Ads
Tầm mắt Kiều Tâm Du đúng
lúc chạm phải ánh mắt băng lãnh của Nhâm Mục Diệu, sắc bén như đao kiếm đâm
thằng vào tim cô.
Cô hoảng hốt lập tức lấy sách vở, giơ cao che khuôn mặt của mình. Nhưng hắn rõ
ràng cũng đã thấy cô rồi, trốn cũng vô ích.
Phương Đình cảm giác được Kiều Tâm Du đột nhiên kích động, cẩn thận dò hỏi:
“Tâm Du em làm sao vậy?”
Kiều Tâm Du hít sâu một hơi dài, cúi đầu xuống không có dũng khí ngẩng lên “Đột
nhiên em cảm thấy không thoải mái, hôm nay tới đây thôi nha.”
“Không thoải mái?!! Không thoải mái thế nào? Muốn đến bệnh viện kiểm tra một
chút không?” Phương Đình khẩn trương lập tức hỏi thăm, bàn tay để lên trán cô
kiểm tra độ ấm.
Nhâm Mục Diệu nhìn thấy bọn họ lúc này thân mật như thế, một ngọn lửa giận vô
cớ hừng hực bốc cháy trong lòng, nắm chặt cốc cà phê, khớp xương ngón tay hiện
ra rõ ràng.
Hắn từ Las Vegas về, vừa xuống máy bay, lập tức chạy tới biệt thự Tây Giao tìm
cô, kết quả cô không có ở đó. Vẫn là theo giờ
làm thêm ở đó biết được đường đi của Kiêu Tâm Du. Hắn vốn muốn cho cô một thời
gian ngắn để thích ứng với cuộc sống, kết quả bây giờ thế nào? Cuộc sống của cô
đúng là có tốt hơn, có thuận lợi hơn. Hắn
mới rời đi vài ngày cô đã dụ dỗ tên đàn ông này, nhìn bọn họ lúc này vui vẻ trò
chuyện, liếc mắt đưa tình mà xem.
Mới mấy ngày đã không chịu nổi bỏ ra ngoài tìm đàn ông!
Lúc trước trong lòng còn có một chút xấu hổ, hiện giờ toàn bộ hầu như đều không
còn. Ai ~ Kiều Tâm Du có cảm giác tự chui đầu vào rọ. Trước mặt một bác sĩ lấy cớ thân thể không thoải mái
đích thực rất ngu xuẩn.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là có chút không thoải mái thôi.” Kiều Tâm
Du quả thực không nói dối, giọng nói cà lăm, sắc mặt ửng hồng.
Phương Đình nhìn thấy phản ứng ấp a ấp úng của cô, trong lòng có vài phần hiểu
rõ, “A ~ Anh hiểu rồi, anh đưa em về.” Bình thường cô gái nhỏ này mở miệng nói
đến Dì cả cũng là biểu hiện xấu hổ này.
Hắn nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, Kiều Tâm Du xoay người, lấy thân hình
Phương Đình che chắn, không có dũng khí nhìn Nhâm Mục Diệu, thậm chí một ánh
mắt quét qua hắn cũng không dám.
Ra khỏi quán cà phê, Kiều Tâm Du khẩn cấp nói lời tạm biệt với Phương Đình “Hôm
nay cám ơn anh! Em còn có chuyện quan trọng.'' vừa nói cô vừa chỉ tay về trạm
xe buýt đối diện.
“Anh sẽ đưa em về bằng xe của anh, chỗ gửi xe cũng rất gần đây.”
“Không cần đâu, hôm nay làm phiền anh nhiều quá.”
Hai người đang nói chuyện khách sáo lẫn nhau thì một thân hình trầm tĩnh, tràn
đầy hơi thở thô bạo, từ từ tới gần.
Nhâm Mục Diệu cười lạnh, đôi mắt như ngọc lưu ly trầm xuống lộ vẻ lạnh băng,
“Nhanh vậy đã tìm cho mình một ân khách mới, cô vội vàng như thế là vì cần tìm
một người đàn ông để giải quyết sao?”
Kiều Tâm Du thật không ngờ hắn sẽ nói ra lời nói dơ bẩn như thế, lời nói như
một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào người cô, xuyên qua trái tim khiến cô
quên mất hô hấp, đồng thời cũng quên mất tim đập.
“Thế nào? Nhìn thấy tôi cảm thấy rất kinh ngạc sao? Hay là đã hoàn toàn quên
mất tôi rồi?” Nhâm Mục Diệu nhìn tay Phương Đình đang đặt trên vai Kiều Tâm Du,
trong lòng một trận khó chịu đè nén không nói.
Sắc mặt Kiều Tâm Du trắng bệch như sương giá mùa đông, sự trong sạch bị chèn
ép, nước mắt rơi xuống hậm hực nói “Chẳng hiểu ra sao cả”, tiếp tục giả bộ
không biết hắn.