Ads
“Tâm Du, gian phòng này
tương đối đơn sơ em chịu khó dùng đỡ nhé.” Phương Đình đem miếng vải trắng phủ
trên ghế sa lon vén lên, “Khi phát hiện em mất tích, người mà Nhâm Mục Diệu tìm
tới đầu tiên chắc chắn sẽ là anh, cho nên anh không thể gặp em thường xuyên
được, phòng này vốn là của cô chú anh, họ hiện giờ đã di cư ra nước ngoài rồi,
cho nên em cứ yên tâm ở nơi này đi!”
Kiều Tâm Du quan sát quanh gian phòng này, hai phòng khách, một phòng ngủ,
phòng bếp với đầy đủ dụng cụ, lại có sẵn điện nước, cô vốn nghĩ tìm được một
nơi ở bình dân thôi đã là tốt lắm rồi, nhưng nơi này thật tốt quá mức tưởng
tượng của cô.
Kiều Tâm Du đến bên cửa sổ, trước mắt cô hiện giờ là tòa cao ốc Nhâm thị, khắp
tòa nhà đều được phủ bởi kính, thật chói mắt, cực kì hiện đại, nhưng không hiểu
sao lại như có như không, tạo cho người xem một cảm giác khó đến gần.
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Nhâm Mục Diệu sẽ không ngờ đến
việc em đang ở ngay trước mắt anh ta đâu. Siêu thị ở lầu dưới, nhưng Tâm Du, em
cũng phải hết sức cẩn thận. Đoán chừng hôm nay anh sẽ bị Nhâm Mục Diệu điều
tra, cho nên không thể tới gặp em nữa. Đúng rồi, cái tên bác sĩ ‘kì lạ’ hôm nay
em gặp đó, anh ấy tên là Quý Kiệt Tích, là bạn tốt của anh, phòng của anh ấy ở
đối diện phòng em. . . . . .” Phương Đình
cẩn thận giao phó, nhắc nhở Kiều Tâm Du mọi chuyện, hắn rất sợ mình thiếu sót
thứ gì đó.
Kiều Tâm Du nhanh chóng cướp lấy lời hắn, “Anh nên nhanh chóng trở về đi, phòng
khi Nhâm Mục Diệu đại náo ‘bệnh viện’, có thể lúc này anh ấy đã phát hiện em
mất tích rồi đấy.”
“Uhm!” Phương Đình cầm bộ đồ Tây lên, lúc ra cửa hắn bỗng dưng ôm lấy Kiều Tâm
Du, “Yên tâm đi, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ lập tức xuất ngoại. rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu.”
“Ừ.” Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, như thể muốn nói điều ấy không thể xảy ra với
cô.
“Còn nữa..., đừng để cho mình quá mệt mỏi, nếu không thể quét dọn, thì cứ cho
Quý Kiệt Tích tới giúp một tay, biết không?”
————
Sắc trời dần dần ảm đạm, bao phủ một tầng sương mù màu đen.
Những ngôi sao trông thật cô độc, như gần mà cũng như xa. . . . . .
Nhâm Mục Diệu ngồi trên băng ghế, vùi đầu trong lòng bàn tay, không nhúc nhích.
Hắn không phải đã ngủ thiếp đi đấy chứ? Nơi này lạnh như vậy, nếu ngủ thiếp đi
rất dễ bị cảm, nhưng toàn thân hắn tản mát ra một hơi thở lạnh băng kinh người,
làm cho người ta chùn bước, không người nào dám đến gần nhắc nhở hắn.
Bỗng chốc, hắn ngẩng đầu lên, “Bây giờ là mấy giờ?” Hắn hỏi những vệ sĩ áo đen
bên cạnh.
“Nhâm tiên sinh, bây giờ là chín giờ.”
Tròng mắt đen nhíu lại, hắn đứng lên, đi tới phòng kiểm tra X quang phía trước
——
“Rầm ——” cửa phòng rất mạnh lắc lư hai cái, rồi rơi xuống đất.
“Á. . . . . .” Những y tá bên trong hoảng sợ, hét ầm lên,
“Các anh, các anh muốn làm gì?”
Cảnh tượng này vốn nên xuất hiện ở ngân hàng, vì thứ nhiều nhất trong ngân hàng
chính là tiền, nhưng trong bệnh viện chỉ có bệnh hoạn thôi. ‘Thổ phỉ’ thời nay
đầu óc có vấn đề à, bệnh viện và ngân hàng cũng không phân biệt được sao?
“Các cô đang đùa à, lúc thì nói cô ấy đi thử máu, khi thì nói cô ấy đi làm tiểu
phẫu, . . . . . . Nói! Kiều Tâm Du bây giờ đang ở đâu?!!”.
“Ở. . . . . . Ở khoa Phóng Xạ . . . . . .”
“Còn muốn gạt tôi?!” Nhâm Mục Diệu thô bạo đá chiếc xe đẩy bên cạnh, từng bình
thuốc phía trên ngay lập tức lon ton lăn xuống đất, “Khoa Phóng Xạ? Cô ấy bị
bệnh ung thư sao, phải đi xạ trị hả?”
Các cô y tá bị dọa sợ, ôm nhau run lẩy bẩy, “Không biết, chúng tôi không biết
Kiều tiểu thư bây giờ đang ở khoa nào làm kiểm tra nữa.”
“Viện trưởng các cô đâu? Bảo anh ta bò ra đây cho tôi!” Nhâm Mục Diệu giận dữ
hét, khí thế uy hiếp mười phần, làm cho các bác sĩ và y tá xung quanh không dám
thở mạnh một tiếng.
‘Kẻ đầu sỏ cùng tội đồ’ Quý Kiệt Tích đứng dậy, “Anh muốn tìm Phương Đình à,
anh ấy bây giờ đang làm giải phẩu.”
“Ở đâu?” Tròng mắt lạnh như băng đâm về phía hắn ta.
Quý Kiệt Tích nhún nhún vai, hướng ánh mắt nhìn về cuối hành lang, “Anh ấy mới
vừa vào đó, việc giải phẫu bướu não rất phức tạp, nhưng nếu tiến hành thuận
lợi, đoán chừng... khoảng hai giờ sau sẽ ra.”
“Vậy à?” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu nâng lên một đường cong tà ác,lạnh lùng nói:
“Tôi muốn nhìn thấy anh ta ngay lập tức! Nếu không, tôi sẽ đem bệnh viện này
san thành bình địa!”
Sắc mặt của các bác sĩ và y tá nhất thời trắng bệch, hệt như vừa chứng kiến
Ngày Tận Thế - 2012.
Quý Kiệt Tích vẫn muốn dự ‘đám giỗ’ của ‘mình’ vào năm sau, hắn vỗ vỗ vào bả
vai của Nhâm Mục Diệu, “Anh bạn, chờ một chút đi, tôi sẽ nhanh chóng thay đồ,
sau khi khử hết độc và vi trùng, lập tức sẽ vào thay anh truyền lời.” Trước khi
đi hắn vẫn không quên ném cho Nhâm Mục Diệu một ánh mắt khiêu khích.
Tất cả mọi người đều nhìn Quý Kiệt Tích với ánh mắt ‘ngưỡng mộ’, sau đó là đổ
mồ hôi lạnh, hắn ta không phải là muốn đi tự sát đấy chứ.
“Không cần!” Nhâm Mục Diệu bỗng bước thẳng tới phòng giải phẫu, “Tôi sẽ trực
tiếp đi tìm anh ta.”
“Việc này. . . . . .” Tất cả mọi người đều có lời muốn nói, nhưng ngay
lập tức bị ánh mắt sắc bén của Nhâm Mục Diệu làm cho đóng băng hoặc chết lâm
sàn.
Nhâm Mục Diệu mở cửa phòng giải phẫu ra, bước vào, sau đó là kéo tay của bác sĩ
đang tập trung giải phẫu - Phương Đình, “Đi ra ngoài cho tôi!”
Chiếc kềm trong tay Phương Đình lập tức được buông ra, hắn thầm nhủ thật may là
không ảnh hưởng tới vết thương của bệnh nhân, “Được.” Thầm ý của hắn là bảo trợ
thủ tiếp tục giải phẫu.
“Rầm...”
“Nói, anh đem Kiều Tâm Du đi đâu?!” Nhâm Mục Diệu xốc lên cổ áo của Phương
Đình, gân xanh trên trán hắn nổi lên, con ngươi lộ rõ tia máu.
“Tâm Du? Cô ấy không phải vợ anh sao, sao anh lại hỏi tôi?” Ánh mắt Phương Đình
vốn luôn ôn nhuận, nhưng giờ phút này lại bắn ra tán loạn sự hừng hực của lửa
giận.
Hai tay Nhâm Mục Diệu đẩy hắn ra xa, “Cô ấy mất tích ngay tại bệnh viện của
anh!”
Sức lực mạnh mẽ của hắn, khiến cho Phương Đình lùi lại mấy bước, cuối cùng đụng
phải vách tường.
“Rắc ——” Tiếng xương gãy vang lên.
Phương Đình nắm cánh tay phải của mình, đau nhức khiến cho sắc mặt hắn trắng
bệch, một tầng mồ hôi lạnh từ trán tuôn ra, “Mất tích? Tâm Du là đứa trẻ ba
tuổi sao? Cô ấy có đầy đủ tay chân, muốn đi đâu là tự do của cô ấy.”
“Phương Đình cậu già rồi sao? Xương cốt cậu sao lại yếu ớt như thế, mới đụng
tường một chút đã gãy rồi.” Quý Kiệt Tích bỗng từ đâu xen vào cuộc chiến của
Phương Đình, nói đùa với hắn, sau đó đỡ hắn dậy, “Đi chụp X quang nào.”
“Kiều Tâm Du ở đâu?” Nhâm Mục Diệu đứng chắn trước mặt bọn hắn.
“Anh đã mất cô ấy rồi, không, anh sớm đã đánh mất cô ấy. Hay nói đúng hơn, anh
cho tới bây giờ cũng chưa từng có cô ấy.” Phương Đình khẽ mỉm cười với hắn.