Ads
Nhâm Mục Diệu khẽ hôn,
chiếc cổ trắng như gốm sứ của Kiều Tâm Du rơi xuống lấm tấm những điểm đỏ hồng,
dường như những đóa hồng mai phấp phới trong trời tuyết trắng, nở rộ ra một
loại ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Điểm đỏ trên bầu ngực Kiều Tâm Du dưới sự tác động giữa môi và lưỡi Mục Diệu
càng lúc càng trở nên cứng rắn, lộ ra tất cả vẻ đẹp của mình.
“Ư. . . . . . Mục
Diệu. . . . . . Em. . . . . .”
Kiều Tâm Du cả người mềm mại vô lực, thanh âm thở gấp dần dần truyền vào tai
Nhâm Mục Diệu.
Hắn mau chóng thoát ra tầng vải mỏng manh còn sót lại trên người Kiều Tâm Du,
dùng phần to lớn mạnh mẽ của phái nam xâm nhập vào giữa hai chân cô, tách ra
đôi chân ngọc thon dài, “Tâm Du, nói em yêu anh!”
“Ưm. . . . . . Mục
Diệu, em yêu anh. . . . . .” Kiều
Tâm Du khép lại đôi mắt.
Bất chợt, thứ nóng bỏng cứng rắn đâm vào thân thể mềm mại ẩm ướt của cô. Ngay
sau đó, hắn ôm chặt chiếc eo thon của cô, dục vọng liên tiếp chạy nước rút, đưa
cô lên ‘đỉnh’.
“Mục Diệu, em yêu anh. . . . . .” Kiều Tâm Du dưới từng đợt rồi lại từng đợt
công kích, cô không chút kiêng dè nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Không biết trải qua bao lâu, Nhâm Mục Diệu ôm Kiều Tâm Du ngồi dậy, càng thêm
mạnh bạo xâm nhập tiến vào thân thể cô, “Tâm Du, anh cũng yêu em ——”
Hơi thở mập mờ ngập tràn căn phòng nhỏ hẹp, trong không khí cuồn cuộn sóng
nhiệt kéo dài, không ngừng lăn lộn, bay lên . . . .
. .
Giờ phút này, hai trái tim cô độc đang gắn bó thật chặt với nhau, không còn
bồng bềnh hời hợt nữa.
————
“Vẫn không có chút tin tức của tên quỷ Nhâm Mục Diệu kia sao?” Ngón tay Đinh
Hạo Hiên nhanh chóng lướt nhẹ trên bàn phím, ánh mắt nghiêm túc dán chặt vào
từng đường biểu đồ trên màn hình máy tính, đột nhiên ngẩng đầu, liếc Ám Dạ
Tuyệt ở phía đối diện.
Đôi mắt lạnh băng của Ám Dạ Tuyệt chăm chú nhìn màn hình laptop, lạnh nhạt trả
lời: “Không có.”
Đinh Hạo Hiên duỗi cái lưng mệt mỏi, thư giãn gân cốt, “Ám Dạ Tuyệt, cậu nói
xem, chuyện này là sao. Cái tên Nhâm Mục Diệu kia giờ đang vùi mình trong hương
thơm dịu dàng ôn tồn, còn tôi đây, mệt sống mệt chết, giúp công ty cậu ta đánh
giặc.”
“Phần cậu xong chưa?” Ám Dạ Tuyệt biểu tình lạnh lẽo ngàn năm không thay đổi.
“Cậu xem đi!” Đinh Hạo Hiên chuyền laptop sang Ám Dạ Tuyệt, “Cổ phiếu của tập
đoàn Kim Thái đã bắt đầu rớt giá, mà giá cổ phiếu của tập đoàn Nhâm thị thì
đúng như trong kế hoạch của chúng ta, nhanh chóng tăng lên.”
Đôi mắt Ám Dạ Tuyệt lạnh băng, nhàn nhạt nhìn lướt qua, từ tốn nói: “Xuống
không nhanh lắm!”
“Còn không nhanh?” Đinh Hạo Hiên có chút kinh ngạc, “Cậu không phải muốn nó
ngay trong ngày đầu tiên lập tức sụp đổ chứ?”
“Để tập đoàn Kim Thái hoàn toàn sụp đổ trong một ngày thì thế nào?”
“Đâu cần phải tuyệt tình như vậy?” Đinh Hạo Hiên nhìn người đàn ông trước mắt
này, khắp người hắn đã bắt đầu cảm giác được khí lạnh tràn tới.
Ám Dạ Tuyệt nhấn xuống nút Enter, đôi tay ngừng lại, ngửa đầu thờ ơ nhìn Đinh
Hạo Hiên, lạnh lùng nói: “Hôm nay, tâm tình khó chịu!”
Hả? Tâm tình khó chịu, là lấy việc phá đổ công ty người khác làm thú vui sao?
Đinh Hạo Hiên lắc đầu, cảm thấy người đàn ông này quá mức kinh khủng.
————
“Bịch ——” một phần giấy tờ nặng nề nện xuống, cùng với sàn nhà phát ra âm thanh
chói tai.
“Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Úc Thường Kiện tức giận nhìn Nhâm Dịch
Tuấn, trong đôi con ngươi sắc bén như có hỏa dược, tùy thời có thể nổ tung.
Mặt Nhâm Dịch Tuấn tối tăm, như bị một tầng mây đen bao phủ, trên mặt không có
một tia biểu tình, tẻ nhạt khẽ mở môi, “Chúng ta thua. . . . . .” Giọng điệu khoan thai bí mật mang theo mấy
phần không cam lòng.
“Thua? Không thể nào!” Úc Thường Kiện không cách nào tiếp nhận sự thật này. Một
khắc trước, cổ phiếu tập đoàn Nhâm Thị không chút kiêng dè mà rớt giá, đúng như
dự đoán của bọn họ, nhưng thật không ngờ, chỉ mới qua một ngày, cổ phiếu của
Nhâm Thị đột nhiên lật ngược tình thế, từng bước gia tăng. Mà cổ phiếu Kim Thái lại tuột dốc không phanh, tốc độ
nhanh, hệt như nhảy lầu. Điều này
làm cho Úc Thường Kiện không dám nhìn vào màn hình máy tính.
“Ngay từ khi bắt đầu,chúng ta đã rơi vào bẫy do Nhâm Mục Diệu bày sẵn, cơ mật
mà Lương Tử Ngưng trộm được căn bản là giả, những thứ kia căn bản cũng không
phải là tư liệu của khách hàng và tình hình tài chính của tập đoàn Nhâm thị.” Nhâm
Dịch Tuấn thản nhiên đón nhận sự thật thất bại này, mặc dù từ trong thâm tâm,
hắn vạn phần không cam lòng, nhưng thật không ngờ lòng dạ tên Nhâm Mục Diệu lại
thâm sâu đến thế, hắn ta tương kế tựu kế, ngược lại coi hắn hệt như một con
ngựa (kẻ ngốc nát).
Mắt phượng màu đen tái thâm sâu của Úc Thường Kiện thoáng qua một tia lạnh băng
thô bạo, xốc lên cổ áo Nhâm Dịch Tuấn, “Không phải tao đã sớm cảnh cáo mày rồi
sao, đối phó với Nhâm Mục Diệu ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể khinh
thường! Mày thế nhưng vẫn lơ là qua quýt, thất bại trong gang tấc không nói,
còn liên lụy tới tập đoàn Kim Thái, là tâm huyết bao năm của tao! Không trách
được Nhâm Thư Trạch lại giao tập đoàn Nhâm thị cho Nhâm Mục Diệu mà không phải
mày, mày căn bản chỉ là một tên oắt con vô dụng! Nếu tao có đứa con trai như
mày, tao cũng sẽ cảm thấy sỉ nhục. . . . .
.”
Lời của Úc Thường Kiện như gai nhọn, một cây rồi lại một cây đâm vào trong ngực
Nhâm Dịch Tuấn. Đôi mắt rét băng của hắn thoáng qua ánh lạnh, sắc bén
hệt như băng.
“Đủ rồi!” Cùi chỏ Nhâm Dịch Tuấn dùng lực, đánh rụng tay Úc Thường Kiện, “Ông
nói đủ chưa! Đừng tưởng tôi không biết ông có chú ý gì, từ đầu đến cuối đều là
ông lợi dụng tôi, cái gì là trợ giúp tôi lấy lại quyền kinh doanh của tập đoàn
Nhâm thị chứ, thật ra ông luôn mơ ước cái xí nghiệp khổng lồ đó, ông chẳng qua
là mượn tay tôi giúp ông nhét nó vào túi mà thôi. Ha
ha. . .. . . Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là con cờ mặc ông tùy ý điều khiển.”
“Mày nghĩ vậy sao?” Giữa đôi mắt tối lạnh của Úc Thường Kiện vụt sáng nên ý cười
lạnh lùng, giễu cợt nói: “Có thể bị tao lợi dụng? Vậy cũng phải xem người đó có
bản lĩnh hay không chứ. Mà mày? Một kẻ ngu ngốc, tao căn bản cũng không thèm
lợi dụng mày! Mày mau nhanh chóng đi cầu cạnh Nhâm Mục Diệu đi, bảo nó giơ cao
đánh khẽ, nhường cho tập đoàn Kim Thái một con đường sống. . . . . .”
Bản tính của con người thật sự rất đáng ghê tởm, đến lúc này tên ‘chủ mưu’ đã
lộ ra gương mặt thật chỉ biết quan tâm đến ích lợi của bản thân, đuôi lông mày
sắc bén của Nhâm Dịch Tuấn giương lên, “Ông bảo tôi đi cầu cạnh Nhâm Mục Diệu?”
Khóe miệng Nhâm Dịch Tuấn hiện lên một nụ cười tà nhàn nhạt, dường như đây là
chuyện cười hay nhất hắn từng nghe, “Bảo tôi cầu xin nó, trừ phi tôi chết!” Hắn
nghiến răng nghiến lợi bức ra mấy chữ này, băng cứng hiện lên giữa đôi mắt đen
tối.
Cao ngạo cuồng vọng như Nhâm Dịch Tuấn sao có thể dễ dàng cúi đầu chứ.