Ads
Bước vào gian phòng ngủ,
cô rất nhanh bị một màn đêm tối đen, mờ mịt bao chặt lấy.
Ở một nơi xa lạ, không khí cũng ngập tràn vị xa lạ. Tất cả đều xa lạ. . . . . .
Thân thể mềm mại của Lương Tử Ngưng chậm rãi khuỵu xuống, ngồi trên nền đất,
cuộn người thành một khối, dựa vào bên hông giường, người cô không ngừng run
rẩy. Tay phải vuốt ve vết thương trên cổ tay trái, một vết
sẹo thật sâu. Vết thương ngoài da đã khép lại, nhưng vết thương trong lòng thì
sao? Nó vẫn còn đang bị nhiễm trùng, rửa nát, mỗi lúc một sâu hơn. . . . . .
“Con ơi, con nói xem mẹ phải làm gì? Phải làm gì đây? Tại sao tình yêu của mẹ
phải mệt mỏi như vậy, khổ cực như vậy. . . . . .
Tại sao? Con ơi, con nói cho mẹ biết đi có được không. . . . . .”
Những giọt nước mắt ấm áp cứ tuôn rơi, nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh băng, văng lên những bọt nước tí tách . . . . .
————
Nửa đêm.
Bóng đêm tràn ngập, tất cả chìm vào trong yên lặng.
Có thể do hôm qua ăn quá nhiều nên cô có chút cảm thấy khát nước, bèn đi ra
ngoài rót nước uống.., lúc đi qua phòng ngủ chính, Kiều Tâm Du nghe được tiếng
khóc nửa nở bên trong.
Vì lòng hiếu kỳ, Kiều Tâm Du chậm rãi tới gần, tai dán vào cánh cửa gỗ, bên
trong truyền đến giọng nói nức nở nghẹn ngào.
Đáy lòng Kiều Tâm Du khẽ run lên, cô không khỏi tự hỏi, có phải việc cô làm hôm
nay rất quá đáng không? Nhưng, bảo cô phải chia sẻ chồng mình cho người khác,
thật lòng cô làm không được, thật sự không được.
Thật ra thì, cô ấy cũng là một người đáng thương, hai chị em cùng sống nương
tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh lớn lên. Mà, chị cô ấy đã rời cô ấy đi, cho nên
hiện giờ cô ấy thật sự chỉ còn lại một mình.
Cô ấy không phải là vì tương lai phải rời xa đứa trẻ của mình, nên mới thương
tâm như vậy chứ. . . . . .
Đôi con ngươi trong suốt của Kiều Tâm Du rung động, tâm hồ cũng nhộn nhạo gợn
sóng —— có lẽ, cô chính là một người ích kỷ, cô mới chính là người nên rời đi.
Như vậy, đối với Đứa nhỏ và mọi người đều tốt.
Hoặc giả Nhâm Mục Diệu thật không có cách nào đưa ra loại quyết định hung ác
này, vậy thì hãy để cô tự mình quyết định đi!
Đợi đến khi Đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của
Nhâm Mục Diệu, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lặng lẽ, im hơi lặng tiếng toát ra một tầng ưu
thương. . . . . .
Chờ Kiều Tâm Du ổn định lại tâm tình, trở lại gian phòng. Nhâm Mục Diệu đã tỉnh
ngủ, mở ra đôi mắt lim dim nhìn cô, lười nhác đem cô ôm vào lòng, “Đi đâu vậy?”
“Khát quá nên em đi uống chút nước.” Kiều Tâm Du cắn môi, “Em đánh thức anh à?
Hay là không quen giường, nên ngủ không thoải mái?”
“Đều không phải! Là bởi vì, không có em bên cạnh anh. . . . . .” Giọng trầm thấp lộ ra vẻ bỡn cợt, hắn vùi đầu
trong cổ Kiều Tâm Du, hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người
cô.
“Dừng!” Đáy mắt có chút khổ sở, nhàn nhạt hỏi: “Mục Diệu, chúng ta có đối xử tệ
với cô ấy quá không?”
“Ai?” Nhâm Mục Diệu ngẩng đầu, chống lên thân thể, ngước mắt nhìn cô.
“Lương Tử Ngưng.” Kiều Tâm Du thấy đôi mắt Nhâm Mục Diệu dần đông cứng, lập tức
giải thích: “Thật ra thì chúng ta có thể xem cô ấy như khách mà đối xử. Không
cần phải đề phòng cô ấy khắp nơi, xem cô ấy như Tiểu Tam.”
“. . . . . .” Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu lại, không nói
gì.
Kiều Tâm Du giơ tay lên, vuốt ve gò má lạnh lẽo của hắn, “Cô ấy thật ra rất
đáng thương. . . . . . chúng
ta thương hại cô ấy một chút có được hay không?”
“Anh chỉ sợ em bị thiệt thòi, phải chịu uất ức. . . . . .” Nhâm Mục Diệu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, mềm
mại, nhỏ bé của cô, hôn xuống lòng bàn tay cô.
Kiều Tâm Du lắc đầu, “Không đâu. . . . . .
Chỉ cần ở nơi này vĩnh viễn có em . . . . . .” Kiều Tâm Du đặt tay lên lồng ngực bên trái của hắn, cảm nhận lực
đập bên trong.
“Nơi này vĩnh viễn đều có em!” Nhâm Mục Diệu cúi người chiếm lấy đôi môi hồng.
Chiếc lưỡi ấm áp mà ướt át chậm rãi tiến vào, tuần tra khắp môi cô, thăm dò,
lật khuấy nên mùi vị ngọt ngào, mềm mại. Kiều Tâm Du không chút kháng cự, chậm
rãi khép mắt, mặc cho hắn hôn bừa bãi, cả người dựa vào người của hắn, đáp lại
nhiệt tình của hắn.
Giờ phút này, ít nhất là vào giờ phút này, cô chứng minh được một điều, hắn vẫn
còn ở bên cạnh cô.
————
Kiều Tâm Du không muốn cùng với Lương Tử Ngưng xảy ra xung đột, cô lựa chọn né
tránh. lúc Lương Tử Ngưng đang dùng bữa ăn sáng, thì cô ở phòng ngủ ngủ. . . . . . Dù sao, không gặp cô ấy vẫn tốt hơn.
Kiều Tâm Du nhìn đồng hồ báo thức, không sai biệt lắm, khi Lương Tử Ngưng muốn
ra ngoài tản bộ, cô cũng vừa đi xuống lầu.
Đi tới phòng khách, cô nhìn thấy Lương Tử Ngưng đã trang điểm đẹp đẽ, mặc một
chiếc váy màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo nhỏ màu đậm, tay cầm túi xách, như
đang đi xem mắt một ai đó.
“Cô ra ngoài à?” Kiều Tâm Du thuận miệng hỏi.
“Chẳng lẽ trong gia quy của nhà họ Nhâm có quy định tôi không thể ra ngoài
sao?” Khi Lương Tử Ngưng thấy trên mặt Kiều Tâm Du thoáng qua vẻ không tự
nhiên, rồi lập tức dùng vẻ mặt cao ngạo che giấu.
“Không có không có! Cô cứ thoải mái đi đi, không ai hạn chế tự do của cô cả!
Chỉ là, tôi cũng đang muốn ra ngoài, không bằng đi chung cho có bạn!” Kiều Tâm
Du nghĩ thầm, một phụ nữ có thai đi ra ngoài mà mang giày cao gót như vậy, cô
có chút lo lắng thay cho cô ta, cô nên đi cùng cô ta để có gì còn có thể giúp
được.
“Không cần!” Lương Tử Ngưng vội vàng hốt hoảng nói, giọng nói giương cao hơn,
“Ý tôi là . . . . . tôi ra ngoài gặp bạn, cô không biết họ, có đi thì
cũng chỉ quấy rầy chúng tôi nói chuyện phiếm. . . . . .”
“Bạn? Vừa đúng, tôi không có nhiều bạn bè, biết thêm vài người cũng không tồi!
Cô giúp tôi được không!?.”
Thấy Kiều Tâm Du phải ra ngoài, theo chức trách, chị Vương lập tức đem túi cùng
với áo khoác tới cho Kiều Tâm Du .
Kiều Tâm Du xốc lên túi xách, ôm lấy cánh tay Lương Tử Ngưng đi ra ngoài, “Cô
còn chưa mua quần áo cho bà bầu đúng không? Vừa hay, hôm nay chúng ta đi dạo
rồi mua luôn. Đúng rồi! Còn phải mua đồ dùng chống khúc xạ nữa. . . . . .”
Kiều Tâm Du liên tục lẩm bẩm, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ âm u trên mặt Lương
Tử Ngưng.
Ngồi vào xe hơi, sau Lương Tử Ngưng có chút đứng ngồi không yên, tay không
ngừng vòng vòng quanh dây túi xách, “Lát nữa dừng ở phần đường dành cho người
đi bộ là được.”
“Sao cô lại đi bộ ở đó? Vậy sao được, chỗ đó đông người như vậy, ngộ nhỡ bị
người đụng phải thì biết làm sao bây giờ?”
Lương Tử Ngưng đột nhiên quay đầu lại, dùng đôi mắt lạnh băng, đe dọa nhìn Kiều
Tâm Du.
“Cô nhìn cái gì?” Kiều Tâm Du bị ánh mắt của cô ta làm cho có chút không tự
nhiên
....