Ads
Thẻ từ phớt qua, phát ra
âm thanh “tích tích”.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Khả Khả dẫn đầu vào, không thấy bóng người, phất tay một cái với Nhạc Nhạc và
Ngô Du Du, “Vào đi!”
“Này. . . . . . Làm
vậy có được không?” Ngô Du Du sợ hãi đứng ở cửa ra vào, bắt đầu đánh trống rút
quân.
“Không muốn bị sa thải lần nữa, thì mau dũng cảm tiến tới đi!” Nhạc Nhạc kiên
quyết kéo Ngô Du Du vào.
Phòng dành cho tổng thống thật tốt, tiếng động ở cửa lớn như vậy mà người phòng
ngủ chính vẫn không nghe được.
Ba cái đầu nghía vào cửa, vểnh tai lắng nghe động tĩnh thật nhỏ bên trong ——
“Rào —— rào ——” phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
“Hiên ~~~” một âm thanh nũng nịu uốn éo bật ra từ miệng cô gái. Người phụ nữ
bước ra khỏi phòng tắm.
Da thịt mềm mại, ửng hồng vì nước ấm, toàn thân cô được bao bọc bởi một chiếc
khăn tắm ngắn cũn đến không thể ngắn hơn, làm lộ ra cặp đùi đẹp thon dài. Trên da thịt trắng nõn là những giọt nước tinh khiết,
chầm chậm lăn xuống từ giữa cổ và gáy, lướt qua xương quai xanh, chảy dọc
xuống, theo rãnh ngực thật sâu, biến mất vào khăn tắm.
Đinh Hạo Hiên thấy một bức họa mỹ nhân tắm đẹp đến thế, hầu kết chợt chuyển
động, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Hôm nay hắn bị một đả kích lớn, đích thực cần phát tiết nhiều một chút, về tới
công ty, không ngờ vừa đúng gặp phải cô ca sĩ tép riu hạng ba, Tiếu Điềm Điềm
đã tìm hắn n lần rồi, nhưng Đinh Hạo Hiên không có hứng thú với cô ta, hôm nay
thuần túy là vì phát tiết lửa giận.
Tiếu Điềm Điềm chầm chậm đi về phía Đinh Hạo Hiên, kéo kéo áo choàng tắm, lộ ra
một chiếc áo lót viền tơ màu đen, “Hiên, anh thích không? Em đã chọn lựa thật
kĩ đó!”
Mắt Đinh Hạo Hiên hiện lên ý cười châm biếm, không nói nhiều, tiện tay kéo cô
xuống, ôm cô vào lòng, “Bớt nói, làm nhiều đi!”
“Được!” Tiếu Điềm Điềm đá lông nheo với Đinh Hạo Hiên, “Người ta nhất định sẽ
làm việc thật nhiều!”
Ngón tay thon thon cởi ra một nút rồi một nút áo sơ mi của Đinh Hạo Hiên, sau
đó vuốt ve đường vân da rõ ràng trên lồng ngực, cúi người xuống, hôn nhẹ vào
người hắn.
Bàn tay Đinh Hạo Hiên tuần tra tới lui trên da thịt trắng nõn lộ liễu, một bàn
tay chạy tới sau lưng cô, ngón tay khẽ cong lại, chiếc áo lót viền tơ màu đen
rơi xuống. Bàn tay hắn đặt vào phần đẫy đà cao vút, tùy ý nắn
bóp, nặng nề vân vân nụ hoa đỏ thẫm phong trần.
“A. . . . . .” Tiếu Điềm Điềm ngửa đầu, vì bị đau mà thét
lên. Nhưng, vẫn kiều mỵ nói: “Hiên,
em vẫn muốn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa”
“Yên tâm đi, tôi sẽ cho em thật nhiều!”
Giọng điệu đục ngầu truyền vào lỗ tai Tiếu Điềm Điềm, giống như mị dược làm
toàn thân cô cảm thấy nóng bỏng khó nhịn.
————
“Khả Khả, có phải Ông Đinh đang bắt nạt người phụ nữ kia không! Cô ấy thật sự
rất đau đớn!” Lúc nói chuyện, lỗ tai Nhạc Nhạc vẫn dính sát cửa.
Khả Khả lắc đầu một cái, “Anh lại cảm giác như dì kia là chủ nợ của Ông Đinh,
không ngừng đòi Ông Đinh cho nhiều hơn.”
Ngô Du Du chỉ nghe âm thanh yêu kiều phóng khoáng truyền tới từ bên trong. mặt đã đỏ tới mang tai rồi, mặc dù cô bán bao cao su,
nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm, hoặc lắng nghe qua hiện trường hoan ái. Tuy
có xấu hổ, nhưng vẫn tò mò, vểnh tai nghe xem bên trong phát ra âm thanh gì.
“Chị, chị biết Ông Đinh và dì bên trong đang làm gì không?”
Ngô Du Du khó xử cau chặt chân mày, cô cảm thấy mình không thể phá hoại đóa hoa
của tổ quốc, hàm hồ nói: “Linh hồn và tâm linh của bọn họ đang trao đổi.”
Ngô Du Du là một cô gái truyền thống, tình dục vốn vô cùng thần thánh, đó phải
là loại thăng hoa trong tình yêu của một đôi tình nhân.
“Khả Khả, chúng ta cũng thử trao đổi linh hồn với nhau một lần đi!” Nhạc Nhạc
lôi kéo Khả Khả, kích động nói.
“Không được! Không được!” Ngô Du Du ngược lại bị Nhạc Nhạc làm cho dở khóc dở
cười, nghĩ sâu tính kỹ nói: “Nhạc Nhạc, loại ‘trao đổi linh hồn’ này em phải
làm cùng với chồng em, trao đổi nhiều, trời cao sẽ ban cho em một bé cưng.”
Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt ngây thơ, “Vậy em và Khả Khả cũng là do cha cùng mẹ
trao đổi nhiều, nên mới có chúng em sao!”
Ngô Du Du nặng nề gật gật đầu
“Thật tò mò, Ông Đinh trao đổi linh hồn với dì kia như thế nào nhỉ?” Nhạc Nhạc
than thở một tiếng, “Đáng tiếc, cách một cánh cửa, chẳng nhìn được gì.”
“Hừ ——” cũng tò mò như em gái, Khả Khả thở dài một tiếng, tay đã đặt trên nắm
cửa, mở ra ——
Bên trong, rèm cửa sổ bị kéo chặt, chung quanh phòng đốt đầy nến, tỏa ra mùi
thơm nồng thoang thoảng, kèm theo là không khí nóng bức.
Trong ánh sáng mờ mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai thân thể trần trụi đang
dính chặt vào nhau.
“Chị ơi, trao đổi linh hồn cần phải cởi sạch quần áo sao?” Nhạc Nhạc bức đầu,
không hiểu hỏi.
“À. . . . . .” Ngô Du Du không biết trả lời thế nào, lập
tức đóng cửa lại, “Trẻ con không thể nhìn!”
————
“Hiên. . . . . . Em
không chịu nổi. . . . . . Cho em. .
. . . .” Tiếu Điềm Điềm khó chịu
giãy dụa thân thể, cảm giác hư không như sắp xé rách cô.
Đinh Hạo Hiên thở ra luồng khí nóng ẩm “Được! Tôi cho em!” Hắn đứng dậy, cởi
xuống tất cả trói buộc trên người mình, phần nóng rực đã sớm vận sức chờ phát
động.
“Áo mưa! Hiên, anh có không?”
“Lúc nào rồi mà còn quan tâm cái đó!” Giọng của Đinh Hạo Hiên lộ ra sự đè nén,
bất mãn mở miệng.
“Cái này. . . . . . Hiện giờ đang là giai đoạn nguy hiểm của em, ngộ
nhỡ có đứa bé thì sao?” Tiếu Điềm Điềm nháy đôi mắt trong suốt nhìn hắn.
————
“Chị, em không thể nhìn! Nhưng chị đã không còn là trẻ con rồi, vậy có phải chị
có thể nhìn không?”
Ngô Du Du bị lời nói vô tư của Nhạc Nhạc làm cho sững sờ gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt!” Nhạc Nhạc nhếch miệng, hé ra một nụ cười mỉm thông minh.