Ads
“Không phải anh hận Nhâm
Mục Diệu sao, được! Em giúp anh giết hắn!” Lương Tử Ngưng bỗng dưng đứng lên,
nhặt quần áo trên đất, nhanh chóng mặc lên người, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
“Ha ha. . . . . .” Trên gương mặt lạnh lùng của Nhâm Dịch Tuấn bí mật
mang theo vài tia cười lạnh, hắn căn bản cũng không quan tâm. Hắn căn bản cũng
không tin tưởng Lương Tử Ngưng có lá gan kia, cũng không tin tưởng Lương Tử
Ngưng sẽ vì hắn làm.
“Yêu? Hừ. . . . . . là cái thứ lừa mình dối người nhất . . . . . .” Hắn căn bản cũng không tin tưởng cái gì gọi là yêu,
tất cả đều là lời nói dối! Vì hành vi phóng đãng của bản thân mà đội lên trên
nó một cái mũ hoa lệ.
Nhâm Dịch Tuấn tiếp tục uống rượu, vị rượu cay lướt qua cổ họng của hắn không
mang đến chút kích thích nào, chỉ như nước lã mà thôi.
“Xoảng ——” Nhâm Dịch Tuấn tiện tay ném, chai rượu bay tới vách tường, phát ra
âm thanh gai nhọn, rồi bể thành mảnh vụn.
“Tất cả đều là giả dối! Đều đang gạt người. . . . .
. Gạt người. . . . . .” Nhâm Dịch
Tuấn lớn tiếng kêu la.
Hắn căn bản không có cách nào tiếp nhận sự thật này, người hắn gọi là ‘ba’ mấy
chục năm thế nhưng lại không phải là ‘ba’ của hắn, mà kẻ gọi là ‘ba’ chân chính
của hắn vẫn đang lợi dụng hắn, coi hắn như hòn đá kê chân nhằm mở rộng bản
doanh, còn hắn thì chẳng hay biết gì.
Đích thực! Thế giới của hắn thật giả dối, thật sự rất giả dối.
Cứ tưởng là đồ của mình, mơ ước tranh đoạt bấy lâu nay, thì ra nó nguyên bản đã
không thuộc về hắn. Mà, kẻ hắn vẫn tưởng là người tốt nhất với hắn, chẳng
qua chỉ là đang lợi dụng hắn mà thôi. .
. . . .
Tất cả mọi thứ đều đảo lộn hết rồi, hoàn toàn đảo lộn rồi. . . . . .
————
Úc Thường Kiện say khướt đi đến nhà trọ nơi tình nhân ông bao nuôi, đập cửa,
“Mở cửa! Mở cửa nhanh!”
“Honey! Anh đến rồi à!” Cửa mở ra, truyền đến giọng điệu hoa ngữ cứng đơ. Một
cô gái nước ngoài với mái tóc đỏ xõa vai, mặc trên người chiếc áo ngủ khêu
ngợi, lộ ra da thịt sáng bóng, nhìn không sót từng đường cong lồi lõm bên
trong.
Thật ra thì Úc Thường Kiện bao nuôi rất nhiều tình nhân, tới nơi nào thì tùy
tâm tình của ông ta. Đàn bà trong mắt ông ta chỉ là thứ đồ lệ thuộc mà
thôi, không có ý nghĩa. Nếu quả thật
phải nói về tác dụng của nó, vậy thì đó chỉ là công cụ để đàn ông vui đùa và
sinh con, nếu lợi dụng tốt, lợi ích thu được cũng rất khả quan.
“Rượu! Cho tôi rượu!” Úc Thường Kiện bước chân loạng choạng, lảo đảo đi vào
phòng, ngã xuống ghế salon.
Cô gái nước ngoài cười híp mắt đá lông nheo, “Em sẽ lấy rượu cho anh.”
“Ha ha. . . . . . Lấy loại tốt nhất ấy!” Úc Thường Kiện cười một
tiếng, nếp nhăn trên mặt bắt đầu chồng chất, ghê tởm dữ tợn.
————
Đằng sau nhà trọ, một chiếc Cadillac màu đen dừng lại, bên trong xe có hai điểm
ánh sáng đỏ lúc sáng lúc tối, một mùi thuốc lá nhàn nhạt thơm ngát phiêu tán.
“Đinh Hạo Hiên. . . . . .” Lông mày Ám Dạ Tuyệt nhíu xuống, “Cậu dùng
chiêu này, có phải quá. . . . . .
quá thối tha không?” Ám Dạ Tuyệt hiếm khi không đồng ý với Đinh Hạo Hiên việc
sử dụng thủ đoạn hạ lưu, nhưng hắn ta luôn khư khư cố chấp, chờ Ám Dạ Tuyệt
biết hết kế hoạch, hắn ta đã an bài tốt tất cả rồi.
“Dùng nước cờ nào thì cũng tùy loại người, đối phó với kẻ hạ lưu, dĩ nhiên phải
dùng thủ đoạn hạ lưu!” Đinh Hạo Hiên nói với luận điệu ‘lẽ dĩ nhiên’, một chút
cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
“Tôi cảm thấy nên trực tiếp cho hắn một dao, hoặc một ‘viên’ là tốt nhất, vậy
mới dứt khoát!” Nói xong, Ám Dạ Tuyệt đã muốn mở cửa xe.
Đinh Hạo Hiên ngăn hắn lại, “Không cần! Cậu đường đường là đại ca của tổ chức
Ám, tự mình ra tay đối phó với loại người hạ lưu như thế, sẽ tổn hại tới uy
nghiêm sau này đó.”
“Vậy cậu đi đi!” Ám Dạ Tuyệt mở tay ra, súng lục tinh tế khéo léo đã lên nòng
sẵn.
Ám Dạ Tuyệt đã thấy qua thân thủ Đinh Hạo Hiên, đối với việc giết chết loại
người dư thừa không đáng được sống, chỉ cần sử dụng một đầu ngón tay của hắn là
được.
“Giết chết người này, chỉ tổ bẩn tay tôi.” Đinh Hạo Hiên lắc đầu, đẩy cánh tay
hắn ta về, “Cất súng đi! Tôi còn đang giúp người ta làm thí nghiệm đấy?”
Tiếng nói mới vừa rơi xuống, Đinh Hạo Hiên ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng
ngậm lại.
“Thí nghiệm? Ai?” Ám Dạ Tuyệt níu lấy vấn đề này.
Đinh Hạo Hiên ha ha cười to, “Tôi có nói tới thí nghiệm sao? Cậu nghe lầm rồi.”
Nhìn điếu thuốc trong tay Ám Dạ Tuyệt sắp tàn, hắn nói sang chuyện khác, “Thêm
một điếu đi!” Một điếu thuốc mới được đưa tới trước mặt hắn ta.
“Đúng rồi! Thuốc kia là từ đâu tới?” Đôi mắt tà ma bất chấp của Ám Dạ Tuyệt dần
dần đóng băng.
“Tôi tự có cách riêng của bản thân!” Đinh Hạo Hiên một tay khoác lên bả vai hắn
ta, thăm dò, “Thuốc đó siêu cấp mạnh mẽ, tôi còn hàng, cậu có cần không?”
Ám Dạ Tuyệt đánh rụng cánh tay Đinh Hạo Hiên đang khoác lên vai hắn, “Cậu giữ
lại cho mình từ từ dùng đi! Không ngờ, khẩu vị của cậu không chỉ vỏn vẹn nằm
trong việc thích người đẹp ngực to, lại còn phải cần dùng thuốc.. . . . .”
“Ai nói tôi dùng thuốc!” Đinh Hạo Hiên nóng nảy, cật lực giữ gìn danh tiếng của
bản thân, khoe một chút cơ bắp trên cánh tay, “Cậu xem xem, vóc người như tôi
đây còn cần dùng thuốc sao?”
Ám Dạ Tuyệt chậm rãi hút một hơi thuốc, lẫn trong làn khói lượn lờ khạc ra bốn
chữ: “Miệng cọp gan thỏ.”
————
Úc Thường Kiện nghiêng người dựa trên ghế sa lon, hai chân vừa nhấc, chân tùy ý
gác trên bàn trà, một tay cầm ly uống rượu, ngửa đầu một hơi tận sức uống hết,
“Thêm!”
Cô gái nước ngoài ngồi bên cạnh, cầm chai rượu bran-đi trong tay, rót cho ông,
“Uống nhiều rượu đối với thân thể không tốt đâu.” Cô cố hết sức nói ra giọng
Trung kém cỏi của mình.
“Lắm mồm!” Úc Thường Kiện cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nóng, có thể là
do tác dụng của cồn. Hắn đưa ra nắm lấy bộ ngực cao vút của cô gái nước
ngoài, để ly rượu trong tay xuống, ôm cô gái vào lòng ngực, đè lên người.
“Úc tiên sinh, anh không phải muốn uống thêm rượu sao? Uống thêm chút nhé?”
Trên mặt cô gái nước ngoài treo lên nụ cười, đưa chai rượu tới trước mặt ông.
Mắt Úc Thường Kiện hừng hực hiện lên dục hỏa, cảm thấy hạ thể sưng đau đến mức
sắp nổ tung. Hắn đoạt lấy chai rượu trong tay cô gái nước ngoài,
ngửa đầu uống sạch phần rượu còn dư lại, “Baby! Anh tới đây!” Như con mãnh thú
đói bụng, hắn nhào tới bên người cô gái.
“Bộp! Bộp!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiếng vỗ tay, Đinh Hạo Hiên quay
đầu nhìn gương mặt lạnh như băng của Ám Dạ Tuyệt, nói: “Xem ra chúng ta tới rất
đúng lúc, vừa kịp xem cảnh cao trào.”
Úc Thường Kiện khó khăn bò dậy, nhìn hai người xa lạ trước mắt, mặt kinh ngạc
hỏi: “Bọn mày là ai, vào đây bằng cách nào?”