Ads
Nhâm Mục Diệu thấy Kiều
Tâm Du giận đến mức gương mặt đỏ bừng, tâm không cam lòng không nguyện thối lui
ra khỏi phòng bếp, chân mới vừa bước ra một bước, lại vội vàng thu hồi, hỏi:
“Em còn chưa nói cho anh biết, cháo này vì ai mà nấu.” Gương mặt đầy mùi dấm.
“Dù sao cũng không phải cho anh!” Kiều Tâm Du hướng hắn hừ một tiếng, từ từ
khuấy nồi cháo đặc, “Là cho Lương Tử Ngưng..., cô ấy đang cần người chăm sóc,
một mình trong bệnh viện, thật đáng thương. . . .
. .”
“Hiền lành, bé ngốc.” Nhâm Mục Diệu ôm cô vào lòng, như lông vũ, cực kì êm ái,
hắn hôn vào trán cô.
————
“Đưa điện thoại di động cho tôi! Tôi muốn gọi điện thoại. . . . . .”. Tỉnh
dậy sau cuộc phẫu thuật, Lương Tử Ngưng lại điên cuồng gầm thét hướng với các y
bác sĩ.
“Lương tiểu thư, bệnh viện có quy định không thể gọi điện thoại!”
Lương Tử Ngưng không để ý sức khỏe cực kì yếu ớt sau khi giải phẫu của mình, cô
nhổ cây kim truyền nước biển trên tay ra, “Vậy bây giờ, tôi lập tức xuất viện là
được chứ gì! Thế thì các người có muốn nhúng tay vào cũng không được!”
Cô vén chăn lên, vội vã muốn xuống giường, kết quả hai chân cô lại cứng ngắc và
nặng nề, căn bản là không có cách nào linh hoạt mà di chuyển, cô phí sức xuống
giường, nhưng chân vừa chạm đất, lại nhũn ra, té xuống.
“Lương tiểu thư!” Y tá vội vã chạy tới đỡ cô, một lần nữa chuẩn bị vô nước biển
cho cô.
“Các người không cần lo cho tôi! Để tôi chết đi. . . .
. .” Lương Tử Ngưng đẩy mạnh các y tá ra, ngồi liệt trên mặt đất giá lạnh, nước
mắt rơi như mưa, “Sao các người không cho tôi xuất viện, sao không cho tôi gọi
điện thoại. . . . . .”
Phần băng gạc trên cổ tay bỗng bị nhiễm đỏ, sắc mặt Lương Tử Ngưng trắng bệch,
như một con rối mất dây, toàn thân vô lực, cúi gầm đầu, không chút sinh khí.
“Lương tiểu thư, vết thương trên cổ tay cô đang chảy máu, xin hãy để chúng tôi
băng bó lại cho cô, được không.” Y tá thấy tâm tình của cô kích động như thế,
bèn dùng giọng ôn hòa nói chuyện với cô.
Hệt như đang dụ dỗ một đứa trẻ con, cô ấy cẩn thận từng li từng tí đến gần
Lương Tử Ngưng, bỗng đôi tay loạn Lương Tử Ngưng vì đề phòng mà vung loạn,
“Cút! Tất cả các người cút ngay cho tôi!”
“Không ngờ ở đây lại náo nhiệt như thế.”
Giọng nói dịu dàng, thanh nhã truyền đến, như tiếng hót chim Hoàng Oanh trong
rừng sâu, rất êm tai dễ nghe, làm như có thể điều khiển tâm hồn của con người,
khiến mọi người trong phòng đột ngột ngừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía
cửa phòng bệnh.
Trên người cô mặc một bộ đồ bình thường, áo khoác ngoài vàng nhạt, cổ quấn một
chiếc khăn quàng màu trắng để giữ ấm. Trang
phục đơn giản, mộc mạc, nhưng khi chúng được mặc trên người cô lại có vẻ cực kỳ
trang trọng mà thanh lịch
“Cô tới đây làm gì?” Lương Tử Ngưng yếu ớt, dùng đôi mặt hung tợn của mình nhìn
cô.
“Thăm bệnh.” Kiều Tâm Du không quan tâm tới thái độ không hoan nghênh của Lương
Tử Ngưng, thản nhiên đi vào, đem bình thuỷ đặt lên trên tủ đầu giường. Sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt
cô, “Sao thế? Cô thích ngồi trên đất sao? Nhưng tôi không thích nói chuyện với
cô như vậy, ngồi chồm hổm lâu, chân sẽ tê đấy.”
“Mắc mớ gì phải tới thăm tôi!” Lương Tử Ngưng hướng về phía cô, tức giận nói. Cúi đầu quan sát mình một chút, cô cảm thấy mình thật
khó coi.
Giờ phút này đầu tóc xốc xếch, khí sắc siêu kém, sắc mặt ố vàng, chắc chắn so
với Kiều Tâm Du cách xa vạn dặm. Cô
không muốn mình phải làm nền cho sắc đẹp của Kiều Tâm Du.
“Đỡ tôi lên!” Cô thử đứng lên, đã thử 2 lần nhưng vẫn bị thất bại. Không còn cách nào khác, cô đành nhờ y tá kế bên mình
giúp một tay.
Nằm lại trên giường, Lương Tử Ngưng thấy cô vẫn còn không đi, lập tức mở miệng,
“Sao cô còn chưa đi, nhìn thấy cô, trong người rất không thoải mái!”
“Tôi có hầm cháo gà sâm cho cô, cô mất máu nhiều như vậy, nên điều dưỡng nhiều
một chút.” Kiều Tâm Du múc ra một chén, bưng tới cho cô.
Đôi mắt lạnh của Lương Tử Ngưng thoáng nhìn, “Đừng làm bộ tốt bụng!” Tay vung
lên ——
Kiều Tâm Du không lường trước được việc Lương Tử Ngưng sẽ đánh đổ chén cháo,
chưa kịp tránh, chén cháo gà nóng đã đổ xuống ngay trên tay cô.
“A ——” Kiều Tâm Du kêu lên một tiếng, hất mạnh tay, dồn dập hít vào một hơi khí
lạnh, “Cô làm gì vậy!”
“Tôi làm sao biết cô có bỏ thuốc độc nào vào trong đó không, lỡ như uống xong,
tôi bị tiêu chảy hoặc cả người nổi đầy mụn nhọt thì sao?”
Hai tay Kiều Tâm Du bị phỏng nên đỏ bừng, như có một cây kim đang đâm vào từng
tấc da thịt, cô tức giận nói: “Không biết phân biệt tốt xấu!”
Y tá bên cạnh mang tới một chậu nước lạnh, Kiều Tâm Du để tay vào, cơn đau mới
dần dần dịu xuống.
“Tôi biết cô đến đây là muốn xem cái dáng vẻ ‘thật tức cười’ của tôi, được rồi,
cô xem xong rồi đấy, tôi thảm thương như vậy, cô hài lòng chưa, giờ cô có thể
cút nhanh rồi!” Giọng Lương Tử Ngưng dồn dập, cô dừng lại một chút, đột nhiên
như nghĩ đến cái gì, “Nhớ chuyển lời này giùm tôi, bảo anh ấy tới thăm tôi, nếu
không. . . . . . Anh
ấy nên tự biết hậu quả.”
Lương Tử Ngưng không phục, rõ ràng Nhâm Dịch Tuấn vốn là của cô, tại sao bây
giờ cô phải thông qua người phụ nữ khác, nhờ ả ta chuyển lời giùm, giống như cô
mới chính là người thứ 3 giữa họ vậy.
Cô ta giống như đã ăn phải thuốc nổ, hỏa lực mười phần, Kiều Tâm Du không khỏi
cảm thấy nghi ngờ, cô và Lương Tử Ngưng chỉ có thể coi là lần thứ hai gặp mặt,
sao cô ta lại hận cô nhiều như vậy.
“Buồn cười, cô là gì chứ? Tại sao tôi phải chuyển lời giùm cô!” Kiều Tâm Du cảm
thấy cô gái này hình như là đang cố tình gây sự, thật buồn cười, cô có ý tốt,
đến bệnh viện thăm cô ta, vậy mà bây giờ, cô ta lại xem cô thành người giúp
việc, tùy ý sai bảo.
“Cô. . . . . . đàn
bà như cô thật không biết xấu hổ, cô đừng hòng cướp anh ấy khỏi tay tôi, anh ấy
sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, người anh ấy yêu thật sự chính là tôi. Anh ấy
sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ cô, trở lại bên cạnh tôi thôi!”
Lương Tử Ngưng nói xong một hơi, Kiều Tâm Du lập tức ngẩn ra, trong lòng bỗng
xuất hiện một vướng mắc, cô ta và Nhâm Mục Diệu rốt cuộc là có mối quan hệ gì?
Từ giọng nói của cô ta, cô cảm giác mối quan hệ của hai người họ rất không bình
thường.
Gương mặt tinh xảo, tươi đẹp dần dần đông cứng, đôi mắt trong suốt bỗng xuất
hiện một tia sáng tối đen.
“Thật xin lỗi, đã quấy rầy cô nghỉ ngơi. Hôm nay, tôi thật không nên tới.” Nói
xong, Kiều Tâm Du xoay người vội vã rời đi.
Cô sẽ không quên ánh mắt tối hôm qua của Nhâm Mục Diệu khi hắn muốn xông lên
cứu Lương Tử Ngưng, cố chấp như thế, kiên định như thế. . . . . .Có lẽ, trong lòng hắn, cô thật không bằng
người con gái có gương mặt quen thuộc - Lương Tử Oánh.
“Tiểu thư, vết phỏng trên tay cô còn chưa xử lý. . . . . .” Sau lưng cô, cô y tá cầm thuốc bôi trị phỏng kêu
lên.
Kiều Tâm Du nóng lòng muốn biết đáp án, cô hốt hoảng, vội vàng, bước chân hoàn
toàn không có ý muốn dừng lại.