Ads
Buổi trưa là thời điểm
buôn may bán đắt của quán ăn, mọi chỗ ngồi đều có người.
Một bóng hình nhỏ gầy xinh đẹp chạy qua chạy lại từng bàn ăn, khóe miệng cong
lên một cách tự nhiên, gương mặt cô vẫn luôn nở một nụ cười bình thản. Cổ cô
quấn một chiếc khắn lụa màu lam, động tác nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng, giống như
một dòng nước màu xanh nhạt, dường như khí chất thanh nhã của chính cô.
“Tính tiền!” Một người đàn ông hướng về phía Kiều Tâm Du gọi.
“Vâng! Tới ngay!” Kiều Tâm Du cầm tờ thực đơn nhỏ đi về phía sau bếp, rồi lập
tức trở ra, “Tiên sinh, tất cả là 200 tệ chẵn.”
Người đàn ông trả tiền, sau đó xốc lên chiếc túi xách rồi vội vã đi ra ngoài.
Kiều Tâm Du dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn, đôi mắt cô đột nhiên liếc nhìn một mục
trên tờ báo, tựa đề rất bắt mắt, “Thị trường chứng khoán của công ty Nhâm Thị
gặp phải khó khăn, công ty đang đứng trước nguy cơ phá sản” .
“Cộp!”. Đôi đũa trên tay cô rơi xuống đất, Kiều Tâm Du tuyệt
không để ý tới chúng, hoảng hồn cầm lên tờ báo, mắt cô đột nhiên trợn tròn, vẻ
mặt cứng đờ không có lấy một tia biểu tình.
“Sao có thể như vậy được? Không thể nào?” Kiều Tâm Du vừa đọc bài báo, vừa
không nhịn được thì thầm ra tiếng.
Nhâm Mục Diệu luôn điều hành tập đoàn Nhâm thị rất tốt, sao đột nhiên có thể để
nó đứng trước nguy cơ này. Kiều Tâm Du không tin, tập đoàn lớn như vậy làm sao
lại đột nhiên xảy ra vấn đề về tài chính chứ, chẳng lẽ việc khai phá dự án Ngân
Nguyệt Hồ gặp trở ngại sao. Hơn nữa, lẽ nào Đinh Hạo Hiên lại trơ mắt nhìn tập
đoàn Nhâm Thị lâm vào bước đường cùng?
Kiều Tâm Du lật qua lật lại mấy trang, nhìn thấy tên tuổi của tờ báo. Cô chậm
rãi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cảm giác lo lắng đã biến mất, nhưng, cảm giác bận
tâm kèm tức giận lại lao tới.
Lần trước, hắn đã dùng tin tức, báo chí, truyền thông lừa gạt cô, lần này lại
tiếp tục!
Lần trước bị lừa, có thể nói là do cô không có kinh nghiệm, nếu còn để bị lừa
lần thứ hai, đó chính là vì cô ngu ngốc!
Nhưng, Kiều Tâm Du không ngờ Nhâm Mục Diệu vì muốn cô quay về, lại dám đem tập
đoàn Nhâm Thị ra làm công cụ. Điều này, phải chăng có thể nói rõ vị trí của cô
trong lòng Nhâm Mục Diệu quan trọng hơn tập đoàn Nhâm Thị rồi không?
Đôi con ngươi của cô nhanh chóng bị một màn sương che phủ, cô lắc đầu, khóe
miệng hiện lên một nụ cười khổ, cô lại tự làm mình động tình rồi, nói không
chừng hắn đang trêu đùa cô rất vui vẻ, mong đợi thấy cảnh cô lòng như lửa đốt
chủ động trở về bên cạnh hắn.
“Cô ơi! Rót cho tôi một ly nước, tôi đã kêu mấy lần rồi đó, chẳng lẽ cô điếc
sao?” Một vị khách bất mãn kêu ầm lên.
Lấy lại tinh thần, Kiều Tâm Du thả tờ báo trong tay ra, lập tức xoay người,
“Vâng! Tôi tới ngay!”
Kiều Tâm Du rót nước cho khách, lòng vẫn không tự chủ nghĩ về sự kiện kia, ngộ
nhỡ chuyện này là thật? Nhâm Mục Diệu giờ phút này thật sự đang gặp phải phiền
toái lớn, làm sao bây giờ?
Có nên trở về hay không?
Có nên tin tưởng hắn thêm lần nữa?
Từng câu hỏi một không ngừng hiện lên trong tâm trí cô.
“Đầy! Đầy quá rồi!” Vị khách kia đứng lên, sợ quần áo mình bị nước văng làm cho
ướt sũng.
“A!” Kiều Tâm Du hồi thần, đã thấy một vũng nước trên mặt bàn, cô vội vàng xin
lỗi, “Thật xin lỗi, xin lỗi!” Cô vội vã cầm khăn giấy lau lau bàn.
Vị khách kia lập tức khó chịu, oán trách nói: “Cô làm phục vụ kiểu gì mà ngay
cả rót nước cũng không biết hả? Có cần tôi dạy cô không!?”
“Thật xin lỗi. . . . . .” Kiều Tâm Du ngỡ ngàng luống cuống, cô vô
thức vừa lau chùi bàn vừa nói xin lỗi. Có thể là do cô quá hoảng loạn, nên vừa duỗi tay ra, đã đụng phải ly
nước bị rót tràn trên bàn, dòng nước nóng lập tức văng tới mu bàn tay cô, ly
thủy tinh từ trên bàn ăn lăn xuống đất ——
“Xoảng” một tiếng, nó nát thành những mảnh vụn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . .
.” Kiều Tâm Du càng thêm hoảng loạn, vội ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vụn
thủy tinh, bàn tay trực tiếp chạm phải góc cạnh sắc bén của thủy tinh, đầu ngón
tay lập tức truyền đến cảm giác đau, Kiều Tâm Du rụt tay lại, dòng máu đỏ tươi
từ miệng vết thương trào ra ngay.
“Có chuyển gì vậy?” Bà chủ phòng bếp nghe được âm thanh lách ca lách cách bên
ngoài, vội vàng chạy ra ngoài nhìn.
“Bà xem xem! Bà thuê loại nhân viên phục vụ gì kìa, rót nước cũng không xong,
lau bàn cũng không biết. . . . . .” Vị khách oán giận.
Bà chủ ngồi xổm người xuống, nhìn sắc mặt trắng bệch của Kiều Tâm Du, lo lắng
hỏi: “Tâm Du, sao vậy?”
Thường khi Kiều Tâm Du luôn làm việc cần cù chăm chỉ, lần đầu tiên xảy ra
chuyện như thế này, cho nên bà chủ tương đối lo lắng không biết có chuyện gì
xảy ra cho cô không.
“Không có gì” Nhưng, đôi mắt trong suốt của cô giờ phút này lại hỗn độn cực kì,
một nỗi lo âu, ưu tư từ trong ánh mắt cô khúc xạ ra ngoài.
Bà chủ nhìn dáng vẻ thất thần chán nản của cô thật không yên lòng, “Hôm nay bà
cho cháu nghỉ, trở về nghỉ ngơi thật nhiều đi nhé!” Bà hòa ái nói.
“Sao có thể?” Kiều Tâm Du cảm thấy rất áy náy, hôm qua cô đã về sớm rồi, hôm
nay lại để cho cô nghỉ ngơi, như thế thật quá, “Hôm nay là chủ nhật, công việc
nhiều như vậy, cháu không làm thì đâu có được.”
“Không sao! Cháu yên tâm về nghỉ ngơi đi!” Bà chủ đã nhanh nhẹn dọn xong tàn
cuộc trên bàn.
“Cháu cám ơn!” Kiều Tâm Du biết với tình trạng bây giờ, cô có ở lại chỗ này thì
cũng chỉ gây thêm phiền toái cho họ thôi.
Không ngờ bài báo đó lại có sức ảnh hương với Kiều Tâm Du đến vậy.Không đúng!
Không phải bài báo, mà là Nhâm Mục Diệu!
Rõ ràng muốn thoát xa khỏi thế giới của hắn, dần dần tạo thói quen không có hắn
trong cuộc sống của mình. Giờ phút này, khi người hắn không có ở đây, nhưng chỉ
cần một bài viết nói về hắn thôi, cũng có thể dễ dàng làm nhiễu loạn tâm trí
cô, khiến tâm tình tĩnh lặng như mặt hồ của cô lại thêm một lần gợn sóng.
Kiều Tâm Du đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, tại sao mình lại vô dụng như
vậy, tại sao vẫn không thể quên hắn?
Ra khỏi quán ăn, Kiều Tâm Du thất thần đi trên đường, hai mắt trống rỗng, hoàn
toàn không có mục đích.
Lòng cô thật mâu thuẫn, không biết mình phải làm gì? Lý trí nói cho cô biết, cô
nên triệt để quên hắn đi, Nhâm Mục Diệu chắc chắn đã giăng sẵn một cái bẫy, hắn
đang chờ cô tự chui đầu vào lưới. Rồi,
một giọng nói khác lại vang lên, rằng cô căn bản không có cách nào quên được
hắn, đã yêu hắn như vậy, thì tại sao còn muốn cưỡng ép chính mình, sao lại để
cho bản thân tự chịu thống khổ?
Không thể nghi ngờ rằng giờ phút này cô sống rất khổ sở, mỗi ngày đều bị nhớ
nhung bao vây, khiến cô hít thở không thông.
Cố gắng quên đi, nhưng từ trong vô thức, Nhâm Mục Diệu đã dần dần thấm vào
huyết mạch của cô, chảy vào trái tim cô. Bây giờ bảo cô quên đi hắn, điều đó
cũng đồng nghĩa với việc rút đi từng giọt máu của cô, dùng dao khoét đi từng
miếng thịt của cô, trừ đau thì chỉ có đau.