Ads
“Khách sạn này là của
tôi.” Giọng Nhâm Mục Diệu đúng lý hợp tình, hệt như việc vào đây là chuyện
đương nhiên như hắn đang vào chính nhà của mình vậy.
Kiều Tâm Du bước tới, kéo cửa phòng ra, “Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể ra
ngoài chứ?”
Đối với việc cô hạ lệnh đuổi khách, Nhâm Mục Diệu vẫn xem nhẹ, chầm chậm ngồi
trên ghế sa lon, hai chân nhấc lên, đặt trên bàn trà, bày ra dáng vẻ lười
biếng, “Đây là đạo đãi khách của cô sao? Liệu cô có nên rót cho tôi một ly trà
không?”
“Tôi sẽ không pha trà!”
Năm năm không gặp, hắn chẳng thay đổi gì, da mặt vẫn dày, như một con ruồi đuổi
mãi không đi.
“Vậy thì đành chịu, rót cho tôi ly rượu đi.” Nhâm Mục Diệu duỗi ra ngón tay,
chỉ quầy rượu sau lưng cô, “Hàng thứ hai, bình thứ tư.”
Nghe giọng điệu này, rõ ràng là hắn coi Kiều Tâm Du thành nữ giúp việc rồi.
“Cô rất giống vợ tôi.” Nhâm Mục Diệu thử dò hỏi.
Tay Kiều Tâm Du khẽ run, “Có chút tương tự, cũng dễ hiểu thôi.”
————
Hai bạn nhỏ đáng yêu đang hợp tác hành động, ghé tai vào cửa.
“Thiệt là, cách âm tốt vậy làm chi chứ?” Khả Khả oán trách một câu.
“Khả Khả, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Nhạc Nhạc chu miệng lên, gương mặt
như đưa đám.
Đôi mắt tối tăm bỗng xoay chuyển trở nên rạng ngời, một tia sáng thông minh
lướt qua, “Anh đã sớm chuẩn bị rồi!”
Trong văn phòng tổng quản lý, truyền ra giọng nói non nớt như chuông bạc, “Anh
hai, anh thật sự rất tuyệt! Anh ra tay với căn phòng kia lúc nào vậy?”
“Lúc trang điểm.” Khả Khả biết Kiều Tâm Du sẽ vào đây, nên đã uy hiếp quản lý
khách sạn lắp đặt dụng cụ quan sát.
Khả Khả trừng mắt liếc nhìn tổng quản lý đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Yên
tâm đi, chỉ cần chú không nói, cha cháu chắc chắn không biết đâu.”
————
“Đây!” Kiều Tâm Du đặt mạnh ly rượu lên bàn trà, “Uống nhanh cho tôi nhờ!” Cơn
đau đớn quen thuộc đánh tới, tay cô áp lên trán mình kềm chế cơn đau.
“Cô có muốn uống một ly không?” Thứ chất lỏng trong tay hắn phát ra tia sáng
màu hồng quýt, chiếu vào đôi mắt đen nhánh, phản xạ ra mấy phần hứng thú.
Kiều Tâm Du lắc đầu một cái, cơn đau đớn thấu xương như từng cây kim nhọn đang
đâm vào đầu cô, cau mày, bước chân lảo đảo vô lực tiến tới, rồi té trên ghế sa
lon.
“Tâm Du, em sao vậy?” Nhâm Mục Diệu trong lúc bối rối lỡ miệng, hắn lập tức đỡ
Kiều Tâm Du dậy.
Dòng máu đỏ tươi chảy ào ra khỏi mũi cô, cô đột nhiên mê man, cánh môi trắng
bệch hé mở, lầm bầm nói: “Thuốc, thuốc. . . . .
.”
“Thuốc, thuốc ở đâu?” Đôi tay Nhâm Mục Diệu lục ví cô loạn xạ, “Không có trong
ví.”
“Túi xách, bình trắng năm viên, bình hồng hai viên . . . . .” Cô mở miệng, thở hổn hển, suy yếu nói. Máu mũi tràn ra dũng mãnh như một cái ống nước bị vỡ
vòi.
Nhâm Mục Diệu mở túi xách cô ra, bên trong đều là các lọ thuốc.
Mỗi lần phát bệnh cô đều phải chịu đựng đau đớn như thế sao? Tim của hắn nhói
đau, như một bị một khối chì nện vào ngực. Cơn đau nhức lan thẳng vào hô hấp,
xâm nhập từng chút một...
Kiều Tâm Du uống thuốc, hô hấp dần dần vững vàng, nhưng đau đớn vẫn không bớt
đi, khóa chặt chân mày, co rúc người nằm trên ghế sa lon.
“Cần đi bệnh viện không?”
“Không... Nằm một lát, lập tức sẽ đỡ ngay.”
Nhâm Mục Diệu lấy khăn lông, cẩn thận lau sạch vết máu, dòng máu đỏ tươi từ
xoang mũi chảy dài thành một đường uốn lượn, xuống chiếc cổ mảnh khảnh trắng
nõn như sứ...
Dùng dải khăn lông ấm áp êm ái lau chùi da thịt cô, như đang chạm vào da thịt
mình. Từ trên xuống dưới cổ, sau đó chậm rãi cởi ra nút áo sơ mi, lau đi vết
máu trên xương quai xanh.
Kiều Tâm Du nhíu chặt chân mày, cắn môi chờ đợi loại cảm giác đau đớn như muốn
bổ đôi đầu mình dần dần biến mất, đột nhiên ý thức được ngực mình đang nóng
lên, mắt bỗng dưng mở ra, bắn ra tán loạn các tia nhìn kinh ngạc, “Anh... anh đang làm gì vậy hả?” Kiều Tâm Du đẩy hắn ra, đôi
tay túm chặt cổ áo.
“Khá hơn chút nào không?” Trong đôi mắt lộ ra vẻ ân cần.
“Không sao, anh có thể đi rồi!”
Thái độ lạnh lùng xa cách của cô hoàn toàn làm Nhâm Mục Diệu kích động, đôi con
ngươi đen nhánh của Nhâm Mục Diệu phát ra lửa giận, “Tại sao em phải giả vờ như
không biết anh! Loại trò chơi này vui lắm sao?”
Kiều Tâm Du không có dũng khí đối mặt với hắn, đầu nghiêng qua một bên, “Ngài
Nhâm, tôi không hiểu ngài đang nói gì?”
“Nói gì?” Cánh môi mỏng của Nhâm Mục Diệu bật ra những tiếng cười vỡ vụn, “Em
hỏi anh đang nói những gì? Năm năm trước, một màn kịch tẩy trần hoa lệ, khiến
anh hoàn toàn tin rằng em đã chết. Từ
miệng Kiều An Mạn biết em thật sự vô tội, càng làm tăng thêm tội ác của anh,
năm năm, mỗi ngày anh đều sống trong áy náy tự trách tột cùng. Muốn dốc toàn
lực đền bù cho em, nhưng căn bản cũng không có cơ hội...” Cái loại cảm giác vô
lực đó, dường như lăng trì, thời thời khắc khắc quấn lấy hắn, rồi rạch trên
miệng vết thương hắn một dao.
Kiều Tâm Du không ngờ việc mình rời đi sẽ mang lại cho hắn nhiều đau khổ đến
thế, cô nghĩ hắn sẽ dần dần quên cô. Mà,
thời gian của cô lại không còn nhiều, không thể cho hắn tương lai...
“Thật xin lỗi...” Nước mắt trộn lẫn với nỗi chua xót trong lòng chợt rơi xuống,
“Là em lừa gạt anh, cho nên anh không cần tự trách mình, coi em như đã chết
thật rồi đi, được không?”
“Nhưng em đang ở trước mặt anh!” Nhâm Mục Diệu đưa tay kéo Kiều Tâm Du, ôm cô
vào lòng, “Tâm Du, đừng tránh né anh nữa, anh không yếu đuối như em nghĩ đâu,
bất kể em còn sống bao nhiêu ngày, anh đều muốn được ở bên cạnh chăm sóc em...”
Hương thơm nhàn nhạt thanh nhã quanh quẩn bên hơi thở Nhâm Mục Diệu, “Anh biết
em không quên anh mà!”
Kiều Tâm Du hết sức gọi tỉnh lý trí mình, nhưng cái ôm ấm áp quen thuộc đã làm
cô rung động, lấy ra phần nghị lực cuối cùng, cô quật cường nói: “Không đâu. Tôi đã quên anh rồi! Hoàn toàn, hoàn toàn...”
“Có thật không?” Khóe miệng Nhâm Mục Diệu giương thành nụ cười, kéo áo sơ mi
của cô xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, tay Nhâm Mục Diệu xoa xoa phần eo thon
của cô, không cách nào kháng cự được sự dụ hoặc, hắn cúi đầu xuống, dán đôi môi
nóng bỏng của mình vào sát cổ cô. Hô
hấp nóng rực, phe phẩy trên lớp da thịt mịn màng nơi cổ, đưa ra lưỡi nóng, chậm
rãi liếm hôn cô, cảm nhận được cô run rẩy, “Em quên thật rồi sao?”