Ads
“Anh vừa nhớ tới lần
trước lúc em còn là học sinh, em làm món sủi cảo rán, mới nghĩ tới thôi nước
miếng đã muốn chảy ra rồi.” Phương Đình thành thạo băm nhỏ.
Kiều Tâm Du lấy một ít rau dưa đã sạch từ lâu.”Chuyện lâu như vậy anh còn nhớ
rõ”?
Nhâm Mục Diệu mắt lạnh liếc về phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng cười của
bọn họ, cách nói chuyện như một đôi vợ chồng hòa thuận. Đột nhiên hắn cảm thấy
đáy lòng nổi lên bực bội, từ trên ghế salon đứng dậy đi vào phòng bếp. Lần đầu
tiên biết phòng bếp của hắn có hình dạng này. Lén đi tới phía sau Kiều Tâm Du,
ôm lấy cô. Tay Kiều Tâm Du đầy bột mì khẽ run lên, thân thể cứng
lại, “Đừng làm rộn.”
Nhìn mái tóc dài đen nhánh của Kiều Tâm Du tùy ý cuốn lên, lễ phục dạ hội danh
quý bên ngoài bị chụp lên bởi một cái tạp dề không thích hợp. Chân đi đôi dép ở
nhà như bà chủ gia đình, hình ảnh này rất tự nhiên vô cùng hấp dẫn Nhâm Mục
Diệu, ánh mắt tình cảm ôm lấy cô.
“Có gì cần anh giúp không?”
“Em thấy ngứa trên lưng, anh giúp em gãi một lúc đi”. Khó có được Nhâm Mục Diệu hòa nhã như vậy, cô đương
nhiên phải nắm chắc.
Trong con ngươi đen thâm trầm của Nhâm Mục Diệu hiện lên chút vui sướng.Việc
hắn ưa thích, không phải là có thể quang minh chính đại ăn đậu hũ của cô sao.
Hắn một tay ôm cô, một tay nhẹ gãi phía sau lưng, giờ phút này bọn họ thật
giống như một đôi vợ chồng.
“Vẫn rất ngứa”. Hô hấp Kiều Tâm Du dần dần dồn dập, bởi vì hai tay dính đầy bột
mì bản thân không thế gãi, đau khổ nhíu mày.
Nhâm Mục Diệu nheo mắt lại, đẩy cô ra. Cô gái này càng ngày càng vô pháp vô
thiên. Hắn gãi lưng cho cô lại còn chê không vừa ý mọi thứ của hắn!
Không nghĩ tới, Kiều Tâm Du cư nhiên ngã xuống, lúc này cả khuôn mặt cô đỏ
bừng, ánh mắt rời rạc, hô hấp yếu ớt.
“Kiều Tâm Du em làm sao vậy?” Nhâm Mục Diệu khẩn trương ôm lấy cô.
“Thì ra đây là sắp xếp của anh” Cô khó khăn phun ra mấy chữ, khóe miệng hiện
lên nụ cười thê lương.
Phương Đình ngay lập tức ngồi xuống, nhìn kĩ dấu hiệu dị ứng thuốc của Kiều Tâm
Du, sau đó vén tay áo của cô lên, rất nhiều nốt đỏ to như hạt đậu lấm tấm trên
làn da trắng của cô.
“Đáng chết!” Đôi mắt u ám của Nhâm Mục Diệu nhìn chằm chằm.
“Anh đừng ôm chặt như vậy, cô ấy sẽ khó thở.” Phương Đình lập tức lấy di động
ra gọi xe cấp cứu.
Nhâm Mục Diêu đặt cô nằm trên sàn nhà bằng phẳng, sắc mặt Kiều Tâm Du đỏ lên,
hô hấp vội vã cấp bách dường như không thở nổi.
Phương Đình một tay nâng đầu cô lên, một tay giữ lấy hàm dưới đang muốn cúi
xuống.
Bên cạnh truyền đến một tiếng lạnh: “Anh muốn làm gì?”
“Hô hấp nhân tạo.”
Nhâm Mục Diệu đẩy hắn ra, “Tự tôi làm!”
————
Kiều Tâm Du được cấp cứu kịp thời nên nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm. Nhâm
Mục Diệu không đợi cô tỉnh lại, lập tức lái xe như bão lốc đến phố trung tâm
Nhâm uyển, là một khu địa ốc dưới trướng của tập đoàn Nhâm thị, nằm ở vị trí
hoàng kim.
Nhâm Mục Diệu bấm mật mã, đi thằng vào phòng.
“Ai đó?” Vừa mới tắm rửa xong, Trầm Trạm Vân mặc một áo lụa mỏng trong suốt.
Khi đôi mắt nhìn thấy Nhâm Mục Diệu lập tức tỏa ra hào quang, “Anh yêu, anh nhớ
em sao?”
Nhâm Mục Diệu âm trầm, nhíu mày. “Cô
làm tôi rất thất vọng” .