đó lại bị Vạn Khải Phong đùa cợt, tất cả,tất cả ngọn nguồn của
mọi tội ác đều là do cô ta —— Kiều Tâm Du gây nên!
Đôi mắt Trầm Trạm Vân lộ ra hằn học những ánh nhìn đầy sát khí, cực kì bén
nhọn, như muốn róc hết thịt xương của Kiều Tâm Du ra.
“Tôi không sao! cô có thể đi.” Nhâm Mục Diệu không chần chừ lên tiếng đuổi
khách, ngay khi hắn nhìn ra được ánh mắt tràn đấy sát khí trong mắt cô ta.
“Diệu, em đã vì anh mà hi sinh nhiều chuyện như vậy, thật sự trong lòng anh, em
là gì?” Trầm Trạm Vân nói ra mối nghi ngờ trong lòng, mặc kệ sắc mặt của hắn
hiện giờ u ám thế nào, cô cũng muốn biết đáp án.
Đôi mắt Kiều Tâm Du run run, nhưng người cô hoàn toàn không nhúc nhích. Cô cố ý
giả bộ ngủ, vì cô cũng muốn biết đáp án, với một người đã từng là tình nhân
trong mắt hắn, hắn thật sự coi cô ta là gì?
“Chẳng là gì cả.” Giọng Nhâm Mục Diệu vang lên thật lãnh đạm, hệt như hắn đang
nói với một người không hề liên quan đến mình, “Tự cô đồng ý làm tất cả mọi
chuyện, tôi không hề ép buộc cô, càng không thể nói cô làm là vì tôi, tôi cũng
biết cô là kẻ đã bán đi tài liệu cơ mật của tập đoàn Nhâm thị! Cho nên tôi càng
không nợ gì cô cả, tôi không kiện cô đã là nhân từ cho cô lắm rồi.”
Nhâm Mục Diệu vốn là một người vô tình, một kẻ đã không còn giá trị lợi dụng,
với hắn mà nói đã là vô giá trị, hắn sẽ không chút lưu luyến mà vứt bỏ.
“Đúng, em đã làm sai một chuyện, nhưng đó cũng chỉ vì em quá yêu anh, em muốn
anh biết đến sự tồn tại của em, sau đó sẽ không bỏ rơi em. Em cũng đã rất cố gắng đền bù lại cho anh, nhưng tại
sao? Tại sao anh lại vẫn đối xử với em như thế. . . . . .” Cô che mặt khóc rống lên.
“Giờ tôi biết rồi, cô đã có thể đi.” Lông mày Nhâm Mục Diệu chợt giương lên
thành một đường thẳng tắp.
“Giờ em cũng đã biết rõ, trong lòng anh mãi mãi cũng chỉ có sự nghiệp. Phụ nữ, chẳng qua chỉ là con cờ của anh, vì sự nghiệp
anh sẽ sẵn sàng hy sinh ‘nó’ bất cứ lúc nào, từ việc dùng ‘nó’ để cầm cố cho
đến lót đường...” Đôi mắt Trầm Trạm Vân bắn ra tán loạn những tức giận, cùng
lạnh lẽo, “Kiều Tâm Du, cô đừng tưởng có thể ở trên giường của anh ấy là đã có
thể chiếm đoạt được anh ấy cả đời. Đến lúc cần thiết, anh ấy cũng sẽ vì sự
nghiệp mà hi sinh cô thôi!”
Nhâm Mục Diệu hướng Trầm Trạm Vân hét lên tức giận: “Đủ rồi, cô muốn tự mình
cút đi! Hay muốn tổ chức Ám tới hộ tống cô ra ngoài!”
“Diệu, rất nhanh thôi em sẽ trở về bên cạnh anh.” Ánh mắt kiều mỵ của Trầm Trạm
Vân chợt lóe lên ánh nhìn tà ác, cô ta xoay người rời đi, gót giày theo nhịp
chân tạo ra những tiếng vang.
Nhâm Mục Diệu đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc trên gương mặt Kiều Tâm Du vén qua sau
tai, “Được rồi, không cần giả bộ ngủ nữa.” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng rất vững
vàng, “Không có gì muốn hỏi sao?”
Trước đây hắn luôn cảm thấy không cần phải giải thích với cô bất cứ chuyện gì,
nhưng bây giờ hắn lại không muốn Kiều Tâm Du suy nghĩ lung tung, hắn cảm thấy
mình nên giải thích với cô một chút.
Kiều Tâm Du chậm rãi mở mắt, lạnh nhạt nhìn hắn, “Chuyện gì em cũng không muốn
biết.”
Con người hắn lãnh khốc tuyệt tình, cô đã biết từ lâu, dù Trầm Trạm Vân không
nhắc nhở đi chăng nữa, cô cũng đã luôn ở trong tư thế chuẩn bị ‘sẵn sàng mà rời
đi’ rồi.
Bởi vì, Thiên Sứ và Ác Ma không thể nào ở chung một chỗ, thế giới Hắc Ám của
hắn vĩnh viễn không có chỗ dành cho cô.
Chuyện gì cũng không muốn biết? Câu trả lởi lạnh
lùng cực kì thờ ơ này của cô, càng làm cho bức tường ngăn cách giữa hai người
thêm dày!
“Về nhà!” Nhâm Mục Diệu bực mình nói.
————
Trở về, Kiều Tâm Du vẫn không có chút cảm giác mình đã từng rời đi.
Thời gian cô rời đi, giống như chỉ là một ngày nghỉ, nơi này vẫn vậy, không có
gì thay đổi, có chăng là cỏ khô vàng thêm một chút, ngoài hồ bơi thì đã kết
thêm một tầng băng mỏng.
Nhâm Mục Diệu đã đem tất cả vệ sĩ đuổi đi, khiến cho biệt thự khôi phục lại vẻ
yên tĩnh thường ngày, nhưng hắn lại mời thêm vài cô giúp việc đến. Dặn dò với
họ là cô đã có thai, cần phải chăm sóc thật tốt.
Kiều Tâm Du không nói gì, chỉ yên lặng tiếp nhận.
“Mục Diệu, anh còn ngủ à?” Kiều Tâm Du bưng nồi canh bước vào phòng ngủ.
Nhâm Mục Diệu lập tức đem tay phải vẫn còn đang bó thạch cao để xuống, dùng tay
trái khó khăn đánh bàn phím. Hiện giờ với dáng
vẻ này của hắn căn bản là không thể đến công ty làm việc được, cho nên tất cả
mọi việc chỉ có thể làm tại nhà.
“Anh vừa xuất viện mà, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, công việc quan trọng
hay là sức khỏe của anh quan trọng hơn?” Kiều Tâm Du khẽ trách hắn, “Em vừa nấu
cho anh nồi canh xương hầm nè.”
Kiều Tâm Du đem chiếc máy tính trên bàn hắn dời đi, lại đem một bát canh to đến
đặt trước mặt hắn, “Ăn đi!” Thái độ của cô hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ
con vậy.
Mùi thơm từ bát canh kích thích sự thèm ăn của Nhâm Mục Diệu, hắn vừa định giơ
bàn tay phải ra cầm cái muỗng, thì lập tức buông xuống, đổi thành tay trái, đều
do ông bác sĩ chết tiệt kia, đem cánh tay phải của hắn ra bó thạch cao, khiến
cho hắn làm gì cũng thấy bất tiện.
Kiều Tâm Du nhìn đến dáng vẻ buồn bực của hắn bèn thở dài, sau đó đoạt lấy
chiếc muỗng trong tay hắn, “Anh sẽ đem canh đổ lên nệm mất, hay là để em đút
cho anh ăn, được chứ?”
Con ngươi tối tăm của Nhâm Mục Diệu lập tức sáng lên, mới vừa rồi hắn còn oán
giận ông bác sĩ kia, giờ lại nghĩ phải cám ơn ông ta mới đúng.
“Tâm Du, em còn muốn thi nghiên cứu sinh sao?” Nhâm Mục Diệu cảm giác hình như
trước đây hắn đã quan tâm đến cô quá ít, giờ hắn nên bắt đầu tìm hiểu, quan tâm
tới cô nhiều hơn mới được.
Cô lắc đầu, cúi xuống nhìn bụng mình, nét mặt biểu lộ sự dịu dàng, cô cười,
“Giờ thì không, trước mắt thì con quan trọng hơn.”
Kiều Tâm Du vì đứa bé này mà tạm gác lại ước mơ của cô, quả thật đứa bé này đã
chiếm một vị trí rất lớn trong lòng cô.
“Cho dù em có quyết định gì, tôi đều ủng hộ em. Tôi có thể mời giáo sư đại học
tới chỉ bảo thêm cho em một chút về chuyên ngành ‘thiết kế đá quý’.”
“Thật sao?” Ánh mắt Kiều Tâm Du sáng lên, ngay sau đó cô nghĩ lại, “Làm sao anh
biết em muốn thi thiết kế đá quý chuyên nghiệp?” Cô chưa từng nói với anh về
chuyện này.
Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉm đắc ý, “Tôi
không muốn em vì con mà bỏ qua ước mơ của mình, tôi sẽ ủng hộ em.”