Ads
Nhâm Mục Diệu thay một bộ
đồ tây hiệu GUCCI phẳng phiu, kiểu dáng thu đông mới nhất, tràn trề như trời
sinh, dễ dàng đem toàn bộ thế giới giữ lại trong lòng bàn tay.
“Tôi sẽ tìm một người giúp cô trang điểm và ăn mặc”. Hắn chán ghét liếc nhìn Kiều Tâm Du một cái.
Mặc dù Kiều Tâm Du không có một chút phấn trang điểm nhưng ngũ quan xinh xắn
làn da mềm mại như hoa sen tươi mát, thoát tục, T-shirt màu trắng đơn giản cô
mặc trên người vừa vặn che kín đôi chân xinh đẹp lộ ra của cô. Không cần quá
nhiều phục sức, cô tự nhiên tỏa ra khí chất riêng của mình.
“Tôi không cần trang điểm”. Cô trực tiếp cự
tuyệt, từ đáy lòng cô chán ghét mùi son phấn hơn nữa hiện giờ cũng chuẩn bị
thi, không có thời gian rảnh rỗi đi trang điểm.
“Nhưng tôi không muốn mất mặt” Lạnh lùng bỏ lại mấy chữ này rồi xoay người rời
đi.
Kiều Tâm Du cứng ngắc tại chỗ, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ thê lương muốn
khóc.
Tại sao mỗi câu nói đều như gai đâm? Luôn phải đâm cô một nhát mới hả giận sao?
————
Reng reng reng reng, tiếng chuông cửa vang lên.
Kiều Tâm Du mở cửa lập tức nhìn thấy một cô gái diêm dúa, mặc áo da ngắn tay
màu đen, bên trong mặc áo hoa, bên dưới là váy ngắn hoa văn báo và tất chân màu
đen dài.
Trên mặt cô ta bôi một lớp trang điểm dày, mấy tầng phấn son đã sớm che đi bộ
mặt thật, dường như là một lớp mặt nạ. Những đường kẻ mắt đen đậm vòng quanh
đôi mắt sắc, thái độ lộ rõ khinh thường đánh giá Kiều Tâm Du, khóe môi nhếch
lên cười lạnh: “Kiều tiểu thư đúng không?”
Chân mày Kiều Tâm Du hơi nhíu lại, “Cô tìm ai?”
“Đương nhiên là cô!” Cô ta đẩy Kiều Tâm Du ra, tự mình đi vào phòng đánh giá
gian phòng xa hoa của biệt thự này, “Chúng ta đều cùng hầu hạ một người đàn
ông, ít nhất cũng nên biết nhau.”
Mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta lan ra trong không khí, làm vẩn đục
không gian trong sạch.
Cô ta nói thế như muốn lên mặt, trong lòng Kiều Tâm Du hơi hiểu ra, bên ngoài
Nhâm Mục Diệu hoa danh có không ít phụ nữ, hôm nay thấy được một người thật là
cực phẩm nhân gian.
“Tôi là thư kí Trầm
Trạm Vân.” Cô ta đưa tay ra, khóe môi nhếch lên nụ cười giả dối.
“Cô không cần giới thiệu mình, tôi cũng không cần biết cô.” Kiều Tâm Du không
nhìn bàn tay cô ta giơ lên, lạnh nhạt nói: “Cô đang thị uy đó sao? Xin lỗi, cô
không cần phải làm vậy đâu. Nhâm Mục Diệu giữ một cô gái ở bên cạnh mình chứng
minh thân thể của cô còn hữu dụng với anh ta mà tôi chỉ là người để anh ta hả
giận. Cho nên cô không cần lo lắng vị trí của mình bởi vì tôi không lấy của cô
cái gì.”
Trầm Trạm Vân thật không ngờ cô đã phá vỡ tính toán của mình, nói hai ba câu đã
khiến cho cô ta líu lưỡi không biết đáp trả lại cái gì.
“Thật kinh ngạc!” Trầm Trạm Vân liếc cô một cái, hai tay khoanh trước ngực,
“Diệu bảo tôi tới giúp cô trang điểm và ăn mặc, đừng để dáng vẻ quê mùa như vậy
làm ảnh hưởng thị giác.”
‘Cô mới là ảnh hưởng khứu giác đấy!’ Kiều Tâm Du trong lòng nén cười.
“Tôi không cần.”
Nhâm Mục Diệu cho cô ta tới trang điểm cho mình là có dụng ý gì?
“Nhìn cô xem, muốn ngực không có ngực, chính là trước sau đều như sân bay, da
xanh xao vàng vọt, khô ráp, cô còn là một cô gái sao?” Trầm Trạm Vân ban đầu
nhận nhiệm vụ này là vì muốn nhân tiện dạy một bài học cho cô chứ không hòa nhã
hầu hạ cô chủ nhà họ Nhâm trên danh nghĩa này! Bắt lấy cánh tay của cô đi về
phía xe BMW Riese của mình