Ads
Thông, nó đã thông rồi.
Đầu bên kia điện thoại như truyền đến giọng nói bất ngờ.
Lương Tử Ngưng vốn không mong đợi gì, nhưng cô thật không ngờ hắn lại nghe điện
thoại, “Khụ, khụ ——” nhiều khói quá, khiến cô sặc sụa, men say làm cô choáng
váng ngã trên sàn nhà, “Tại,. . . . . . Tại sao không có ai quan tâm tôi, tại sao. . . . . . Tại
sao anh ta lại muốn vứt bỏ tôi, tại sao. . . . . . rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì chứ?”
Đồ gia dụng chung quanh đã bị cháy hết, lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, khói
tràn ngập khắp căn phòng, lửa cũng đã tràn ra ngoài cửa sổ. . . . . .
Hàng xóm xung quanh nhìn thấy cảnh này, bèn vội vã gọi điện thoại cho đội phòng
cháy chữa cháy.
Chân mày Nhâm Mục Diệu co rút lại, âm trầm nói: “Lương Tử Ngưng! Cô đang làm gì
vậy hả?!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ khinh thường.
Kiều Tâm Du trừng mắt nhìn, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa biến mất, “Mục Diệu,
sao thế?”
“Không có gì!” Nhâm Mục Diệu cau mày, mang theo một chút khinh thường, sau đó
chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng, đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng còi xe
cảnh sát chói tai.
“Khụ, khụ. . . . . . Tôi biết, trên thế giới này không có ai quan tâm
tới tôi. . . . . . Ai cũng muốn vứt
bỏ tôi. . . . . .” Lương Tử Ngưng,
giơ tay lên, kéo chai rượu kế bên mình qua, uống một hớp, lửa nóng phản chiếu
vào đôi mắt cô, chiếu sáng cả khuôn mặt cô, không khí chung quanh càng ngày
càng ít, lửa nóng, khói dày xông thẳng vào mũi, khiến cô sặc sụa, không nhịn
được mà ho khan, “Khụ, khụ. . . . .
.”
“Gì? Lương Tử Ngưng cô nói nhanh lên!” Nhâm Mục Diệu nghe được đầu bên kia có
tiếng vật bị thiêu đốt ‘răng rắc’, còn có tiếng còi xe cảnh sát, bèn có chút lo
lắng.
“Anh quan tâm tôi sao? Khụ, khụ. . . . . .
Không có ai quan tâm tôi. . . . .
.Vậy để tôi chết đi, được rồi. . . .
. .” Lương Tử Ngưng té lên trên sàn nhà nóng bừng, lông mi suy nhược khẽ lay
động.
Những chiếc xe cứu hỏa dừng bên ngoài tòa chung cư, nhanh chóng khiến những
người đang ngủ say xung quanh bị tiếng ồn đánh thức, chạy ra ngoài xem cảnh náo
nhiệt, đầy ắp người đứng trước khu nhà, ngẩng đầu nhìn lên lầu mười, nơi đang
không ngừng tỏa ra các luồng khói đen kịt.
“Lương Tử Ngưng, đã xảy ra chuyện gì?” Nhâm Mục Diệu lập tức xoay người xuống
giường.
“Mục Diệu?” Kiều Tâm Du tỏ vẻ không hiểu nhìn Nhâm Mục Diệu.
“Lương Tử Ngưng hình như xảy ra chuyện rồi, cô ấy là em gái Lương Tử Oánh, anh
không thể bỏ mặc cô ta được, em hiểu không?” Nhâm Mục Diệu đã mặc quần áo xong.
“Ừ!” Kiều Tâm Du ngồi dậy, “Để em đi cùng anh, được không?”. Đôi mắt trong suốt lộ ra tia thỉnh cầu.
Nhâm Mục Diệu lặng lẽ gật đầu, sau đó lập tức gọi cho quản lý bộ phận nhân sự,
hỏi địa chỉ nhà của Lương Tử Ngưng.
————
Trong màn đêm đèn kịt, một điểm sáng đang hừng hực bùng cháy, một đôi mắt sắc
bén như được phủ bởi màng sương đang không chớp mắt nhìn khung cảnh phía đối
diện, nơi có chiếc cửa sổ đang hừng hực tỏa ra các luồng khói đen, đôi môi mỏng
sắc bén hiện lên nụ cười lạnh, “Đàn bà, chính là như vậy, không cho cô ta chút
‘gợi ý’*, thì không thể xuất ra toàn lực.”
(*):
trong convert ghi là “không cho cô hạ điểm rất liệu”, ta không hiểu lắm, nhưng
ta nghĩ edit như vậy thì gần đúng ^^, ai có ý khác không!?
“Tuấn, anh đang xem gì thế?” Một cô gái dáng người
xinh đẹp bước tới, ôm lấy hắn từ sau lưng, nhẹ tay vuốt ve cơ ngực của hắn.
“Kịch hay!” Vẻ châm biếm hiện lên trong đôi mắt đen lạnh lùng.
Cô gái kia cầm lên điếu thuốc ở ngón giữa của hắn, hít một hơi, mở ra đôi môi,
chậm rãi thở ra làn khói, khói nhẹ lượn lờ lẩn quẩn trong không khí, rồi dần
tan biến, “Anh tìm em là vì muốn em cùng anh xem vở kịch vui này sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Vừa dứt lời, Nhâm Dịch Tuấn ôm lấy cô gái, tầm mắt lạnh
lùng quét qua biển lửa, rồi xoay người đi về chiếc giường lớn. . . . . .
————
Một chiếc xe Benz màu đen, như một thanh kiếm sắc bén đang lướt nhanh trong màn
đêm, hướng về nơi ở của Lương Tử Ngưng.
Cả tòa chung cư hốt hoảng, một nhóm người đang chen chúc lẫn nhau hóng xem cảnh
náo nhiệt.
Nhâm Mục Diệu bảo vệ Kiều Tâm Du mà chen vào, gặp được một lính cứu hỏa, bèn
kéo lại, cáu kỉnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lính cứu hỏa bị ánh mắt sắc bén, cùng với sự thô bạo của hắn làm cho giật mình,
“Ngọn lửa rất lớn, từ phòng khách mà lan ra xung quanh, cánh cửa phòng chống
trộm không vỡ được, nên chúng tôi vẫn chưa thể đi vào dập lửa.”
“Đáng chết!” Nhâm Mục Diệu khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn cầm điện thoại di động
lên, gọi vào dãy số kia, nhưng nó đã bị tắt máy.
“Tâm Du, em ở đây chờ anh một lát.” Nhâm Mục Diệu sải bước nhanh, vượt qua dãy
phân cách.
Kiều Tâm Du lập tức bước lên một bước, níu chặt lại cánh tay hắn, “Không! Mục
Diệu, nguy hiểm lắm, anh không nên vào đó?”
Lính cứu hỏa lập tức bước tới ngăn cản Nhâm Mục Diệu.
“Cô ấy là em gái của Lương Tử Oánh, anh phải cứu cô ấy, bảo đảm an toàn cho cô
ấy, em hiểu không?”
Kiều Tâm Du có cảm giác mình không thể thả tay hắn ra, cô có cảm giác, nếu
buông tay ra, cô sẽ không bao giờ có thể cầm tay Nhâm Mục Diệu lần nữa, “Em
không hiểu! Em biết anh yêu Lương Tử Oánh, nhưng đó chỉ là em gái của cô ấy mà
thôi, tại sao anh lại muốn. . . . . . Tại sao lại muốn mạo hiểm đi cứu cô ấy?”
Chẳng lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi sao? Kiều Tâm Du đột nhiên cảm
thấy mình thật đáng thương, cô vẫn tưởng rằng mình đã là tất cả của hắn, không
nghĩ tới, mình ở trong tim hắn lại nhỏ bé như vậy, nhỏ bé đến mức chỉ cần là
chuyện có liên quan đến Lương Tử Oánh, đều sẽ quan trọng hơn cô.
“Tâm Du, giờ là lúc nào rồi! Em đừng cố tình gây sự có được không?” Nhâm Mục
Diệu muốn thoát khỏi tay cô, nhưng cô cứ nắm chặt như vậy, hắn sợ mình không
thoát được, ngược lại sẽ khiến cô bị thương.
“Em cố tình gây sự? Anh nói em cố tình gây sự sao, em chỉ là . . . . . Chỉ là không muốn thấy anh bị bất kỳ nguy hiểm gì, em
chỉ là để ý tại sao anh lại quan tâm cô ấy như vậy, em chỉ . . . . .”
“Bởi vì anh yêu em, nên anh có cảm giác anh đã khiến cho Lương Tử Oánh phải
chịu thiệt thòi. Đây coi như là đền bù cho cô ấy, để chúng ta có phần yên
tâm thoải mái khi ở bên nhau, em hiểu không?”
Nhâm Mục Diệu chính là vì chuyện này, thay vì nói là hắn cảm thấy thua thiệt
thay cho Lương Tử Oánh, thì không bằng nói, hắn đang thay Kiều Tâm Du chuộc
tội.
Cảm giác chua xót trong lòng Kiều Tâm Du mơ hồ đánh úp tới, đây không phải là
lỗi của cô, nhưng cô lại cứ khăng khắng nhận lấy. Chuyện
này không liên quan gì tới Nhâm Mục Diệu, nhưng bây giờ lại khiến hắn sống
trong sự tự trách, bởi vì hắn yêu cô, thì ra là vì hắn yêu cô, cho nên phải
chịu một loại gánh nặng lớn trong lòng như thế.
Bàn tay Kiều Tâm Du dần dần buông lỏng, “Vậy, anh đi đi!” Chỉ cần có thể khiến
tâm hắn nhẹ nhõm hơn, Kiều Tâm Du không muốn viện cớ, cố chấp mà phản đối hắn.