Ads
Các cô giúp việc làm bộ
như không nghe thấy gì, cầm khăn tiếp tục lau nhà, và đổ thủy tinh. Còn tài xế, đang đứng trước cửa, thì ngửa đầu nhìn về
phía chân trời, dù bầu trời hiện giờ đang cực kì âm u, không biết hắn ta đang
nhìn cái gì nhỉ.
“Được rồi, được rồi! Em sẽ mang cơm tới cho anh. Anh
muốn ăn gì?”
“Em. . . . . .” Nhâm Mục Diệu đến gần lỗ tai cô, nói nhỏ.
“Nhâm Mục Diệu!” Kiều Tâm Du tức giận, dậm chân, hắn lại trêu cô.
Đôi tay Nhâm Mục Diệu mạnh mẽ vòng qua chiếc eo thon của cô, “Được rồi, được
rồi, anh sẽ không trêu chọc em nữa. Món gì cũng được, bảo đầu bếp chuẩn bị,
không cho phép em động chân, động tay.”
“Sao? Anh ghét món em làm, rất khó ăn sao?”
“Anh chỉ sợ em mệt thôi.” Nhâm Mục Diệu cúi người muốn hôn cô.
Kiều Tâm Du cố ý tránh né, “Đừng, bên cạnh còn có người đó?”
“Yên tâm, bọn họ không thấy đâu.” Khẽ hôn đôi môi hồng.
Kiều Tâm Du buồn bực, mọi người không điếc cũng không mù, làm sao lại không
nghe, không thấy gì được đây? Cái tên Nhâm Mục Diệu này, lại đem cô xem như con
nít ba tuổi tha hồ mà đùa bỡn nữa rồi.
————
Trong căn phòng hội nghị to lớn, một hàng người đại diện cho tập đoàn đang ngồi
ngay thẳng, lúc nhìn thấy một bóng người cao to đi tới, đều đồng loạt đứng lên,
“Chào ngài, Nhâm tổng giám đốc.”
“Mọi người ngồi đi!” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong thành một nụ cười nhạt, vẻ
vui sướng trên mặt không chút che giấu, dù muốn cũng không giấu được.
Hắn ngồi vào vị trí lãnh đạo, thư ký lập tức đưa lên một xấp tài liệu, “Tổng
giám đốc, đây là tư liệu của những người dự phỏng vấn hôm nay.”
Hôm nay Tổng giám đốc thật kỳ quái, thường ngày tổng giám đốc luôn chỉ có một
bộ mặt lãnh đạm và cứng đơ, hôm nay, khóe miệng lại luôn mỉm cười.
Nhâm Mục Diệu nhận lấy tài liệu, tiện tay lật xem một chút, rồi nhìn vào đồng
hồ đeo tay, “Trễ vậy rồi à, mau bắt đầu đi.”
Nhân tài mà chính tay Nhâm Mục Diệu tuyển dụng, dĩ nhiên không phải là những
người tâm thường, càng không thể là sinh viên mời tốt nghiệp, còn chập chững
bước vào xã hội. Tập đoàn Nhâm Thị đang trên đà phát triển, lại vừa đem
tập đoàn ‘Vạn Hồng’ xáp nhập vào, biến nó trở thành công ty dưới trướng của
hắn, vậy nên nhu cầu cần tới những vị quản lý và nhân viên càng ngày càng cao.
Cho nên mới phải thông báo ra tin tức, tập đoàn Nhâm Thị cần tuyển dụng nhân
tài, với mức lương hậu hĩnh. Mục
tiêu rất rõ ràng, chính là vì muốn khai thác tài nguyên.
Đưa ra câu hỏi với mấy thí sinh xong, hứng thú cùng với sự hăng hái của Nhâm
Mục Diệu ngày càng vơi đi, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Kiều Tâm Du.
Hắn đang muốn để lại công việc cho cấp dưới, trở lại phòng làm việc chat webcam
với Kiều Tâm Du.
Vừa định đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên, một hình bóng quen thuộc xuất hiện,
ánh mắt Nhâm Mục Diệu ngưng trệ, vẻ mặt cứng đơ, hắn không nhịn được, hỏi: “Cô
là ai?”
Trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ xinh đáng yêu, bộ đồ công sở mộc mạc, Lương
Tử Ngưng nhớ rõ lời khuyên của Nhâm Dịch Tuấn, bắt chước tỉ mỉ đến từng động
tác của Lương Tử Oánh, nhưng cô ghét loại cảm giác không phải chính mình này.
Cô là cô, chị ta là chị ta, tại sao cô phải dùng hết sức đi bắt chước chị ta
chứ, chẳng lẽ giá trị tồn tại của cô chỉ có thể là thế thân của Lương Tử Oánh
sao? Tại sao chị ta dù đã chết, lại vẫn còn ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.
“Xin chào, Nhâm tổng giám đốc, tôi là Lương Tử Ngưng, tốt nghiệp ở. . . . . .” Lương Tử Ngưng cứng đờ nói lời Nhâm Dịch Tuấn đã
thay cô chuẩn bị.
Lời giới thiệu của cô, khiến hắn hoảng hốt, nghe gì cũng không rõ, ánh mắt sáng
quắc ngưng trệ nhìn mặt của cô, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại:
“Lương Tử Ngưng, Lương Tử Ngưng. . . . .
.”
“Tổng giám đốc, ngài có cái gì muốn hỏi không?” . Phụ tá bên cạnh hỏi hắn.
“Nói! Cô và Lương Tử Oánh có quan hệ gì?” Ánh mắt lạnh nhìn thẳng vào cô.
Lương Tử Ngưng đã dự đoán trước được phản ứng của hắn, gương mặt vốn đã biến
mất trên đời, giờ lại xuất hiện trước mặt, nếu nói không kinh ngạc mới là lạ
đó.
“Lương Tử Oánh là chị của tôi.” Nhiều thêm một câu, “Là chị ruột.”
“Cô ấy chưa bao giờ nói qua, mình còn có một người em.”
Nụ cười tiêu chuẩn trên mặt Lương Tử Ngưng dần dần trở nên cứng ngắc, vẻ ác độc
chợt lóe lên, “Chị ấy phải nói à, anh quen thuộc với chị tôi đến mức chị ấy có
thể nói tất cả mọi thứ về mình cho anh biết sao.”
Đúng! Lương Tử Ngưng đã sớm biết ở trong mắt chị ta, cô chỉ là một vật thừa
thãi, có cũng được mà không có cũng không sao. Hồi còn ở cô nhi viện, vì cô còn
quá nhỏ, nên được viện trưởng chăm sóc tương đối nhiều, vậy nên cô thường có
được những đồ ăn vặt ngoài ý muốn, nhưng mỗi lần đều sẽ bị Lương Tử Oánh cướp
đi. Mà Nhâm Dịch Tuấn, cũng bị chị ta cướp mất. Cho nên
đối với cái xưng hô ‘chị’ này, một chút tình cảm cô dành cho ‘chị ta’ cũng
không có
Người đàn ông trước mắt này rất giống Nhâm Dịch Tuấn, trên người toát ra hơi
thở kinh người, nhưng khi chất vương giả, tôn quý lại có phần hơn. Một người
đàn ông xuất chúng như thế, lại toàn tâm toàn ý sủng ái ‘chị ta’, một kẻ đã
chết, lòng Lương Tử Ngưng sinh ra một loại cảm giác ghen tỵ.
“Cô có ý gì?” Nhâm Mục Diệu thoáng chốc cảm thấy cô gái này thật không đơn
thuần. Mặc dù gương mặt cô ta giống Lương Tử Oánh như đúc, nhưng trong đôi mắt
lại có quá nhiều tạp chất.
“Anh không biết gì về chị ấy sao? Quá khứ của chị ấy? Chị ấy lớn lên ở cô nhi
viện, cha mẹ vì tai nạn xe cộ mà qua đời, trước khi biết anh còn bị ép tới quầy
bán rượu. . . . . .”
“Đúng! Tôi không biết hết về cô ấy, những điều cô vừa nói, một chút tôi cũng
không biết.” Nhâm Mục Diệu đe dọa nhìn cô, “Nhưng, thế thì sao? Thứ tôi yêu,
chính là con người của cô ấy, tôi không quan tâm tới quá khứ của cô ấy.”
Lương Tử Ngưng môi run run, đáy mắt thoáng qua vẻ bi thương. Tại sao hắn lại si
tình với Lương Tử Oánh như vậy, chị ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thật lòng
với hắn, Lương Tử Oánh căn bản không xứng với hắn.
“Tôi cảm thấy, kiếp này, chị tôi được anh yêu như vậy, thật là hạnh phúc.”
Lương Tử Ngưng vừa nắm chặt tay thành hai quả đấm, vừa nói lời trái lương tâm.
“Cô muốn đến làm việc ở ngành nào?” Nhâm Mục Diệu không để ý đến sự kinh ngạc
của mọi người, gọn gàng dứt khoát hỏi.
Lương Tử Oánh đã sớm dự liệu được, khi cô nói về chị, thì việc nhận vào làm sẽ
rất dễ dàng. Bởi vì hắn ta cảm thấy đã để cho chị cô thua thiệt, nên sẽ cố đền
bù cho chị ấy thông qua cô. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Nhâm Dịch Tuấn,
vì để sớm hoàn thành nguyện vọng của hắn, cô cũng không cần thiết giả vờ từ
chối, “Tôi muốn làm thư ký của anh.”
“Được.” Nhâm Mục Diệu sảng khoái đồng ý, chăm sóc tốt cho em của Lương Tử Oánh,
cảm giác áy này trong lòng hắn sẽ giảm bớt đi phần nào, “Ngày mai, cô có thể
tới làm.”
“Được, tôi rất mong đến ngày mai.” Lương Tử Ngưng mỉm cười thắng lợi, xoay
người rời đi.
Những người thuộc ban quản trị kế bên không nhịn được, mở miệng: “Tổng giám
đốc. . . . . .”