Ads
“Ha ha ha...” Nhạc Nhạc
ôm bụng cười to.
Khả Khả liếc nhìn đến ‘vũng máu’ giữa hai chân Đinh Hạo Hiên, rồi quay đầu nhìn
cô nhóc với ánh mắt sâu xa, lạnh lùng hỏi: “Nãy em đi toa-lét là để làm cái
này?”
Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cậu, “Không phải anh nói chiêu đó của
em quá lỗi thời sao, vậy nên em mới thử làm theo cách anh nói.” Bàn tay nhỏ mềm
mại che miệng cười trộm, “Không chỉ vậy đâu! Chờ chút, màn chính sẽ diễn ra
trong... mười, chín, tám... ba, hai...”
“Hiên ~~~” Giọng làm nũng ỏng ẹo tới mức khiến mọi người nổi da gà, cô gái nóng
bỏng tiến tới ôm lấy cánh tay Đinh Hạo Hiên, “Chúng ta trực tiếp đi thẳng tới
khách sạn, hay trở về nhà trọ của em đây? Anh đi công tác nửa tháng, người ta
nhớ anh đến chết đấy?” Cô vặn vẹo vòng eo thon nhỏ.
Khi Nhạc Nhạc, đếm tới “một” thì...
Dây nịt của cô gái kia đột nhiên lỏng lẻo, váy lập tức rơi thẳng xuống đất, “A
——” một tiếng thét kinh thiên động địa hấp dẫn càng nhiều thêm ánh mắt nhìn.
“Ha ha ha...” Nhạc Nhạc không chút kiêng kỵ cười lớn, “Khả Khả, anh mau nhìn
xem! Ủa? Bà dì kia sao không mặc quần lót nhỉ?”
Gương mặt tái mét không còn chút máu, cô gái lập tức xốc váy của mình lên, dây
nịt đã đứt thành hai đoạn, nên cô chỉ có thể dùng hai tay giữ váy.
Khi cô cúi người xuống, liếc thấy “vũng máu” trên đũng quần Đinh Hạo Hiên, lại
hét lớn tiếng, “Hiên. . . . . . anh,
máu. . . . . . Thật nhiều máu. . . . . .”
Đinh Hạo Hiên cúi đầu, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, “Chuyện gì xảy ra vậy?
Thuốc màu này ở đâu ra?” Hắn lập tức cởi áo vest xuống che lại, bước nhanh ra
khỏi sân bay. . . . . .
“Em nhỏ H2SO4 đặc lên sợi dây nịt kia?” Khả Khả đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi.
“Ừ! Đúng vậy.” Nhạc Nhạc hồn nhiên nói, nghĩ chuyện mình làm có chút không ổn
rồi.
Khả Khả từ tốn: “Lần sau dứt khoát nhỏ thẳng vào váy dì ấy đi.”
“Nhưng, dì ấy không mặc quần lót mà?”
“Vậy mới hay! Bảo đảm sân bay sẽ náo loạn tới mức gà bay chó sủa.” Một luồng
ánh sáng tà ác lóe ra từ giữa đôi mắt kính, trên mặt cậu nhóc vẫn giữ nguyên vẻ
ngây thơ hồn nhiên.
“Anh hai! Em đột nhiên rất muốn sùng bái anh.” Nhạc Nhạc cho cậu một cái ôm
thật chặt.
Cô nhóc ngồi chồm hổm xuống, mở cái vali nhỏ màu hồng bên cạnh, lôi ra một
chiếc quần lót Mini màu hồng, chạy tới, “Dì ơi, dừng lại chút!”
Cô gái kia đang lúng túng muốn giữ váy mình để nhanh chóng chạy khỏi, ai ngờ
sau lưng lại có một cô bé chạy vội tới, gương mặt ngây thơ mang theo nụ cười ngọt
ngào, đáng yêu như thiên sứ.
“Dì ơi, lúc nãy cháu thấy dì không mặc quần lót, cháu cho dì cái này nè.” Một
chiếc quần lót nho nhỏ màu hồng được đưa tới trước mặt cô, “Yên tâm, cái này
còn mới, cháu còn chưa mặc qua.”
Sắc mặt cô gái kia thoáng chốc đỏ bừng, “Cái này. . . . . .” Nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, cô nhận
cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
“Dì không thích Mini à, cháu còn có Hello Kitty, Winnie the Pooh, Baby nữa. . . . . . Dì thích cái nào?”
“Cám ơn! Dì không cần.” Cô lúng túng lắc đầu một cái, xoay người rời đi.
“A!” Nhạc Nhạc thét lớn về phía bóng lưng cô ta: “Vậy về sau dì phải nhớ mặc
quần lót đó!” Vừa nói xong, cô nhóc lập tức quay đầu lại làm một tư thế chiến
thắng với Khả Khả.
Thừa dịp Nhạc Nhạc nói chuyện với cô gái kia, Khả Khả đã lặng lẽ vòng ra sau cô
ta, nhỏ vài giọt H2SO4 đặc lên chiếc váy ngắn. Khi
cô gái kia xoay người rời đi, hơn nửa cái mông đã lộ ra ngoài rồi.
“Khả Khả, chơi vui thật!” Một tay Nhạc Nhạc khoác lên vai cậu nhóc, cười đến
thắt lưng cũng không thể đứng thẳng nữa, “Tiếp tục cố gắng nhé!”
“Lần sau đừng để anh ra tay!” Khả Khả bực mình nói.
“Stop! Anh không thích thưởng thức mông mĩ nữ à?” Nhạc Nhạc kéo kéo chiếc vali
nhỏ màu hồng, nghênh ngang đi về phía trước, ném xuống ba chữ, “Làm bộ làm
tịch.”
Hai đứa nhóc đón lấy một xe taxi, “Chú ơi, chúng cháu muốn tới địa chỉ này.”
Khả Khả đưa tờ giấy mà cậu Lạc Y đã viết sẵn cho tài xế.
————
Lúc Khả Khả - Nhạc Nhạc cầm hành lí đi vào tập đoàn Nhâm thị thì bị bảo vệ cản
lại. “Hai đứa nhóc, chỗ này không phải là chỗ cho hai cháu chơi đùa, các cháu
không thể vào đâu!”
“Ai ngu ngốc tới mức nghĩ đây là chỗ chơi đùa chứ?” Khả Khả tức giận nói.
Nhạc Nhạc nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt long lanh như nước, nháy nháy mắt như
búp bê: “Chú ơi, chúng cháu tới tìm cha, cho chúng cháu vào đi mà. .. . . .”
Giọng của cô nhóc dần dần thấp xuống, ánh lệ lóe nên, dường như sẽ khóc ngay
lập tức.
Bảo vệ thấy cô bé đáng yêu như thế, lòng mềm nhũn, “Được được! Chú sẽ để cho
hai cháu vào tìm cha, nhưng mà, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời đấy nhé!”
“Dạ!” Nhạc Nhạc gật đầu, nụ cười lập tức biến mất ngay sau đó.
Hai đứa nhóc vào tới đại sảnh, nhìn đồ trang trí nội thất cùng với khung cảnh
hoa lệ xung quanh.
Nhạc Nhạc nhìn những nhân viên trên cổ mang theo bảng tên đang đi tới đi lui
bên cạnh, vui vẻ nói “Công ty của cha to thật! Nhiều người như vậy, sau này
chúng ta sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.”
Khả Khả hiểu trong lòng cô nhóc đang suy nghĩ gì, “Tìm cha quan trọng hơn.”
Bọn họ đi tới quầy tiếp tân.
“Hai cháu tìm ai vậy?” Trên mặt tiếp tân là một nụ cười đúng tiêu chuẩn.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, “Dì ơi, cháu muốn tìm cha.”
“Dì?” Hai mắt nữ tiếp tân trừng thẳng.
“Dì già như vậy, cháu không gọi ‘dì’, chẳng lẽ dì muốn cháu gọi dì là ‘bà’
sao?” Giọng Nhạc Nhạc êm dịu mềm mại lộ ra vẻ non nớt của một đứa trẻ.
Nữ tiếp tân giận dữ, “Đi ra ngay, nơi này không phải chỗ dành cho trẻ con.”
“Chúng cháu tới là để tìm cha đấy!” Nhạc Nhạc chu miệng lên.
“Cha của chúng mày là ai?” Cô ta hậm hực không kiên nhẫn hỏi.