Ads
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu
khẽ kêu lên một tiếng, tiến lên đỡ Kiều Tâm Du dậy.
Kiều Tâm Du giùng giằng đẩy tay hắn ra, bởi vì chạm đến vết thương, một trận
đau nhức kịch liệt giống như dòng điện bỗng chốc chảy qua toàn thân cô, cô
loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
Con ngươi trong suốt như thủy tinh, cực kì óng ánh, ẩn hiện lên tia huỳnh
quang, cô nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Giải phẫu sinh non? Anh nói thật sao?” Kiều
Tâm Du cho là mình nghe nhầm, bèn lặp lại một lần nữa.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn bỗng chốc ngưng trệ, thẳng tắp nhìn cô.
Nước mắt trong suốt dần lăn xuống, lạnh băng, “Thì ra anh vẫn còn giữ cái mưu
đồ ấy đối với đứa bé này. . . . . .” Thân thể mỏng manh của cô lảo đảo mấy cái,
miễn cưỡng dựa vào vách tường mới có thể đứng lên, hệt như chiếc lá mùa thu nhẹ
hẫng, “Đúng! Đứa bé này là trói buộc của anh, là gánh nặng của anh, làm sao anh
có thể lưu nó lại chứ? Ha ha. . . .
. . Là do tôi quá ngu, tin lời của anh. . . . . . Ha ha. . . . . .”
Cánh môi trắng bệch thoáng hiện lên một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn,
tiếng cười của cô thật thê lương, thật đau buồn, thất vọng. . . . . .
“Tâm Du.” Nhâm Mục Diệu nhìn dáng vẻ này của cô, cảm giác như trái tim bị một
tảng đá đè ép, khiến hắn thở không thông, “Đừng như vậy, có được hay không?”
“Vậy anh muốn tôi như thế nào?” Kiều Tâm Du cuồng loạn hướng về hắn gào thét,
“Ngoan ngoãn đem con lấy ra?” Nước mắt trong khoảnh khắc tuôn trào, thân thể cô
gầy yếu xụi lơ, ngã trên nền đất.
“Tâm Du, bình tĩnh nghe tôi nói, đứa bé này chúng ta phải lấy ra, sau này chúng
ta sẽ còn có những đứa con khác . . . . .
.” Nhâm Mục Diệu chỉ còn biết lấy cớ này để an ủi cô.
“Van xin anh, đừng lấy con của tôi ra. . . .
. . Tôi cần đứa con này. . . . . .” Kiều Tâm Du ôm lấy hai chân của hắn, hệt như
chiếc bè gỗ cứu mạng trong biển rộng, “Tôi chỉ liếc mắt nhìn hình của Lương Tử
Oánh mà thôi, vậy mà anh nỡ tước đoạt con của tôi sao? Anh tàn nhẫn lắm, anh có
thể lấy xuống đôi mắt của tôi, nhưng xin đừng giết chết con tôi. . . . . .” Giọng nói đứt quảng, cô để xuống tất cả tôn
nghiêm, khốn khổ cầu khẩn hắn.
Nhâm Mục Diệu phát hỏa, quát: “Không liên quan gì đến những tấm hình kia hết!
Tôi muốn lấy đứa bé này ra, bởi vì cô căn bản không xứng để sinh con của tôi!”
Hắn quyết tuyệt nói, giọng nói kiên quyết không có một chút dị nghị.
Kiều Tâm Du khẽ ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp lóe lên những tia sáng từ nước
mắt, lẩm bẩm nói: “Đứa bé này thật sự không thể lưu lại sao.”
Con ngươi đen ngưng tụ nên một màn đêm, Nhâm Mục Diệu gật đầu một cái.
“Được, tôi hiểu rồi.” Kiều Tâm Du đột nhiên biến đổi thành một người hoàn toàn
khác, cực kì lạnh nhạt, không chút hơi thở. Cô thỏa hiệp, hoàn toàn thỏa hiệp,
không phản kháng nữa, bởi vì khi đối đầu với hắn, Kiều Tâm Du chỉ có thể thua,
như vậy không bằng nên thua thức thời một chút.
Nhâm Mục Diệu bế cô lên, “Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt.”
“Bây giờ nên lập tức làm giải phẫu sinh non thôi”. Con ngươi đờ đẫn không chút
ánh sáng.
“Bây giờ? Nhưng sức khỏe của cô. . . .
. .”
Khuôn mặt tái nhợt, không có lấy một tia biểu tình, bên trong lộ ra một phần
gan dạ cùng cô độc, “Đừng để tôi đổi ý.”
“Được.” Nói ra chữ này xong, lòng Nhâm Mục Diệu bỗng chốc dao động.
————
Xe chậm rãi chạy đi, những hàng cây trơ trụi ngoài cửa sổ tuyệt không thay đổi,
dần lui về phía sau.
Trong xe ngưng đọng nên một tầng khí lạnh, dù có truyền thêm nhiều khí ấm hơn
nữa, thì cũng không thể làm tan chúng. . . .
. .
“Tâm Du, có muốn suy nghĩ lại không, sức khỏe của cô liệu có thể tiếp nhận loại
giải phẫu này sao?” Nhâm Mục Diệu vẫn có chút lo lắng.
Đầu Kiều Tâm Du dựa vào lớp kính thủy tinh, toàn thân cô như nhũn ra, lười
biếng nói: “Không sao.”
Bên trong xe lần nữa lâm vào một bầu không khí yên lặng.
Xe tới trung tâm chợ, ngay giờ đi làm cao điểm, những dòng xe chạy qua chạy lại
nối đuôi nhau không dứt.
“Anh hận tôi vậy sao?” Kiều Tâm Du đột nhiên hạ thấp giọng tự lẩm bẩm.
Hoảng hồn, Nhâm Mục Diệu không nghe rõ, hỏi: “Cô nói gì?”
“Sống trong thù hận, hẳn anh rất mệt, đúng không? Có phải nếu tôi chết rồi, anh
sẽ có thể để xuống tất cả thù hận?”. Giọng nói Kiều Tâm Du cực kì thấp, giống
như những lời này đều là nói cho chính cô nghe.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc đèn đỏ, Nhâm Mục Diệu lập tức đạp thắng
xe.
Xe mới vừa dừng hẳn, Kiều Tâm Du lập tức cởi dây an toàn, cô mở cửa xe, chạy
nhanh xuống lòng đường, lọt vào trong dòng xe cộ đông đúc.
“Tâm Du! Cô muốn làm gì?” Nhâm Mục Diệu lập tức đuổi theo, nhưng Kiều Tâm Du đã
chạy tới dòng đường bên kia, Nhâm Mục Diệu vội vã chạy tới, cố đi qua dòng xe
cộ cản trở.
Nhưng khoảng cách giữa cô và hắn vẫn không thể gần hơn, lần đầu tiên Nhâm Mục
Diệu có loại cảm giác bất lực.
Kiều Tâm Du nhìn dòng xe đang chạy thật nhanh, cô hít sâu một hơi, đáy mắt ẩn
hiện nên một vẻ thê lương, dường như đang đưa ra một loại quyết định thật dứt
khoát.
“Tâm Du, cô muốn làm gì?” Nhâm Mục Diệu tức giận, gân xanh nổi lên trên trán,
giận dữ hét.
Cô gái này lại dám đùa bỡn hắn, khó trách cô lại ngoan ngoãn đáp ứng như vậy,
thì ra cô đang muốn tìm cách để có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn.
“Nếu em có thể giống như cô ấy chết đi, anh có thể bỏ qua cho em không?” Tay cô
vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, lướt nhìn dòng xe cộ đi qua đi lại không dứt.
Hắn không buông tha cho đứa bé này, mà cũng không thể buông tha cho cô, như vậy
cũng tốt, cô và Đứa nhỏ đều sẽ có bạn, cũng không cô đơn rồi.
“Chết? Quá tiện nghi cho cô! Tôi muốn cô sống không bằng chết, muốn nhanh được
giải thoát ư, không dễ dàng như vậy đâu!” .Trong con ngươi chớp động nên những
tia sáng giận dữ, khóe miệng ẩn hiện nên một nụ cười lạnh.
“Dùng hai sinh mạng để bồi thường tổn thất cho Lương Tử Oánh, còn chưa đủ sao?”
Sâu kín trong giọng nói lộ ra vẻ ưu thương, cùng với lạnh lẽo không dứt.
“Chưa đủ! Chết quá tiện nghi cho cô, cô phải ở lại, mặc cho tôi hành hạ!” Hắn
mấy lần thử xông tới đến bên cô, nhưng dòng xe của những người vội vã đi làm
vẫn chạy nhanh không dứt. Giống như một dòng sông sâu, ngăn trở hai người.
“Thực mệt mỏi. . . . . .” Đáy mắt cô thoáng hơi lạnh, “Thật xin lỗi,
em không thể làm cho anh quên đi thù hận. Thật xin lỗi, em không thể để cho anh
hành hạ đến tận hứng. Thật xin lỗi,
em không có cách nào khống chế mình, em yêu anh. . . . . .” Nói xong, cô luyến tiếc liếc nhìn hắn một
cái, rồi thả người vào dòng xe đang chạy.
“Ầm——” âm thanh chói tai phá vỡ sắc trời ảm đạm. . . .
. .
Trong thoáng chốc, cả thế giới đều trở nên cực kì an tĩnh, lại có chút khác
thường
Dòng xe cuối cùng cũng ngừng lại, tiếng kèn liên tiếp hét vang. Tiếng người nói chuyện ầm ĩ, tiếng chuông điện thoại
rối rít hỗn loạn. . . . . . Nhưng
một tiếng cũng không thể lọt được vào tai Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu lắng nghe nhịp tim của mình, một tiếng rồi một tiếng đập nhưng
hoàn toàn trống rỗng, có một cây gai đang đâm sâu vào tim hắn, thật chặt, kèm
theo mỗi nhịp tim, cây gai sắc bén lại đâm sâu vào trong từng mảnh xương thịt
của hắn.