Ads
“Khốn kiếp! Anh mau thả
em xuống, thả em xuống!” Trên đường đi Kiều Tâm Du không ngừng kêu ầm lên.
Người giúp việc đang quét dọn phòng ốc len lén liếc mắt nhìn họ một cái, rồi
vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm việc. Bọn họ dĩ nhiên biết cái gì nên nghe, cái
gì nên nhìn.
“Rầm!” Nhâm Mục Diệu dùng một cước đá văng cánh cửa.
“Phịch!” Ném Kiều Tâm Du lên giường, tháo cravat, vò vò mái tóc, khiến cho mái
tóc ngắn thêm phần rối loạn. Nói thẳng ra bây giờ, hắn đã không còn kềm chế
được mình nữa, cực kì cuồng bạo.
Kiều Tâm Du chống người ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt gay gắt nghiêm trọng,
lạnh lùng, cùng với vẻ bức người của hắn, bèn cúi đầu, không dám nhìn.
Nhâm Mục Diệu tức giận không nhẹ, hắn thở dốc ra tiếng, cố đè nén xuống ngọn
lửa đang hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực, bước đến gần Kiều Tâm Du, nắm chặt
hai vai của cô, quát: “Kết thúc? Em dám có ý nghĩ muốn kết thúc với anh sao?!”
“Vậy anh muốn em phải làm sao?” Kiều Tâm Du ngửa đầu, đôi mắt trong veo của cô
nhìn thẳng vào đôi con ngươi tối tăm của hắn, “Hai người ngay cả con cũng đã có
rồi, anh còn muốn em phải làm sao đây?”
Nhâm Mục Diệu cởi áo vest khoác ngoài trên người xuống, tiện tay ném qua một bên,
sau đó tiếp tục cởi bỏ quần áo.
“Anh. . . . . . Anh
làm gì vậy!” Kiều Tâm Du sợ hãi nhìn hắn, cô từ từ lui mình về phía đầu giường.
Nhâm Mục Diệu nhào tới, đè lên người Kiều Tâm Du, “Em đã để ý đến đứa bé đó như
vậy, vậy chúng ta cũng sinh một đứa đi!”
“Không cần! Anh buông tôi ra!” Kiều Tâm Du ra sức quơ quơ hai tay của mình,
nhưng rất nhanh, hai tay cô đã bị Nhâm Mục Diệu tóm lại, đặt lên trên đỉnh đầu.
“Không phải em để ý đến chuyện Lương Tử Ngưng có con sao? Vậy bây giờ anh sẽ
cho em. . . . . .”
Vừa dứt lời, Kiều Tâm Du lập tức cảm thấy phần vải trên eo mình bị hắn kéo
căng.
“Soạt——”, áo sơ mi trên người cô bị hắn xé rách.
Trong đôi mắt tối tăm của hắn hừng hực lửa, hắn cúi đầu, thô lỗ hôn mạnh lên cổ
của cô, mặt cô, bên tai, trước ngực . . . . . .
chiếc cằm lúm túm râu ria của hắn lướt nhẹ lên da thịt cô, khiến người cô như
bị điện giật.
“Van xin anh, đừng vậy mà. . . . . .” Hắn bây
giờ hệt như một con dã thú bị chọc giận điên cuồng, phóng túng, buông thả, hung
mãnh, toàn thân được bao phủ bởi một loại hơi thở khát máu.
“ Đừng vậy là như thế nào?” Đôi mắt đen tối của hắn bỗng xuất hiện ánh mắt sắc
lạnh, “Là như vậy phải không?” Hắn xoa xoa phần đầy đã của cô theo hình vòng
cung, lòng bàn tay thô ráp của hắn vuốt ve làn da nhạy cảm của cô.
“Hay là như vậy?” Bàn tay từ từ trượt xuống, kéo quần lót của cô ra. . . . . .
“Đừng, đừng làm vậy. . . . . .” Kiều Tâm Du khẽ hô ra tiếng, người cô kịch
liệt run rẩy, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, hốc mắt đầy nước.
Trông thấy đôi con ngươi nhuộm đầy lửa dục vọng của Nhâm Mục Diệu, cô vội xoay
gương mặt thanh tú của mình sang hướng khác, nhưng một bàn tay to của hắn đã
giữ cằm của cô lại, không cho cô dời đi tầm mắt của mình.
“Nhìn anh đi!” Nhâm Mục Diệu tựa vào bên tai cô, hơi thở nóng rực, giọng kích tình,
“Trong mắt em chỉ có thể có anh thôi!”. Giọng
nói bá đạo như muốn xuyên thấu vào trong xương thịt của Kiều Tâm Du.
“A. . . . . .” Kiều Tâm Du dưới sự vuốt ve không ngừng của
hắn, cô không nhịn được, bật lên những tiếng rên rỉ trầm thấp. Cô chỉ có thể
kẹp chặt hai chân, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại ngăn cản cô, chân của
cô căn bản không có cách nào khép lại.
“Em không phải muốn có đứa trẻ sao? Anh thỏa mãn nguyện vọng của em, sao em lại
nói không cần!?” Hắn gầm nhẹ ra tiếng, phần hông tráng kiện của hắn đè mạnh
xuống, khiến dục vọng của hắn xỏ xuyên qua nơi mềm mại của cô.
Cô mãnh liệt lắc đầu, cảm thụ cơn đau đớn cùng với hưng phấn truyền tới, ôm
thật chặt lấy hắn, nhắm chặt hai mắt, chịu đựng loại sức mạnh to lớn ở giữa hai
chân, phát ra giọng nói rên rĩ mê đắm lòng người.
Những động tác mạnh mẽ không ngừng tiến vào thân thể mềm mại của cô, mồ hôi của
hắn nhỏ xuống trên người cô, dung hợp vào mồ hôi của cô.
“Ưm. . . . . . Em
hận anh. . . . . .” Kiều Tâm Du mê
loạn la lên, một giọt lệ tách ra khỏi khóe mắt rồi khẽ lăn xuống, lập tức rơi
vào chiếc gối, lưu lại một dấu vết mờ mờ.
Nhâm Mục Diệu đối với sự kêu gào của cô, ngoảnh mặt làm ngơ, không còn chút tàn
khốc hay tỉnh táo nào, trong mắt hắn chỉ có ham muốn, thứ cuồng dã càn rỡ cứ
chiếm đoạt lấy niềm vui thích từ trong cơ thể cô. Đầu
tiên là đem dục vọng cứng rắn của mình chậm chạp thối lui khỏi cơ thể, lúc
tưởng chừng như muốn rời khỏi cô, thì hắn lại bắt đầu hung hăng xỏ xuyên qua
nơi hoa kính mềm mại, mạnh mẽ đâm sâu vào.
Trong căn phòng tối đen không ngừng truyền đến từng tiếng gầm nhẹ, thở gấp,
cùng với yêu kiều. . . . . . lại thoang thoảng một loại cảm giác bi thương. . . . . .
————
Tất cả những điều này đối với Kiều Tâm Du mà nói, nó giống như một loại hình
phạt tàn khốc nhất.
Nhâm Mục Diệu xoay người, kiệt sức nằm sang bên cạnh, ánh mắt tối đen trống
rỗng nhìn Kiều Tâm Du, một chút đau nhói thoáng qua lòng hắn, “Ngủ đi!” Giọng
nói khàn khàn cũng tràn đầy dịu dàng.
Hắn cầm chăn đắp lên thân thể trần trụi của cô, thấy những dấu hôn bầm tím
chằng chịt trên ngực cô, tầm mắt mau chóng chuyển sang nơi khác.
Kiều Tâm Du trợn to hai mắt, mờ hồ nhìn trần nhà, mặc cho thứ ánh sáng chói lọi
trên ấy chiếu thẳng vào trong mắt mình, chậm rãi mở miệng, nói: “Anh biết
không, bây giờ em cảm thấy mình thật dư thừa! Bây giờ, anh có thể hạnh phúc đến
nhường nào, Lương Tử Oánh anh hằng nhớ nhung bao nhiêu năm, giờ đã trở lại bên
cạnh anh, đứa con mà anh mất đi trước đây cũng đã trở lại. Thế giới của anh đã
trở về sáu năm trước rồi, đây không phải là ước mơ mà anh hằng tha thiết, mong
chờ sao! Chỉ cần, chỉ cần em biến mất khỏi thế giới của anh, tất cả sẽ lập tức
hoàn mỹ.”
Nhâm Mục Diệu không ngờ trong đầu cô gái nhỏ này lại có suy nghĩ như vậy, hắn
vừa tức giận, vừa đau lòng. Bởi vì cho đến
giây phút cuối cùng, cô cũng suy tính cho hắn, mà không phải là cho bản thân
cô, tim của hắn vì cô mà nhói đau.
“Không thể quay lại được nữa rồi, bởi vì cô ấy không phải là Lương Tử Oánh, bởi
vì trong lòng anh không thể không có em.” Nhâm Mục Diệu ôm cô vào trong ngực,
dán chặt vào thân thể trần trụi của cô, để cô cảm nhận được nhịp tim của mình,
mỗi nhịp tim của hắn đều vì cô mà đập.
“Nhưng, chúng ta cũng không thể trở lại như trước được nữa! Dù Lương Tử Oánh đã
không còn tồn tại giữa chúng ta, nhưng Lương Tử Ngưng vẫn đang chân thật tồn
tại, huống chi trong bụng của cô ấy còn..., còn có con của anh . . . . .” Giọng nói Kiều Tâm Du dần dần thấp xuống, dường
như cô vẫn không có đủ dũng khí để nói ra cái thực tế tàn khốc này.
Chuyện xảy ra hôm nay như một giấc mộng, buổi sáng hai người vẫn còn tốt đẹp,
nhưng khi nghe được câu nói kia ở bệnh viện, thế giới của cô trong khoảnh khắc
lập tức sụp đổ. Thì ra, cái gọi là hạnh phúc lại chênh vênh như thế,
chỉ cần một thoáng vô ý, nó sẽ lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.
“Tin anh đi, được không? Anh sẽ xử lý tốt tất cả!” Nhâm Mục Diệu vén sợi tóc vô
ý rơi trên trán cô ra sau tai, “Chúng ta sẽ tốt thôi.”
“Xử lý? Anh thật muốn ép Lương Tử Ngưng sinh non sao? Sao anh có thể tàn nhẫn
như thế, đó là con của anh!” Kiều Tâm Du đẩy Nhâm Mục Diệu ra, lùi người qua
phía bên kia giường, giống như bàn tay của hắn là đôi móng vuốt nhuộm đầy máu
của dã thú.