Ads
Mỗi lần Kiều Tâm Du ra
lệnh Nhâm Mục Diệu uống sữa nóng, không biết hắn dùng chiêu gì, cuối cùng nhìn
lại, tất cả đều bị cô uống sạch.
“Đầu tiên, sức khỏe anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nếu luôn có một xe cứu thường dừng ở ngoài công ty, và
một vị tổng giám đốc bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống, sẽ mang tới những
ảnh hưởng tiêu cực đến công nhân viên. Kế tiếp, kể từ khi anh tiếp nhận tập
đoàn Nhâm thị, vẫn chưa từng nghỉ ngơi, nhân cơ hội này, anh muốn dùng chúng bù
lại cho tất cả những kì nghỉ qua. Còn
nữa. . . . . .”
“Đủ rồi!” Kiều Tâm Du cắt đứt những lời nói thao thao bất tuyệt của hắn, “Tất
cả lý do đều là ngụy biện!”
Nhâm Mục Diệu uất ức nói: “Không phải em muốn nghe những lời ngụy biện của anh
sao!”
“Hừ! Thật ra thì anh cũng đã gần như khỏi bệnh rồi, hôm nay anh đi làm cho em
đi!” Kiều Tâm Du lại điên cuồng kéo tay hắn, hôm nay mặc kệ Nhâm Mục Diệu dùng
những chịu chứng điên cuồng nhõng nhẽo nào, cô cũng phải trói hắn lại lôi vào
công ty.
Mặc dù Kiều Tâm Du đã dùng sức của ‘chín trâu hai hổ’, nhưng đối với Nhâm Mục
Diệu mà nói nó chỉ như gãi ngứa, hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi yên trên ghế,
nhàn nhã uống ly cà phê thơm nồng, xem báo.
“Tâm Du, nếu em không muốn đi làm, thì cứ ở nhà trốn việc đi.” Nhâm Mục Diệu
thong thả ung dung nói.
“Đúng rồi!” Kiều Tâm Du bừng tỉnh hiểu ra, “Bây giờ ở công ty em là lớn nhất,
dù em có trốn việc, cũng không ai dám trừ lương em đâu.”
Nhạc Nhạc ở một bên nghe xong tỏ vẻ không vui, cô bé đứng lên “Cha không đi
làm, mẹ trốn việc, con và Khả Khả sẽ trốn học ngay, một gia đình thật hoàn mỹ .
. . . .”
“Không cho phép!” Kiều Tâm Du nghiêm nghị trừng mắt liếc, cúi đầu nhìn đồng hồ
đeo tay, “Sắp đến giờ vào lớp rồi, mau mau thu dọn đồ đạc, lấy cặp, không cho
phép đi trễ. . . . . .”
Kiều Tâm Du như đang đuổi đàn vịt con, ép hai tiểu ác ma lên xe.
“Em cũng phải đi làm rồi, anh nhớ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy khó
chịu, nhất định phải gọi điện thoại cho em. . . . .
.” Kiều Tâm Du cầm mấy miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì lên, ăn ngấu nghiến.
Cô xốc lên túi xách, dặn dò kĩ tất cả mọi viêc, lúc xoay người muốn ra khỏi
cửa, đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
“Được rồi! Em biết mà, còn chưa có good bye kiss đúng không!” Kiều Tâm Du lập
tức xoay người, giống như chuồn chuồn lướt nước, cô khẽ hôn vào cánh môi Nhâm
Mục Diệu. Ai! Không có cách nào khác, số tuổi hắn bây giờ càng
lớn, thì tâm trí càng nhỏ, cần phải dụ dỗ như trẻ con, “Được rồi, em phải đi
làm, ngoan ngoãn ở nhà chờ em về nhé!”
Đôi mắt đen tối của Nhâm Mục Diệu bỗng xoay chuyển, tay đè chặt gáy cô, lúc
Kiều Tâm Du còn chưa ứng phó kịp thì hắn đã chiếm lấy cánh môi cô, êm ái mút
vào, từ từ gặm nuốt. . . . . .
Hơi thở ấm áp lan tràn khắp khoan miệng, Nhâm Mục Diệu linh hoạt lưỡi liếm láp
cánh môi mềm mại, chậm rãi thăm dò hơi thở mùi đàn hương từ miệng cô, lật khuấy
nên hương vị ngọt ngào.
“Ưm . . . . .” Kiều Tâm Du vừa giận vừa hờn, tất cả các âm thanh bất mãn oán
trách đều bị hắn nuốt vào bụng.
Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu có chút biến đổi, hắn buông lỏng Kiều Tâm Du ra,
“Sau này đừng uống sữa tươi nữa.” Ngay sau đó, hắn cầm ly cà phê lên, muốn dùng
mùi hương thuần chất của cà phê lấn át mùi sữa thơm kia.
“Hừ! Nếu anh đã ghét mùi sữa tươi đến vậy, em quyết định mỗi tối đều ngâm mình
trong sữa tươi cho anh biết.” Kiều Tâm Du hậm hực nói.
“Em dám!”
Kiều Tâm Du sửa sang lại bộ váy áo có chút nếp nhăn của mình, “Anh nghĩ em có
dám hay không!”
Lúc cô muốn xoay người rời đi, Nhâm Mục Diệu lại kéo cô về, “Đừng đi làm nữa,
chúng ta đi Thánh Thác Rini đi!” Hắn cũng quá bốc đồng rồi.
Kiều Tâm Du ngẩn ra, “Thánh Thác Rini? Tại sao?”
“Nói đi đâu đó dưỡng bệnh cũng được, nói đi ôn lại tuần trăng mật cũng xong. . . . . . Em
muốn anh viện cớ gì?” Thật ra thì những lý do này cũng rất đường hoàng mà, còn
lý do riêng của hắn chính là muốn tách rời khỏi hai tiểu ác ma nghịch ngợm gây
sự kia, cùng với Kiều Tâm Du hưởng thụ thế giới hai người.
Kiều Tâm Du có chút động lòng, “Nhưng còn tập đoàn Nhâm thị thì sao?”
“Không phải còn có Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt à!” Bạn bè để làm gì kia chứ,
chủ yếu là thời điểm mấu chốt có thể ‘xách’ ra ngoài che gió che mưa.
“Được! Em lập tức chuẩn bị hành lý.” Chỉ trong chớp mắt, Kiều Tâm Du đã biến
mất ở đoạn cuối cầu thang, tốc độ này, xem ra cô còn không kịp mong chờ bằng
Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu đã sớm làm hộ chiếu thay cô, hai người vừa đến phi trường, trực
tiếp ngồi lên chiếc máy bay sắp cất cánh.
Ngay khi máy bay vừa cất cánh, Đinh Hạo Hiên cũng nhận được tin nhắn: Tôi đi du
lịch với Tâm Du một thời gian, hai tiểu quỷ ở nhà và tập đoàn Nhâm Thị nhờ cậu
nhé.
Nghe giọng điệu này, hắn ta quả thật coi Đinh Hạo Hiên thành nhân lực và vú em
miễn phí rồi. Nếu bảo hắn trông chừng tập đoàn Nhâm Thị hắn còn có
thể bất đắt dĩ đáp ứng, nhưng còn. .
. . . . Vừa nghĩ tới hai tiểu ác ma
giương nanh múa vuốt kia, Đinh Hạo Hiên đã cảm thấy có một luồng khí lạnh xuất
hiện nơi mũi chân và đang dần tiến thẳng lên người hắn.
“Cốp ——” một tiếng, bàn tay Đinh Hạo Hiên run lên, chiếc điện thoại di động lập
tức nằm sõng soài trên nền đất.
Chúng quản lý cấp cao tại phòng họp tức cười nhìn Đinh Hạo Hiên luống cuống.
Đinh Hạo Hiên lập tức nhặt điện thoại di động lên, cười nói: “Tôi đang thử tính
năng của chiếc di động này, chức năng chịu lực quá bền, có thể tính đến chuyện
hợp tác với nhà sản xuất thương hiệu.”
Thư kí đứng bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: “Tổng giám đốc, chiếc
điện thoại di động style mới này là do phía công ty hợp tác với chúng ta tặng
cho.”
Quạc quạc quạ. . . . . . Một
đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Đinh Hạo Hiên.
“Liên hệ ngay mười chuyên gia giáo dục tới cho tôi!” Đinh Hạo Hiên nhướng mày,
cảm thấy còn chưa ổn, “Tìm thêm một vài nhà thiết kế đồ chơi tới nữa.”
“Tổng giám đốc, hội nghị này. . . . . .”
Thư ký lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng như thế của tổng giám
đốc Đinh.
“Giải tán, giải tán!” Phải ứng phó với khó khăn lớn trước mắt, hắn đâu còn lý
do gì để dự cuộc họp, giờ phải vạn toàn chuẩn bị sẵn để đối phó với hai tiểu ác
ma kia mới chính là vấn đề mấu chốt.
————
Sau gần mười giờ bay, máy bay chậm chầm đáp xuống phi trường Hy Lạp.
Cuối cùng đã được thoát khỏi gánh nặng công việc nặng nề, vì vậy tuy Kiều Tâm
Du không thiếp đi chốc lát trên máy bay, nhưng thần thái vẫn sáng láng như
thường. Nhâm Mục Diệu thì ngược lại, dù gì thân thể hắn vẫn
chưa hoàn toàn bình phục, trải qua một đường bay dài, hắn mệt mỏi không dứt,
vừa đến khách sạn, là ngã đầu xuống ngủ.